Trời Còn Đổ Mưa, Em Chưa Quên Người

Chương 8: Anh bình tĩnh lại đi đã



Kỉ Ngôn Thanh không nói gì, anh nghiêm mặt bước tới bên cạnh cô.

Sao anh lại về giờ này ư? Nếu không phải tại anh quên đồ thì sao phát hiện ra được đám ruồi nhặng chướng mắt lại đến quấy rầy cô đây.

Mạnh Vân Phi nhíu mày nhìn bàn tay vừa bị Cảnh Thù giằng ra, ánh mắt anh ta nhìn về phía Kỉ Ngôn Thanh lại càng lộ vẻ khó chịu.

"Anh đến đây làm gì?" Kỉ Ngôn Thanh giữ chặt Cảnh Thù, anh nói với Mạnh Vân Phi bằng một ngữ điệu không hề có thiện cảm. Đương nhiên anh biết Mạnh Vân Phi là ai, đó là một kẻ hoang tưởng bản thân có thể xây dựng quan hệ với Cảnh Thù.

Cảnh Thù đau đầu, cô cảm thấy chắc chắn anh lại tái phát bệnh cũ rồi, kiếp trước cũng y như vậy, chỉ cần cô nhìn người đàn ông khác một cái là ánh mắt anh lại biến thành kiểu có thể giết chết người ta ngay tắp lự, anh hoàn toàn không cả nể tẹo nào. Nhưng Mạnh Vân Phi là anh em của cô, cô cũng đâu thể chỉ vì kết hôn với Kỉ Ngôn Thanh mà đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy, thế còn ra thể thống gì nữa?

"Ngôn Thanh, Vân Phi chỉ đến thăm em thôi mà, anh đừng dữ với anh ấy." Cảnh Thù nhỏ giọng thỏ thẻ.

Anh dữ với ai cơ? Sắc mặt Kỉ Ngôn Thanh càng trở nên khó coi, anh cúi đầu nhìn Cảnh Thù bằng đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo, cuối cùng anh buông cô ra rồi vào phòng làm việc.

"Rầm."

Kỉ Ngôn Thanh đóng sầm cánh cửa phòng làm việc lại bằng một lực khá lớn khiến cánh cửa vang lên.

Tai Cảnh Thù sắp bị làm điếc đến nơi, cô ngượng ngùng gãi gãi đầu, cố gắng vớt vát lại chút hình tượng cho Kỉ Ngôn Thanh: "Không sao đâu, tính anh ấy như vậy á. Chẳng mấy khi anh đến thăm em, em đi rửa hoa qua cho anh nhé, lát nữa mình nói chuyện tiếp."

Cảnh Thù quay người đi vào phòng bếp nhưng vẫn không kìm được ngó qua phòng làm việc. Cô nhíu chặt mày, hơi lo lắng về Kỉ Ngôn Thanh. Cảnh Thù cắn môi, quyết định lát nữa tiễn Mạnh Vân Phi về xong cô sẽ đi dỗ anh. Hầy chẳng có chuyện gì mà cũng ghen, đúng là trẻ con chết đi được.

Cảnh Thù bước vào bếp, đang chuẩn bị mở tủ lạnh thì Mạnh Vân Phi đã đuổi theo, anh đứng bên cô, không kịp để Cảnh Thù cất lời, anh đã vào vấn đề chính: "Thù Thù, hôm qua bố em gọi điện cho anh."

Cảnh Thù kinh ngạc: "Hả, bố em gọi điện cho anh làm gì?"

"Chú lo cho em lắm, chú biết là em không thích Kỉ Ngôn Thanh, muốn anh đưa em đi." Mạnh Vân Phi nhìn cô, nói tiếp: "Anh cũng biết chuyện em lấy Kỉ Ngôn Thanh là do bị ép buộc, anh sẽ giúp em rời khỏi đây, đi tới một nơi mà anh ta sẽ không thể tìm được em."



Cảnh Thù nhíu mày theo phản xạ, sau khi tiêu hóa được hết những lời Mạnh Vân Phi nói, cô nghiêm túc đáp: "Không cần đâu anh, bây giờ em sống như này tốt mà."

Mạnh Vân Phi tròn xoe mắt, trên mặt anh ấy đầy vẻ không dám tin, tức giận nói: "Có phải Kỉ Ngôn Thanh uy hiếp gì em không, hả? Anh biết ngay mà, thằng này quen thói ỷ quyền thế ức hiếp người khác. Thù Thù em đừng sợ, anh đảm bảo em và cô chú đều sẽ an toàn, đến đúng thời điểm anh sẽ đưa cả gia đình em cùng đi."

Mạnh Vân Phi nói xong thì nắm chặt cổ tay cô, nét mặt vô cùng chân thành.

"Không phải mà anh đừng hiểu nhầm, anh ấy không có uy hiếp em, em tự nguyện ở lại mà.." Cảnh Thù vội giải thích: "Anh đừng kích động, có gì chúng ta từ từ nói, em nói thật đấy chứ không giấu diếm gì đâu, hi vọng anh có thể về khuyên bố em để bố em đừng nghĩ nhiều nữa.."

Bên trong phòng làm việc.

Kỉ Ngôn Thanh đứng giữa phòng, sầm mặt lại, thỉnh thoảng anh lại nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín, cuối cùng không thấy Cảnh Thù lên, gương mặt điển trai lại càng lạnh lẽo, cứ nghĩ đến bây giờ cô và Mạnh Vân Phi đang ở riêng với nhau là anh lại đứng ngồi không yên nên nhanh chóng mở cửa xuống tầng.

Vừa xuống đến nơi thì lại trông thấy Mạnh Vân Phi đang kéo tay Cảnh Thù, ánh mắt anh ta cũng rất kích động, trong nháy mắt lệ khí đã tràn đầy mắt Kỉ Ngôn Thanh. Về phía Cảnh Thù, cô ấy chẳng có phản ứng gì cả, lại còn đang nhẹ nhàng nói cái gì đó với Mạnh Vân Phi.

Hai người đó còn đứng gần nhau vậy nữa!

Kỉ Ngôn Thanh bước nhanh lên trước, đưa tay bóp chặt cổ tay Mạnh Vân Phi khiến anh ta đau quá nên phải buông tay Cảnh Thù ra.

Cảnh Thù chau mày: "Ngôn Thanh.."

Kỉ Ngôn Thanh kéo sát Cảnh Thù vào người, hướng ánh mắt sắc như kiếm về phía Mạnh Vân Phi, thấp giọng nói: "Cút."

Cánh tay Mạnh Vân Phi đang rũ xuống bất lực, anh ta nhìn Kỉ Ngôn Thanh bằng đôi mắt tràn đầy hận thù, vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị Cảnh Thù cướp lời: "Vân Phi anh về trước đi, hôm khác chúng ta nói chuyện sau."

Cô vừa nói vừa vươn tay ôm Kỉ Ngôn Thanh. Hành động của cô rõ ràng là đang có ý bảo vệ cho Mạnh Vân Phi. Kỉ Ngôn Thanh đã hoàn toàn sa sầm mặt mày, anh nén giận nói: "Em đang bảo vệ thằng kia hả?"

"Không, không có ạ." Cảnh Thù vội vã lắc đầu.



Cũng phải nói thật, tính chiếm hữu của Kỉ Ngôn Thanh rất lớn. Kiếp trước cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như này, anh đã từng ra tay với một người đàn ông nói chuyện với cô một hai câu, cuối cùng còn máu me đầy người. Cũng vì chuyện này mà có một thời gian công ty của anh gặp khủng hoảng, cô thực sự rất sợ anh lại ra tay đánh người lần nữa, nhất là lần này lại còn là Mạnh Vân Phi, Mạnh Vân Phi mà bị thương thì cô không biết ăn nói với bố thế nào.

Thấy Mạnh Vân Phi vẫn đứng yên tại trận, cô nói: "Sao anh còn chưa đi nữa?"

Còn không đi là cô không ngăn nổi Kỉ Ngôn Thanh đánh người đâu.

Mạnh Vân Phi cũng thấy bây giờ mình vẫn đứng đây có vẻ không hợp lí, hơn nữa Kỉ Ngôn Thanh vẫn đang hung dữ nhìn anh ta, anh ta chỉ có thể không cam lòng nhìn Cảnh Thù lần cuối rồi quay người chuẩn bị đi.

Ấy thế mà lúc mở cửa Mạnh Vân Phi vẫn không quên quay đầu nói với cô: "Thù Thù, em cố gắng đợi anh, anh nhất định sẽ đưa em đi."

Anh ta nói xong thì rời đi.

Cảnh Thù còn chưa kịp lấy lại hơi thở, cô ngẩng đầu, ngay lập tức đối diện với ánh mắt tràn đầy giận dữ của Kỉ Ngôn Thanh. Mặt cô liền biến sắc, nói: "Ngôn Thanh, em.."

"Quả nhiên em vẫn có ý định rời đi." Ngữ khí của anh lạnh vô cùng, lại còn mang theo cảm giác bị phản bội.

"Hai hôm nay ngoan ngoãn như vậy là vì để anh vui, để anh không đề phòng nữa nhỉ?" Anh giữ chặt cằm cô, cười nhạt: "Cảnh Thù, anh đã nói với em rồi, em là của anh và chỉ có thể là của mình anh. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa em đều là của anh. Muốn đi, lại còn định trốn đi với thằng khác à, nói đi em với nó muốn đi đâu?"

Cảnh Thù bị đau, nhăn mặt nói: "Em.."

Cảnh Thù còn chưa nói hết câu, Kỉ Ngôn Thanh đã gằn giọng: "Chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với em, anh có thể cho phép em thiếu lễ độ, nhưng em muốn bỏ anh ư, tuyệt đối không được."

"Hay là chỉ khi em hoàn toàn thuộc về anh thì em mới biết an phận?"

Cảnh Thù mở to mắt, giãy dụa nói: "Kỉ Ngôn Thanh, anh bình tĩnh lại đi đã.."

Lời chưa dứt, Kỉ Ngôn Thanh đã cúi đầu khóa môi cô..