Từ khi sinh ra đến khi lớn lên, Tô Nhược chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi nhanh đến như vậy..
Chớp mắt một cái thời gian đã đến gần tám giờ tối, trái tim bé nhỏ của cô Tô Nhược đập liên hồi khó kiểm soát..
Nhắm mắt, thở sâu để cho tâm trạng ổn định hơn. Lúc cô chậm chạp bước ra khỏi phòng, Henry đang ngồi ở sopha sắc mặt cũng rất kém chẳng tốt hơn cô là bao.
Lúc chiều tự lừa dối bản thân, dùng nụ cười che giấu tất cả nhưng đến giờ phút này hai người không ai cười nổi nữa rồi.
Henry bước đến ánh mắt có chút quái lạ nhìn gương mặt mộc của Tô Nhược trên gương mặt trắng mịn có phủ nhẹ một lớp mỏng dường như là kem dưỡng. Đôi môi cũng là lớp son bóng dưỡng ngoài ra không hề trang điểm gì cả.
- Sao em không trang điểm?
Khom người tìm kiếm điện thoại của mình trên sohpha.
Tô Nhược thờ ơ trả lời.
- Trang điểm làm gì? chẳng phải bước cuối cùng cũng chỉ là đi ngủ thôi à?
Câu nói mang vài phần châm chọc , khiến Henry vừa thương lại xót..
Anh ta nhìn qua trang phục trên người Tô Nhược, là chiếc váy dài qua gối bằng lụa màu hồng nhạt bên ngoài khoác chiếc áo len trắng..Vừa nhẹ nhàng lại đơn giản không cầu kì.
Thấy anh ta ngắm chiếc váy mình đang mặc.
Tô Nhược nhếch môi.
- Chiếc váy này rất dễ cởi .
Từng câu nói đều là sự cam chịu đến đau lòng..
Henry ra mở cửa cho cô.
- Được rồi, nhìn bộ dáng này của em,không chừng anh ta nuốt không trôi mà thả em về. Đi nhanh đi..
Rõ ràng Henry nói sai với lòng mình, chắc chắn Tô Nhược nghĩ người chức cao địa vị như Cảnh Tử Sâm bên cạnh không thiếu người đẹp. Xuất hiện trước mắt anh ta lúc nào cũng kiêu sa,lộng lẫy. Nên cô mới dụng ý cố làm ngược lại sẽ nhận lấy sự chán ghét nào đó..
Thế nhưng đồ ngốc này lại không hiểu, đàn ông rất thích nét " mộc " hoàn toàn trên người phụ nữ, theo nghĩa đen thì còn chuẩn xác hơn. Mà Tô Nhược thì lại quá xinh đẹp có mộc mạc đơn giản thế nào cũng khiến khác phái khó mà bỏ qua.
Bấm thang máy lên tầng trên cùng, dãy khách sạn này là phòng tổng thống sang trọng hơn phòng cô đang ở gấp mấy lần.
Mắt thấy trước mắt chính là căn phòng 307, tim Tô Nhược bất giác đập mạnh..
Cắn môi chừng chờ đứng trước cửa phòng, thở sâu mấy ngụm, cô cũng không thể đứng đây quá lâu được.
Suy đi tính lại dức khoát đưa tay gõ cửa phòng..
Ba tiếng gõ, qua mấy giây có người ra mở cửa, lúc này Tô Nhược hơi cúi đầu..
- Cô Tô mời vào, Chủ Tịch đang chờ cô.
Thì ra là thư kí Trần, Trần Lực âm thầm quan sát bộ dáng dịu dàng lúc này của Tô Nhược khác xa cô gái lúc chiều ở trường đua xe.
Đây mới chính xác là hình ảnh nữ nhân mong manh mà Dương Bội gầy công xây dựng..
- Cám ơn anh..
Tô Nhược nhẹ nhàng, khẽ khàng cất tiếng.
Trần Lực che đậy ý cười, nhường đường cho cô đi vào..
Ngoài mặt thì không cảm xúc gì nhưng lòng dạ của Tô Nhược lúc này hồi hộp đến thở không nổi..
Lúc cô bước vào, mới thấy rõ căn phòng đẹp mắt này, chỉ riêng phòng khách thôi đã quá cao cấp, còn rộng hơn căn phòng của cô đang ở,người có tiền thật tốt..
Đón chào cô là một bàn ăn sang trọng khá lãng mạng được trang bày,thức ăn và cả rượu đỏ.Có thể vừa ăn vừa ngắm nhìn thành phố về đêm của London qua tấm kính bao phủ.
Chỉ thiếu nến nữa có thể xem là buổi tối hoàn hảo.
Thư Kí Trần đi đến kéo ghế.
- Mời cô..
Tô Nhược nói cám ơn rồi ngồi vào vị trí, bàn tay nhỏ âm thầm đặt dưới bàn, đan vào nhau tố cáo tâm trạng có phần không yên ổn của cô..
Trần Lực hỏi.
- Cô có cần gì nữa không? tôi sẽ bảo phục vụ chuẩn bị?
Cần gì nữa à ?
Quá lo lắng nên lúc này Tô Nhược mới ý thức anh ta hỏi gì, liền xua tay.
- À..không cần,cám ơn anh.
- Được, vậy cô chờ một chút, Chủ Tịch sẽ ra ngay.
- Vâng!
Lúc này Trần Lực không nói nữa, xoay lưng rời đi..
Tiếng đóng cửa của anh ta, khiến trái tim Tô Nhược muốn nhảy ra ngoài.
Cô nhìn trăng trối vào cánh cửa phòng ngủ, cho đến khi nó nhanh chóng được mở ra..