Nhưng anh chỉ nắm tay cô chặt hơn, cố kiềm chế cảm giác thèm khát được hôn cô, bởi vì trong lòng anh vẫn tồn tại một nỗi sợ. Anh sợ cô cho rằng cô đã thành công lấy lòng anh rồi thì sẽ không quan tâm đến anh nữa, sẽ làm ra những chuyện khiến anh không vui..
Màn hình tối lại, bộ phim của họ bắt đầu rồi. Kỉ Ngôn Thanh từ đầu đến cuối vẫn đan chặt tay mình vào tay Cảnh Thù.
Phần đầu bộ phim có mấy chú mèo con đáng yêu xuất hiện, Cảnh Thù chẳng mấy chốc đã bị thu hút bởi chúng, cô ấy chăm chú xem phim, Kỉ Ngôn Thanh bên cạnh thì chăm chú nhìn cô. Thấy cô nhập tâm vào bộ phim, chốc chốc anh lại đút bỏng ngô cho con. Cảnh Thù há miệng theo bản năng, đến khi bộ phim kết thúc thì hộp bỏng cũng gần hết.
Sau khi bước ra khỏi rạp phim, Cảnh Thù ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp. Hôm này là một ngày nắng đẹp.. Cô quay đầu, toàn bộ bóng hình cô đều in trong đôi mắt đen huyền của anh. Kỉ Ngôn Thanh vốn có một đôi mắt sắc lẹm với cặp mày kiếm, nhưng giờ phút này khi mặt đối mặt với cô, trong đôi mắt anh tựa như có một dòng suối ấm áp và dịu dàng.
Anh vuốt ve tóc cô, nói: "Vừa đúng lúc chúng ta đi ăn đi."
"Vâng." Cảnh Thù cười, để anh dắt mình đi.
Sao trước đây cô lại không nhận ra cảm giác ngọt ngào này cũng không tồi nhỉ?
Nơi hai người đến là một nhà hàng phục vụ riêng, trước khi kết hôn Kỉ Ngôn Thanh từng dẫn cô tới. Thấy cô thích những món ăn ở đây, anh đã ngay lập tức mua lại nhà hàng này, bên trong luôn để trống sẵn chỗ ngồi mà cô thích nhất.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, thấy trên bàn toàn là những món ăn khoái khẩu, Cảnh Thù chớp mắt nhìn Kỉ Ngôn Thanh. Cho dù là nấu cho cô hay giúp cô gọi món thì anh cũng luôn biết cô thích ăn gì, không thích ăn gì, đến cả việc cô bị dị ứng với hải sản cũng được anh hết sức lưu tâm.
Ngày đó vì ghét anh nên cô không thấy được những điều tốt đẹp anh dành cho mình, càng vì anh ép cô kết hôn nên cô luôn có thái độ bài xích anh. Còn bây giờ sau khi bình tĩnh suy ngẫm, nếu nói cô không thấy cảm động thì nhất định là nói dối.
Kỉ Ngôn Thanh múc canh cho cô rất tự nhiên, Cảnh Thù hơi ngẩn người, cô cất tiếng hỏi câu hỏi mà mình đã luôn tò mò từ kiếp trước: "Kỉ Ngôn Thanh, sao anh lại thích em? Rõ ràng em chẳng là ai, cũng chẳng có gì, lại còn kém anh nhiều như vậy.."
Kỉ Ngôn Thanh đặt thìa vào bát rồi đưa đến trước mặt cô, anh ngước mắt, nghiêm túc nói: "Anh không cần gì của em cả, anh có là được rồi, anh cũng chẳng cần em phải là ai, em cứ là em, là người anh yêu là đủ."
"Cảnh Thù" Kỉ Ngôn Thanh nâng cằm cô lên, hai người bốn mắt nhìn nhau: "Giờ anh cho em một cơ hội để nói ra lời thật lòng, em muốn gì, anh đều có thể cho em hết."
Anh nghĩ tiếp theo cô nhất định sẽ lại nói mấy lời cũ kĩ với anh, đòi anh thả tự do cho mình. Cảnh Thù cầm tay anh rồi nắm chặt, cô cũng nhìn anh rất nghiêm túc, đáp: "Em muốn gì anh cũng đồng ý sao?"
"Ừ." Ánh mắt Kỉ Ngôn Thanh bỗng trầm xuống, anh đồng ý không chút do dự nhưng bàn tay còn lại của anh đang nắm chặt, khớp xương nhô lên, từng đường gân xanh nổi rõ.
Mắt Cảnh Thù nhìn về phía xa xăm: "Nếu như có một ngày em phải thay tim mới có thể sống tiếp, em muốn anh.. không được phép hiến tim anh cho em."
Đây là thỉnh cầu duy nhất, cũng là yêu cầu duy nhất của cô.
Sự bất ngờ và ngạc nhiên lướt qua đôi mắt đen sâu thẳm của Kỉ Ngôn Thanh. Anh biết chuyện tim của hai người tương xứng với nhau, nhưng sao cô lại biết chuyện này được?
Kỉ Ngôn Thanh không nói gì, yêu cầu này anh không thể đồng ý được. Thấy anh trầm mặc hồi lâu, Cảnh Thù nhìn anh chăm chú, cô nhắc lại một lần nữa: "Hứa với em đi."
Kỉ Ngôn Thanh thấy vẻ kiên định trong ánh mắt cô, anh nhíu chặt mày, hỏi: "Sao em lại nhắc đến chuyện này?"