Trói Em Bằng Cavat

Chương 32: 32





Mộc Na không thể tập trung viết tiểu thuyết như hằng ngày.

Cô bắt đầu cố gắng đến bệnh viện để điều trị chân.

Sau hồi lâu bác sĩ xem xét thì lại dán cho cô miếng dán giảm đau khác.
Ngay lúc này, trong đầu cô lại là hình ảnh của Hàn Phong khi dán miếng dán cho cô:
( "Cảm ơn chú, bọn cháu rất hạnh phúc.

Phải không em yêu?".
"Haha, giới trẻ bây giờ thật là...".
"Này anh nói bậy cái gì thế hả? Ai là em yêu của anh chứ? Xằng bậy?".
"Được rồi, nổi cáu trông em rất xấu đấy.

Để tôi dán miếng dán này vào đã".
Hàn Phong nhẹ nhàng nắn bóp chân cô, rồi dán miếng dán giảm đau.).
"Em yêu sao?".

Mộc Na lẩm bẩm rồi thẫn thờ.
Vị bác sĩ sau khi dán xong thì đưa cho cô vài viên thuốc.

Thấy cô thẫn thờ, bác sĩ liền lớn tiếng hơn: "Này, cô xong rồi.

Còn đây là thuốc".
"Hả, à vâng cảm ơn bác sĩ".

Cô cố gắng đứng lên, đi những bước khập khiễng: "Mộc Na, mày thật sự điên rồi".
Cô trở về, đưa ánh nhìn vào cửa hàng tiện lợi.

Trời bây giờ cũng gần sập tối.


Lại một con mưa nữa sối xuống.

Mộc Na cau mày rồi khó khăn đi vào cửa hàng.

Ông chủ cửa hàng thấy cô đi khó khăn tiến đến hỏi:
"Chân vẫn chưa hết đau sao? Chồng hay bạn trai gì đó của cô đâu rồi?".
Cô nhìn chủ cửa hàng rồi nhìn xuống chân mình, trong lòng có hơi khó chịu: "Anh ta không phải chồng hay bạn trai gì của cháu".
"Không phải sao? Vậy hôm đó...".
"Trời cũng tạnh mưa đôi chút rồi.

Cảm ơn chú, cháu đi trước".
"Trời còn đang mưa lớn mà".
Mộc Na cứ như vậy mà bước đi.

Đứng trước cửa nhà, người cô ướt sũng.

Nước trên người cô cứ rỏ xuống.

Mộc Na bước vào nhà, cô đi vào phòng tắm.

Cởi đồ ra rồi ngâm mình trong bồn nước ấm.

Những giọt nước đọng trên khóe mi khẽ rơi xuống.
"Tại sao? Anh luôn xuất hiện trong suy nghĩ của tôi chứ? Tôi chính là hận anh, chính là ghét anh".
Dinh thự Kiw: Hàn Phong cứ nhốt mình trong phòng.

Hắn cứ nằm trên giường mà nhìn trên trần.

Rồi có một cuộc điện thoại gọi tới:
Hàn Phong đứng lên, hắn cầm lấy chiếc điện thoại: "Alo!".
"Hàn tổng, ngài đã không đến tập đoàn nhiều ngày rồi.

Công việc hiện cứ chất đấy sao?".

Lãnh Quyên, thư ký của hắn khẽ giọng từ đầu dây bên kia.
"Được rồi, cô cứ để đấy.

Tôi sẽ đến đó ngay".
Nghe giọng hắn khàn khàn, Lãnh Quyên cau mày: "Hay để ngày mai cũng được.

Nếu ngài mệt thì hôm nay tôi tăng ca xử lý một chút".
"Tôi không sao! Cô cứ về đi, không cần tăng ca.

Tôi có thể tự xử lý".
Hàn Phong tắt máy điện thoại.

Khoác lên mình bộ comple, đeo chiếc cavat và thắt lưng.

Hắn lại quay lại bộ dáng của một CEO.

Bước xuống nhà, Hạ Dĩ đi vội ra: "Hàn tổng, ngài định đi đâu vào tối muộn thế này? Không định ăn một chút sao?".

"Không cần, tôi đến công ty.

Bà cứ dọn đi".
"...vâng".
Hàn Phong rời khỏi dinh thự và đến công ty.

Hắn bắt đầu dìm mình vào đống công việc chất thành núi kia.

Đồng hồ đã điểm hai giờ sáng, nhưng máy tính vẫn sáng.

Cả công ty chỉ còn văn phòng của tổng giám đốc là sáng đèn.
Những ngón tay điêu luyện vẫn múa võ trên bàn phím.

Tài liệu cứ giở hết tờ này đến tờ khác.

Cuồng thâm mắt cũng dần xuất hiện.
Cứ thế, ngày này qua khác Hàn Phong dùi mình vào công việc mà quên ăn quên ngủ.

Mộc Na thì cố gắng kiểm soát suy nghĩ rồi bắt đầu quay lại viết tiểu thuyết, thảo luận với nhà sản xuất phim.
Hàn Phong cứ như thế, thời gian kéo dài đã đi qua mười ngày nhạt nhẽo.

Hắn dần gục đầu vào bàn phím, đầu óc quay cuồng, bụng khó chịu, đôi mắt với chút ánh sáng mờ nhạt chiếu vào rồi tối đen.
"Alo, đại thiếu gia.

Nhị thiếu gia nhập viện rồi".

Hạ Dĩ gọi cho Hàn Nhất với giọng hơi ấp úng và pha lẫn chút lo lắng.
"Sao lại nhập viện chứ? Bà thay tôi chăm sóc nó, tôi sẽ trở về với thời gian sớm nhất".
Hạ Dĩ đứng trước phòng cấp cứu đã lâu, cả Lãnh Quyên cũng ở đây.

Vị bác sĩ đi ra, đằng sau là vài y tá đang đẩy Hàn Phong ra.
"Bác sĩ, Hàn tổng không sao chứ?".
"Đã không sao.

Chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là được".
"Hàn tổng bị sao thế?".
Vị bác sĩ hơi cau mày lắc đầu: "Thiếu ngủ dẫn đến máu không được lưu thông.


Nhịn ăn nhiều ngày, tôi nghĩ rằng bệnh nhân đã uống nhiều rượu bia nên bây giờ đã dẫn đến dạ dày có chút vấn đề rồi.

Nếu còn kéo dài tình trạng thế này tôi e không khả quan".
"Chuyện này...!Vâng, cảm ơn bác sĩ".
Lãnh Quyên bắt đầu quay sang hỏi Hạ Dĩ: "Hàn tổng không ăn uống hay nghỉ ngơi gì cả.

Bà có biết nguyên nhân tại sao không?".
"Tôi chỉ biết từ ngày thiếu gia từ Pháp quay về, ngài ấy đến công ty từ sáng sớm đến tận ba bốn giờ sáng mới quay về.

Mỗi lần vào phòng dọn dẹp tôi chỉ thấy mãnh vỡ của chai rượu thôi".
"Từ Pháp quay về? Ngài ấy đến Pháp làm gì?".
"Là....đi tìm Hàn phu nhân".
"Chẳng phải đã ly hôn rồi sao? Cô ta không còn là Hàn phu nhân nữa, bà không được phép gọi cô ta như thế nữa".
"...".

Hạ Dĩ chỉ lặng thinh.
Paris: Ngay chính lúc Hàn Phong được đưa vào viện, cũng chính là lúc tiểu thuyết của cô được đưa cho đạo diễn và bắt đầu khai máy quay.

Mộc Na đứng ngay tại chỗ diễn.

Đôi mắt đượm sầu chứng mắt nhìn thấy diễn viễn đóng.

Nhìn, nghe những hành động vào lời thoại của bộ thuyết nói về cuộc hôn nhân của cô.
"Đáng ra chính lúc này, mình phải cho anh ta nhìn thấy được anh ta đã hàng hạ mình như thế nào.

Mộc Na, tỉnh táo hơn đi.

Cuộc hôn nhân đó chỉ chứa niềm đau và nỗi buồn"..