Nguyễn Như Cương lạnh lùng thông báo cho Ngọc Nghiên. Cô nghe xong thì không khỏi bàng hoàng, vậy mà anh cô lại cứ ung dung như không. Lẽ nào...
- Là anh làm... đúng không?
Ngọc Nghiên cẩn thận hỏi lại.
- Đúng. - Nguyễn Như Cương rất nhanh đã thừa nhận luôn.
Hoàng Gia Định ngồi bên cạnh Ngọc Nghiên từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng gì. Người anh vợ này của anh đúng là ngoài sức tưởng tượng của anh rồi. Phải quan sát thêm mới được.
- Anh nói gì vậy anh Cương? Anh có biết vì cái bệnh viện đó phá sản mà chúng ta mất một nguồn cung cấp máy móc lớn không hả?
Nguyễn Thương Thanh ( con trai thứ hai nhà họ Nguyễn) không biết từ đâu lao đến túm cổ áo Nguyễn Như ***** ***, giận dữ nói.
- Bỏ ra! - Nguyễn Như Cương ra lệnh. Ánh mắt sắc lạnh lườm người trước mặt.
- Nhưng anh... - Nguyễn Thương Thanh có chút sợ hãi liền buông lỏng tay ra.
- Nếu không muốn bị tao sa thải ngay bây giờ mày nên cút khỏi đây đi.
- Anh không có quyền sa thải tôi.
- Có gì mà không dám? Hay mày thử xem sao?
Nhận thấy tình hình có vẻ căng thẳng, lại hiểu rõ tính cách của người nhà họ Nguyễn đó là ai nấy đều rất nóng tính nên Ngọc Nghiên vội đứng ra can ngăn tránh việc không hay có thể xảy ra.
- Hai anh từ từ nói chuyện đi. Được không?
- Ngọc Nghiên mày... - Nguyễn Thương Thanh vốn định mắng Ngọc Nghiên nhiều chuyện nhưng nhớ lại câu Nguyễn Như Cương vừa tuyên bố ở trong nhà, hơn nữa ở đây còn có Hoàng Gia Định anh ta đâm rén ngang.
Chỉ có thể hậm hực bỏ đi.
- Em có tốt bụng nhưng tốt với sai người là hại mình đấy... đúng không em rể?
Thấy Hoàng Gia Định nãy giờ chỉ im lặng không nói dù cho vừa rồi Nguyễn Thương Thanh có đến đây làm loạn, Nguyễn Như Cương bèn chủ động lên tiếng đả động đến anh.
- Đúng vậy. Nhưng mà để hiền được với những kẻ đáng ghét thì cũng là một loại bản lĩnh nên chắc hiền quá cũng không đến nỗi tệ lắm đâu.
Nguyễn Như Cương đã tìm hiểu qua về Hoàng Gia Định, biết chuyện anh từng là người yêu của Hà Vi, Nguyễn Như Cương đã thấy không có thiện cảm với anh rồi nhưng vẫn điềm nhiên bày ra vẻ mặt vui vẻ khi bắt chuyện. Thậm chí, anh còn đang tính kế để hai người bọn họ ly hôn. Có điều hành động bảo vệ Ngọc Nghiên hôm nay của anh đã tạo ra ấn tượng khá tốt với anh ta.
- Bản lĩnh sao? Khá thú vị đấy! Cậu có bản lĩnh đó chứ?
- Cho em hỏi trước đi. Anh có bản lĩnh đó không?
- Cả cơ nghiệp của nhà họ Lã bị huỷ hoại trong tay tôi chỉ vì Lã Thành Long dám làm em gái tôi đau khổ, thử hỏi tôi có cái bản lĩnh làm người hiền lành lương thiện không?
Nguyễn Như Cương nói chuyện với Hoàng Gia Định nhưng không thèm nhìn anh lấy một cái, thay vào đó lại đi liếc nhìn Ngọc Nghiên đang đứng chôn chân nghe anh nói. Nói thẳng ra thì đây như là một lời nhắc nhở dành cho Hoàng Gia Định vậy. Rằng bất cứ ai động đến Ngọc Nghiên thì đều sẽ phải nhận cái kết đắng.
Rốt cuộc thì Nguyễn Như Cương đã làm gì mà có thể khiến nhà họ Lã tai gia bại sản nhanh như vậy kia chứ?
- Vậy thì trùng hợp thật. Chúng ta... khá giống nhau.
Trước đó, Hoàng Gia Định hoàn toàn mù mờ về con người thật của Nguyễn Như Cương. Nhưng sau hôm nay thì anh chắc là mình đã hiểu thêm được kha khá về con người của anh ta. Là một kẻ lạnh lùng, vô tình tưởng chừng như tính người cũng chẳng có nhưng thực ra cái tình người của anh ta, vốn chỉ dành cho người những người anh ta xem là quan trọng thôi.
- Tiện đây cùng ăn bữa cơm chứ?
Nguyễn Như ***** *** tiếng đề nghị.
Hoàng Gia Định chưa vội quyết định, quay sang hỏi ý kiến Ngọc Nghiên trước.
- Chúng ta đi nhé?
- À... được thôi. - Cô ngập ngừng đồng ý.
Tâm trạng cô hiện giờ có hơi rối.
- Nếu vậy chọn quán em hay ăn được không?
Nguyễn Như Cương liền nói.
- Vậy tới đó đi. Cũng lâu rồi em chưa tới đó ăn.
- Chỗ đó... - Anh ngu ngơ.
Anh không biết đó là quán nào. Nói đúng hơn là trước giờ anh đâu có quan tâm gì đâu, sao biết được cô hay ăn chỗ nào. Thậm chí, ngay cả đi ăn cùng nhau hai người còn chưa đi.
Nghĩ đến đây, Hoàng Gia Định tự trách mình tồi. Ngay cả vợ hay ăn quán nào cũng không biết.
Nghĩ đến đây anh tự cảm thấy bản thân mình sao mà tệ quá.