Lúc Tô Nhược xuống lầu tìm thức ăn,thím Quyên quay người nhìn cô mỉm cười.
- Cậu chủ bảo để cô ngủ nên Tôi không dám lên gọi cô. À Cô đói chưa, tôi dọn thức ăn lên rồi đây. Tôi đang hầm gà với thuốc bắc cũng vừa xong, ăn cơm xong rồi dùng sau.
- Dạ.
Tô Nhược gật đầu kéo ghế ngồi xuống, cô quả nhiên rất đói.Nhưng ánh mắt không được tự nhiên nhìn xung quanh.
Thím Quyên bưng thức ăn để lên bàn, nhìn cử chỉ của Tô Nhược liền hiểu.
- Cô tìm cậu chủ sao, cậu ấy đang ở thư phòng.Để tôi lên gọi cậu ấy.
Tô Nhược có chút không được tự nhiên, sờ mũi.
- Thím gọi làm gì, cháu không có tìm anh ấy.
Thím Quyên khẽ nói.
- Cậu Chủ chưa ăn gì cả, chỉ xuống đây bảo tôi hầm canh cho cô rồi lên thư phòng từ lúc giờ.Cậu có nói khi nào cộ dậy thì lên gọi cậu ấy.
Tô Nhược đưa mắt nhìn tô gà hầm thuốc bắc bốc khói nghi ngút,mùi hương lan tỏa thơm nức cả mũi, như nếm được trong đầu lưỡi vị ngọt của táo.
Thím Quyên vừa ngẩng đầu đã thấy Cảnh Tử Sâm bước ra từ thang máy.
- Tôi đang định lên mời cậu.
Nghe thím Quyên nhắc đến anh, Tô Nhược quay đầu,giờ cô mới để ý ngôi nhà này có thang máy phía trước nó có một hàng cây cảnh nên cô không để ý.
Lúc này mắt hai người chạm vào nhau, rõ ràng có cái gì đó ầm thầm thay đổi nhưng Tô Nhược không rõ nó nằm ở đâu.
Nhìn thấy làn môi Cảnh Tử Sâm nhếch lên, Tô Nhược vội quay đầu né tránh.
Anh đi đền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt Tô Nhược lảng tránh nhìn vào thức ăn, mặt bình tĩnh như không cảm xúc nhưng trong lòng thì không yên ổn.
Một miếng thịt bò được gặp bỏ vào chén của cô.Tô Nhược không làm ngơ được cô xoay mặt nhìn anh.
Cảnh Tử Sâm mỉm cười.
- Em ăn từ từ thôi kẻo lại nấc cụt.
Nhìn dáng vẻ lưu manh trêu chọc của anh.
Tô Nhược bỏ miếng thịt vào miệng liếc anh.
- Anh cứ ở nhà như thế này, không sợ Cảnh Thị phá sản à?
Nếu người bận bịu là Cảnh Tử Sâm, anh chỉ cần rời khỏi nhà thì xem như cô vừa thực hiện đúng giao dịch mà còn không phạm luật.
Đằng này Cảnh Tử Sâm cứ ở yên trong nhà, mà ngộ đời là lúc vừa rồi cô có xem lại lịch trình làm việc, Henry bảo rằng tạm thời chưa có lịch trình tiếp theo.
Rồi quan tâm lo lắng hỏi thăm cô vài điều nhưng Tô Nhược nghe không vào,vì cô đang phải bận suy nghĩ mấy ngày tới phải làm sao để chống chọi với tên ác ma này.
Cô rảnh rỗi thì không nói còn người đàn ông này đường đường là một chủ tịch Cảnh Thị mà sao nhàn nhã thế không biết.
Anh thong thả gắp thức ăn vào miệng ,mắt liếc qua dấu đỏ trên tai, trên cổ của cô.
Hai mắt Cảnh Tử Sâm như có ngọn lửa nổi lên.
Hôm nay Tô Nhược búi tóc cao, tóc tơ rơi dưới ót,cô mặc chiếc đầm sát nách cổ chữ v màu trắng, dáng suông dài trên gối ở nhà,nhìn vào như nữ sinh đáng yêu nhưng lại vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Qua một đêm được anh vỗ về sắc khí càng thêm rực rỡ.
Thấy anh không trả lời mà đôi mắt ngày càng nóng bỏng nhìn cô.
Mặt Tô Nhược đỏ lên, ánh mắt của anh làm cô nhớ những gì không nên nhớ.
Cô hậm hực đá chân anh..
- Anh..anh nhìn cái gì, có để Tôi ăn cơm hay không?
Không nghĩ chân bị cô đá vào , cũng may không quá mạnh nhưng có chút đau.
Cảnh Tử Sâm nhếch môi, nghiêm túc nhắc nhở.
- Em đừng đá loạn, nếu không tự chịu trách nhiệm đấy.
Ngẫm nghĩ một chút Tô Nhược hiểu ý của anh, cô mím môi..
- Lưu manh..
Cảnh Tử Sâm để ý Tô Nhược không ăn kiêng giữ dáng như một số cô gái bây giờ. Là diễn viên nhưng cô có vẻ ăn uống rất thoải mái.Thế nhưng vóc dáng lại cân đối rất đẹp.
Mắt thấy cô đã ăn xong cơm, Anh múc cho cô chén canh đặt ngay trước mặt cô.
- Canh này rất tốt cho sức khỏe, em ăn thử xem.
Tô Nhược vừa đưa tay múc môt muỗng đặt lên miệng.
Cảnh Tử Sâm bất ngờ lại hỏi.
- Còn đau không?
Khụ...khụ..khụ..
Tô Nhược bị sặc đến mặt đỏ bừng che miệng ho sặc sụa.
Cảnh Tử Sâm vội đưa tay vỗ vỗ lưng cho cô, rồi đưa nước cho cô uống.
Anh chau mày..
- Sao lại sặc rồi?
Uống mấy ngụm nước, Tô Nhược mới ngừng ho,đẩy tay anh ra.
- Anh còn nói.
Cảnh Tử Sâm bật cười, vô tội trả lời.
- Rõ ràng mỗi lần ăn, em không sặc thì nấc cụt. Sao lại đổ thừa cho anh, hửm?
Nhắc đến mới nhớ, từ khi cô ở chung một chỗ với Cảnh Tử Sâm, cô làm gì cũng không ra trò trống gì hết là như thế nào.