Trời Còn Đổ Mưa, Em Chưa Quên Người

Chương 26: Chị ơi cứu em



"Ừm." Kỉ Ngôn Thanh đáp lời cô, trước khi bố mẹ Cảnh Thù quay đầu lại, anh đã thả tay cô ra. Cảnh Thù lén lườm anh một cái, sau đó chạy đến bên cạnh mẹ Cảnh, dùng ánh mắt đắc ý nhìn anh. Ai bảo anh không biết an phận!

Mẹ Cảnh thấy vậy, nụ cười trên mặt bà càng thêm hiền từ, bà vỗ tay con gái: "Được rồi, thế mà cũng đến giờ ngủ trưa rồi đấy, hai con tự chơi đi nhé, bố mẹ phải vào nằm một lúc đây."

"Vâng ạ." Cảnh Thù cố ý kéo dài giọng, đáp lại mẹ bằng giọng nói nũng nịu.

Đến khi trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Kỉ Ngôn Thanh đã không nhịn được nữa, anh ôm lấy Cảnh Thù thật chặt. Mặt Cảnh Thù hơi ửng hồng, cô nói khẽ: "Đừng nghịch nữa, chẳng may bố mẹ đi ra mà nhìn thấy thì đẹp mặt lắm."

Kỉ Ngôn Thanh không những không buông cô ra mà càng ôm cô chặt hơn. Hơi thở ấm nóng phả bên tai Cảnh Thù.

"Không buông đâu." Kỉ Ngôn Thanh dứt khoát đáp lại cô.

"Thế.. thế vào phòng em đi."

Tim Kỉ Ngôn Thanh đập mạnh, bật cười vui vẻ, anh nói: "Ừ, anh rất mong chờ được em dẫn tới" lãnh địa "của em."

Đôi mắt quyến rũ mê người của Cảnh Thù hơi nheo lại, khóe mắt hơi cong lên khiến Kỉ Ngôn Thanh không thể rời mắt. Cô vội đẩy anh ra, khóe mắt đã ửng hồng. Cảnh Thù nhân chân chạy vào phòng ngủ của mình. Tranh thủ lúc Kỉ Ngôn Thanh chưa vào phòng, cô vỗ vỗ lên mặt, cố gắng đuổi giọng nói quyến rũ chết tiệt đó ra khỏi đầu.

Đây là lần đầu tiên Kỉ Ngôn Thanh vào căn phòng mà Cảnh Thù ở từ bé đến trước khi lấy anh. Anh đảo mắt quan sát một lừa căn phòng với kích thước rất vừa vặn này. Phòng được sơn hai màu trắng xanh rất đơn giản và tinh khiết, trên bệ cửa sổ đặt mấy gốc hải đường đang nở hoa. Gió nhẹ thổi lay tấm rèm cửa, xua bớt đi cái oi nóng ban trưa.



Cảnh Thù tì tay trên bậu cửa sổ ngắm nghía những bông hoa yêu kiều của mình. Hai cây hải đường này cô phải vất vả lắm mới trồng được, giờ được nhìn thấy chúng ra hoa, trong lòng cô rất vui.

Cánh cửa bị đóng lại rồi khóa trái.

Kỉ Ngôn Thanh chậm rãi lướt qua giá sách bày đầy sách vở của Cảnh Thù, ngón tay lướt qua những cuốn sách lưu đầy dấu vết từng được lật giở nhưng vẫn giữ được chất lượng rất tốt. Các món đồ chơi, thú bông, đồ thủ công chạy lướt qua mắt anh, cuối cùng đôi mắt Kỉ Ngôn Thanh dừng lại ở một bóng người thon thả.

Làn gió khẽ thổi bay mái tóc đen tuyền mềm mượt, khẽ lướt qua cánh tay đang giơ lên của cô.

"A.."

Tiếng kêu của Cảnh Thù bị chặn lại..

Cô bị bế xoay người lại, lọn tóc đen dài xõa trên những cánh hoa hồng thắm. Suối tóc đen, cánh hoa hồng, không còn gì diễm lệ hơn..

Rèm cửa kéo lại, mọi thứ trước mắt Cảnh Thù dần tối đi..

Chẳng biết từ lúc nào, Cảnh Thù mệt quá nên đã ngủ thiếp đi, qua một lúc lâu sau, Kỉ Ngôn Thanh vẫn còn ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ yêu kiều dịu dàng của cô.

"Cộc cộc cộc."



Tiếng gõ cửa vang lên, Cảnh Thù mở choàng đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ mơ màng.

"Thù Thù, ra ăn cơm thôi con."

Giọng nói của mẹ Cảnh truyền tới, tim Cảnh Thù như muốn nhảy vọt lên họng. Cô không biết Kỉ Ngôn Thanh đã khóa cửa hay chưa, nhỡ chẳng may mẹ mở cửa ra nhìn thấy hai người họ như này. Chỉ nghĩ đến thôi Cảnh Thù đã muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

"Cộc cộc cộc."

"Thù Thù."

Lần này cuối cùng Kỉ Ngôn Thanh đã cho cô cơ hội hít thở. Sợ mẹ Cảnh đột nhiên đẩy cửa bước vào, Cảnh Thù không kịp suy nghĩ gì nhiều, cô chỉ đành trả lời đối phó: "Vâng ạ."

Lời vừa dứt Cảnh Thù vội cắn chặt môi, kìm nén cố không phát ra tiếng nghẹn ngào. Thủ phạm nằm bên cạnh còn chẳng biết tự giác mà chỉ chuyên tâm thưởng thức món ăn của anh ta.

"Thế hai đứa ra nhanh nhé, bố con nấu xong cơm rồi đấy, ra nhanh kẻo nguội." Mẹ Cảnh nói xong thấy trong phòng không có tiếng trả lời, bả chỉ cười lắc đầu rồi rời đi.

Lúc ăn cơm Cảnh Thù chẳng nói một câu nào với Kỉ Ngôn Thanh, anh gắp thức ăn cho cô cũng chẳng buồn để ý. Bố Cảnh và mẹ Cảnh thấy Kỉ Ngôn Thanh dỗ dành con gái mình như dỗ trẻ con, hai ông bà nhìn nhau cười, ánh mắt dành cho Kỉ Ngôn Thanh càng thêm hài lòng. Cảnh Thù bĩu môi. Ăn xong cơm cô chuẩn bị cùng Kỉ Ngôn Thanh trở về nhà. Đương nhiên trước khi rời đi, Kỉ Ngôn Thanh bị bắt phải thay mới ga giường cho cô.

Ngày hôm sau tiếng chuông điện thoại đánh thức Cảnh Thù, cô vẫn còn đang lim dim, tay quờ lấy điện thoại. Cũng chẳng biết là ai gọi tới liền nhấn nghe luôn. Cảnh Thù không nói gì, hai mắt vẫn nắm chặt, hơi thở dần trở nên bình ổn thì đầu dây bên kia cất tiếng: "Chị Cảnh, chị Cảnh cứu em với!"