Trời Giáng Hiền Phu

Chương 72





 
 
“Làm gì vậy? Còn tặng hoa hồng?”
 
Tô Hữu Hữu thấy Dịch Tiêu Đồng được dẫn vào phòng tiếp khách thì không kinh ngạc chút nào, điều khiến cô kinh ngạc chính là bó hoa hồng lớn trong tay anh.

 
Dịch Tiêu Đồng nhìn thấy trang phục của Tô Hữu Hữu không giống với lúc trước thì hơi sửng sốt một lúc, sau đó cười nói: “Chịu đòn nhận tội, anh cố ý chọn hoa hồng có gai đến để tạ tội với em , mong em sẽ tha thứ cho sự che giấu của anh, anh cũng cân nhắc đến không có hại cho em rồi mới liên thủ với Thương Thu Lạc.” Nói xong thì muốn mở hoa hồng ra để tạ tội.
 
Tô Hữu Hữu vội vàng xua tay: “Thôi bỏ đi, tạ tội cái gì chứ, em còn muốn cảm ơn anh đây, chẳng qua hiện tại hai nhà chúng ta là đối tác, lừa gạt người lớn như thế không hay đâu?”
 
Dịch Tiêu Đồng đặt hoa hồng trước mặt cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Anh đã nói thẳng với mẹ anh rồi, anh nói là vì lúc trước em không muốn đính hôn với Thương Thu Lạc nên mới giả làm người yêu với anh, hiện tại anh đang theo đuổi em, mà em vẫn chưa đồng ý, mẹ anh còn rất vui đó, nói rằng cuối cùng anh cũng học được cách thể hiện với con gái rồi.”
 
Tô Hữu Hữu cũng không biết nên nói gì: “Mẹ anh cũng rất tiến bộ.”
 
Dịch Tiêu Đồng nhẹ nhàng cười, nói: “Đúng vậy, chỉ cần có người để thích là mẹ anh đã rất vui rồi, lần này anh tới còn có chuyện muốn nói với em, ngày kia là đại thọ 60 của ông nội anh, mẹ anh bảo anh dù cho thế nào cũng phải mời em qua.”
 
Đây chẳng phải là tiết tấu muốn đi gặp người lớn sao?
 
Tô Hữu Hữu khó xử nói: “Như vậy không tốt đâu…… Hiện tại em đã có bạn trai còn đi gặp người lớn nhà anh, cứ che giấu bố mẹ anh như vậy cũng không tốt, nếu có một ngày sự việc đã bại lộ, bố mẹ ông nội anh nhất định sẽ cảm thấy em rất tồi……”
 

Dịch Tiêu Đồng trấn an vỗ vỗ vai cô: “Đừng cảm thấy áp lực lớn như vậy, kỳ thực không tính là gặp người lớn, ông nội của anh chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy cô gái anh thích trong lời đồn như thế nào, hơn nữa hiện tại Dịch Thiên Dung Hòa và Bách Minh hợp tác với nhau, chung quy cũng phải có một chút thái độ gì đó, em đại điện công ty đến tham gia là được rồi, cũng không phải là thân phận bạn gái do anh dẫn về, đến lúc đó anh sẽ nói rõ với bố mẹ chuyện em có bạn trai, dự tính ban đầu Dịch Thiên Dung Hòa hợp tác với Bách Minh cũng không phải vì anh thích em, không sao đâu.”
 
Kỳ thực Tô Hữu Hữu có hơi hoài nghi, Dịch Thiên Dung Hòa có phải hợp tác với Bách Minh vì cô không.
 
“Thật sự là có thể nói với bố mẹ anh sao?”
 

Dịch Tiêu Đồng cong môi cười: “Có gì mà không thể chứ, chỉ là phỏng chừng mẹ anh sẽ nói chưa kết hôn thì vẫn còn hy vọng, bảo em cho anh một cơ hội, đến lúc đó em đừng để ý là được rồi.”
 
Quả nhiên là người mẹ không giống với bình thường……
 
“Vậy được, đến lúc đó em sẽ đi, anh ăn trưa chưa? Có muốn cùng đi ra ngoài ăn không?”
 
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy thì bày ra dáng vẻ tủi thân sờ sờ bụng: “Đương nhiên là chưa ăn rồi, mẹ anh nghe nói hôm nay em nhậm chức, thế là giục anh tới chúc mừng em, anh đoán là buổi sáng chắc là em sẽ rất bận nên mới tới vào giờ nghỉ trưa.”
 
Tô Hữu Hữu nghe vậy thì đứng lên: “Vậy thì vừa lúc, em mời anh ăn cơm, gần công ty có một nhà hàng Trung Quốc không tồi.”
 
Dịch Tiêu Đồng nghe thấy “Nhà hàng Trung Quốc” thì mắt liền sáng lên, quả nhiên người hiểu mình chỉ có mỗi Hữu Hữu!
 
“Vậy thì thật tốt quá, đi thôi!”
 
Hai người đi ra khỏi phòng tiếp khách, Tô Hữu Hữu nhìn thấy văn phòng không có ai thì mới nhớ ra: “Đúng rồi, vừa rồi anh có nhìn thấy Chung Dực không, không đúng, hiện tại phải gọi là Kiều Dư Dực, anh cũng đừng gọi sai.”
 
Dịch Tiêu Đồng nghe  thì nghi hoặc nói: “Tiểu Dực? Cậu ấy ở công ty sao?”
 
Tô Hữu Hữu gật đầu: “Ừ, làm trợ lý thực tập của Thương Thu Lạc, lợi hại không.”
 
Thương Thu Lạc này cũng thật là lợi hại, để cho bạn trai của vị hôn thê trước của mình làm trợ lý, xem ra thế gian này người giống như anh cũng không ít.
 
“Tiểu Dực có thể thích ứng với công việc ở đây không?”
 
“Không biết , hôm nay cũng là ngày đầu tiên anh ấy đến, không biết anh ấy đã ăn chưa, gọi anh ấy cùng đi đi.” Tô Hữu Hữu nói xong liền lấy di động ra muốn gọi cho Chung Dực.
 
Dịch Tiêu Đồng ở bên cạnh ngăn lại nói: “Đừng gọi Tiểu Dực, ngày đầu tiên cậu ấy tới, để cậu ấy ăn cơm với đồng nghiệp thì tốt hơn, ngày đầu tiên đã một mình đi ra ngoài ăn sẽ làm người ta cảm thấy không hòa đồng.”
 
Tô Hữu Hữu nghe thế, nghĩ lại thì cảm thấy cũng có lý, thế là cất điện thoại vào lại trong túi.
 
“Anh nói cũng có lý, hôm nay cũng là ngày đầu tiên anh tới công ty à? Cảm thấy thế nào?”
 
“Cũng được, hồi trước lúc ở nhà, bố anh sẽ bảo anh giúp ông ấy xử lý một vài việc, anh cũng hiểu đại khái tình hình công ty, hơn nữa nhiệm vụ quan trọng trước mắt là dự án hợp tác với công ty em, còn phải tính toán để ứng phó, lần sau anh gặp em không chừng chính là lúc chính thức bàn chuyện hợp tác rồi.”
 
*
 
“Tiểu Kiều, sao cậu biết bọn họ không phải là người yêu, cậu xem người ta đều đi ra ngoài ăn cơm rồi.” Nam trợ lý của Thương Thu Lạc, Hàn Dương hất cằm về phía dưới lầu.
 
Bọn họ ngồi bên cạnh một cái cửa sổ thủy tinh rất lớn, hơn nữa còn ở ngay phía trên cửa chính công ty, có thể thấy rõ Dịch Tiêu Đồng và Tô Hữu Hữu vừa nói vừa cười đi ra khỏi công ty, rồi sau đó cùng lên một chiếc xe.
 
Biết rõ quan hệ của hai người không có gì, nhưng chung quy vẫn là có hơi ghen, nói anh ghen tị cũng được, hiện tại anh càng thêm không chấp nhận được việc Tô Hữu Hữu tiếp xúc quá gần với người đàn ông khác.
 
“Tôi và Dịch Tiêu Đồng là bạn bè, cho nên biết giữa bọn họ không có gì.”
 
Người ngồi cùng bàn đều kinh ngạc: “Cái gì? Cậu quen biết Dịch Tiêu Đồng sao? Vậy cậu và Tiểu Tô tổng……”
 
Chung Dực lập tức trả lời: “Không thân, tôi chỉ là tương đối quen thuộc với Dịch Tiêu Đồng.”
 
Hàn Dương đến gần, nói: “Vậy à…… Vậy cậu quen biết Dịch Tiêu Đồng cũng đủ lợi hại rồi! Hai người là bạn học sao?”
 
Thương Thu Lạc giúp anh làm hồ sơ học tập không phải ở thành phố T, vì thế anh lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là bạn bè thôi, tôi ăn xong rồi đi về trước.” Nói xong thu dọn bát đũa đứng dậy, không tiếp tục tham gia vào bát quái của bọn họ nữa.
 
Chung Dực vừa đi, cô gái ngồi cùng bạn tìm Hàn Dương nói chuyện bát quái: “Hàn Dương, cậu ta có địa vị gì? Sao lại đến lượt anh dẫn dắt.”
 
Hàn Dương lắc đầu: “Tôi không biết rõ lắm, có thể chị San hiểu rõ hơn.” Không chừng Kiều Dư Dực này có quan hệ họ hàng với Thương tổng, bằng không chị San cũng sẽ không dặn dò anh ta dẫn dắt cậu ta cho tốt, anh ta vẫn là ít bát quái với người khác thì hơn.
 
Cô gái bát quái nghe vậy thì có hơi thất vọng: “Tôi luôn cảm thấy Kiều Dư Dực này khá quen, cũng không biết là từng thấy ở đâu rồi, cũng thật kỳ lạ.”

 
Cô gái bên cạnh liếc cô ta một cái: “Cô nhìn ai cũng thấy quen, khuôn mặt đại trà mà, cô xem mắt kính của cậu ta quê mùa biết bao nhiêu, thời đại này còn ai đeo mắt kính như vậy nữa, khuôn mặt còn lạnh lùng, con nít bây giờ, không hiểu đời chút nào, tiền bối còn chưa ăn xong mà đã đi trước rồi.”
 
Cô gái bát quái chống cằm nói: “Tôi lại cảm thấy cậu ta khá đẹp, cô không phát hiện ra là mũi cậu ta rất cao à? Không chừng lấy mắt kính ra lại là một soái ca đấy~”
 
“Tôi thấy là cô vã lắm rồi, thấy ai cũng đẹp trai!”
 
*
 
Tô Hữu Hữu có thể coi như hiểu rõ cái gì gọi là “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết”, ngày đầu tiên cô đi làm, Tổng giám đốc Tô đưa cho cô một chiếc xe Benz Cla cho cô dùng, đến lúc tan tầm Tô Hữu Hữu gọi điện thoại cho Chung Dực, bảo anh đến chỗ xa công ty một chút chờ cô.
 
Vốn dĩ Tổng giám đốc Tô muốn gọi cô cùng đi ăn một bữa cơm, Tô Hữu Hữu lấy lý do phải về viết kế hoạch để từ chối, ngày đầu tiên đi làm cô muốn cùng Chung Dực đi ăn mừng một bữa.
 
Xa xa đã thấy Chung Dực mặc đồ xám xịt đeo mắt kính đứng ở ven đường đang nhìn đông nhìn tây, anh ấy mặc như vậy rất an toàn.
 
Cô chạy xe đến bên cạnh anh, quay cửa kính xe xuống: “Lên xe.”
 
Chung Dực vẫn chưa từng thấy Tô Hữu Hữu lái xe, khom lưng nhìn rồi mới mở cửa lên xe, có hơi không quen mà nhìn xung quanh một lượt.
 
Tô Hữu Hữu có vẻ thực vui vẻ: “Bây giờ có xe rồi, hôm nào đó em dẫn anh ra ngoại thành để cưỡi ngựa, hôm nay hai chúng ta đến bờ biển ăn BBQ đi, ở chỗ anh đã từng thấy biển chưa?”
 
Biển? Anh chỉ đọc miêu tả trong sách, nghe nói là mênh mông vô bờ vô cùng bao la.
 
“Chưa, ở Đại Thuấn thì vùng núi chiếm đa số, đồng bằng cũng rất ít, sao nhìn thấy biển được.”
 
Tô Hữu Hữu nghe vậy thì cong môi cười: “Vậy thì vừa lúc, hôm nay dẫn anh đi ngắm biển.”
 
Bây giờ mà đến biển thì không chừng trời cũng gần tối rồi, nhưng mà khi còn nhỏ cô và Thương Thu Lạc đến chỗ biển ngắm mặt trời mọc, buổi tối dựng lều trên đá, cảm giác đó cũng rất tốt.
 
Bọn họ về nhà một chuyến, lấy lều bạt và giá nướng rồi xuất phát, dọc theo đường đi tâm tình của Tô Hữu Hữu có vẻ như rất tốt.
 
Chung Dực do dự mãi, nói: “Lúc nghỉ trưa anh nhìn thấy Dịch Tiêu Đồng rồi.”
 
Vẻ mặt của Tô Hữu Hữu không có gì khác thường, gật đầu nói: “Ừ, anh ta tới công ty tìm em, em cùng anh ta đi ra ngoài ăn cơm, vốn dĩ là muốn gọi anh, nghĩ đến ngày đầu tiên anh đi làm không nên làm ra chuyện gì quá gây chú ý, ăn cơm với đồng nghiệp thì tốt hơn nên mới không gọi anh.”
 
Chuyện này anh cũng không quá để ý, chuyện anh để ý chính là……
 
“Anh ta…… Có phải anh ta mang theo một bó hoa hồng không?”
 
“Đúng vậy.” Tô Hữu Hữu trả lời xong mới ý thức được nguyên nhân vì sao Chung Dực lại hỏi như vậy, hoa hồng đại biểu cho anh yêu em mà.
 
Tô Hữu Hữu bật cười: “Em thấy anh xoắn xuýt cả nửa ngày, hóa ra là muốn hỏi chuyện này à, là hoa hồng, nhưng không có ý nghĩa giống như anh tặng cho em, hoa đó chỉ là một thủ thuật che mắt, dùng để gạt bố em, anh ta chỉ tới mời em tham gia tiệc mừng thọ của ông nội anh ta thôi, tụi em đã hẹn xong rồi, đến lúc đó sẽ nói cho bố mẹ anh ta biết là em đã có bạn trai rồi, mà bạn trai của em đâu, đương nhiên là anh rồi ~”
 
Hóa ra là như vậy à……
 
Từ sau khi bọn họ mỗi người có việc bận của riêng mình thì cũng không có càng ngày càng tốt như trong tưởng tượng của Chung Dực mà lại cảm thấy xa cách Tô Hữu Hữu hơn rất nhiều, bọn họ thường xuyên không gặp mặt, anh cũng không biết là Tô Hữu Hữu đang làm gì, ngược lại là những người đàn ông khác còn gần gũi hơn anh nhiều, anh lại càng lo được lo mất hơn trước, ngay cả anh cũng cảm thấy như vậy không tốt.
 
Anh do dự mãi, vẫn bất an hỏi: “Anh hỏi như vậy có phải hơi bụng dạ hẹp hòi không……”
 
Vừa lúc là đèn đỏ, sau khi dừng xe xong Tô Hữu Hữu ôm lấy cổ anh hôn một cái: “Không có đâu ~ dáng vẻ anh ghen tị đáng yêu muốn chết ~”
 
Chung Dực nhìn Tô Hữu Hữu cười vui vẻ thì cảm thấy khó hiểu, phụ nữ không phải đều nên thích đàn ông lòng dạ rộng rãi, phân rõ lý lẽ sao? Sao anh ghen tỵ thì cô lại cảm thấy vui vẻ……
 
Chờ đến khi bọn họ tới nơi, sắc trời quả nhiên đã tối sầm, nhưng biển rộng mênh mông liếc qua là thấy ngay, Chung Dực đi trên bãi cát mà mình chưa từng được giẫm lên, nhìn biển rộng mênh mông mà có hơi ngẩn ngơ, dường như tất cả những hỗn loạn của thế gian này đều bị màu xanh lam mênh mông vô bờ này thay thế, cả người đều trở nên tĩnh lặng.
 
Đương nhiên, nếu như không có trai gái xung quanh ăn mặc hở hang thì càng tốt.
 

“Ngớ ra làm gì đấy, đi thôi!”
 
Tô Hữu Hữu ôm một đống đồ, dùng chân đá Chung Dực, giục anh đi tiếp.
 
Bọn họ đi đến phía bên kia của bãi đá, tìm một bãi cát, lúc trước cô và Thương Thu Lạc đều dựng lều ở đây, ít người, yên tĩnh, hơn nữa lúc thủy triều cũng sẽ không bị nước biển làm ngập
 
Tô Hữu Hữu dựng giá nướng trước, bảo Chung Dực đi nướng mấy xiên que mà họ đã mua từ gánh hàng rong, nhân lúc trời còn chưa quá tối thì chạy đi dựng lều.
 
Chờ đến khi dựng lều xong thì sắc trời cũng đã hoàn toàn tối, phía xa của biển cũng không thấy rõ lắm, nhưng xung quanh bãi cát có rất nhiều hải đăng, bọn họ ngồi trên bãi đá thì vẫn có thể nhìn thấy sóng biển đánh vào bờ.
 
“Khi còn nhỏ, em và Thương Thu Lạc thường xuyên tới đây chơi, em không thích hải sản, cho nên lần nào cũng nướng BBQ ăn, ăn xong thì đi vào trong lều nghe tiếng sóng biển rồi ngủ, trời vừa sáng thì dậy ngắm mặt trời mọc, sau đó đi nhặt vỏ sò, em có thể nhặt được rất nhiều đấy, có một lần em còn nhặt được một con ốc biển cực lớn, bên trong thật sự có tiếng sóng biển.” Nói xong thì chống cằm, thở dài nói: “Chỉ là lớn rồi thì không còn tới nữa, cũng đã hiểu tiếng trong vỏ ốc không phải là tiếng của biển…..” Khi lớn lên rồi đều sẽ gạt bỏ đi rất nhiều vẻ đẹp khi còn bé, nhưng không môt ai có thể làm gì.
 
Kỳ thực khi nhớ tới những chuyện này, Thương Thu Lạc nói cô là ánh sáng trong cuộc đời anh, Thương Thu Lạc sao lại không phải là ánh sáng trong cuộc đời cô chứ, khi còn nhỏ người dẫn cô đến khu vui chơi đi ngắm biển không phải là Thương Thu Lạc sao, cũng chỉ có anh mới dẫn cô ngồi xe hai giờ để đến biển ngắm mặt trời mọc.
 
Chung Dực quay đầu nhìn về phía Tô Hữu Hữu đang mê mẩn, trong lòng có hơi tiếc nuối, lại có hơi đố kỵ.
 
Những chuyện của cô và người khác anh chưa từng tham gia vào, dù anh có đố kỵ thì cũng không thể làm được gì, điều anh có thể làm chính là giống như bây giờ, cùng cô đi qua những nơi cô từng đi, và những nơi chưa từng đến, lưu lại những hồi ức thuộc về họ.
 
Anh duỗi tay ôm Tô Hữu Hữu vào lòng: “Sau này anh sẽ đến cùng em.”
 
Tô Hữu Hữu nghe vậy thì hơi giật mình, sau đó ôm chặt lấy eo của anh: “Ừ, nếu không có sự xuất hiện của anh, có lẽ em vĩnh viễn cũng sẽ không có can đảm để bước đến nơi này, tuy rằng em hận ông ấy, chống lại ông ấy, nhưng em biết sớm muộn gì em cũng sẽ khuất phục, trên đời này người thân nhất với em chỉ có ông ấy, em cũng không có mục tiêu và động lực để chống lại đến cùng, mà sự xuất hiện của anh đã làm cho em có mục tiêu, em muốn ở bên cạnh anh giống như bây giờ, đến những nơi mà chúng ta muốn.”
 
Đêm khuya biển dần lạnh, nhưng người trong lòng lại làm cho anh cảm thấy chưa từng được ấm hơn, đó là nơi ấm áp nhất trong đáy lòng anh, nếu như không phải đến nơi này thì có lẽ anh đã chết trên vách núi, hoặc là chết trên chiến trường, hoặc là chết trong thâm cung, dù cho có thể may mắn sống sót thì cũng sẽ không thanh thản như bây giờ, càng sẽ không tìm được tình yêu của mình.
 
“Ừ, có thể gặp được em, có lẽ là phúc ba đời của anh.”
 
Ôi chao, lời này quá buồn nôn rồi, da gà của Tô Hữu Hữu đều sắp nổi rần lên rồi.
 
“Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong lều đi.” Nói xong che lại khuôn mặt có hơi đỏ của mình đứng lên trước, nhảy khỏi bãi đá vào trong lều.
 
Chung Dực cũng đi theo, vào lều rồi thì lại có hơi chật hẹp ngoài ý muốn: “Chỗ này chật hẹp như vậy, em và Thương Thu Lạc qua đêm ở trong này sao?”
 
“Đúng vậy, tụi em ngủ trong túi ngủ riêng, làm sao vậy? Ghen à?” Tô Hữu Hữu vốn dĩ muốn mặc túi ngủ vào liền cười gian bò qua, ôm cổ anh kéo anh vào.
 
Chỗ này quá chật, Chung Dực không thể thẳng lưng, bị cô kéo mạnh như vậy liền nhào lên người cô, nơi mềm mại dưới lớp áo mỏng dính sát vào ngực anh, dường như bọn họ đã có một khoảng thời gian dài không thân mật rồi.
 
Trong lều có một ngọn đèn, bởi vì động tác của bọn họ mà lay động, khuôn mặt của hai người chợt sáng lên, Tô Hữu Hữu vốn chỉ muốn trêu đùa hô hấp trở nên dồn dập, cô ngửa đầu cắn vào môi dưới của anh: “Có muốn thử dã chiến không?”
 
Hô hấp ấm áp gần trong gang tấc, trái tim của Chung Dực cũng loạn cả lên: “Dã chiến?” Hiển nhiên là anh không hiểu ý nghĩa thật sự của từ này, nhưng giây tiếp theo anh đã hiểu ra rồi, tay của Tô Hữu Hữu đã tiến vào trong quần áo của anh.
 
Chung Dực giữ chặt tay cô: “Ở đây không tốt đâu……”
 
Tô Hữu Hữu gạt tay anh ra, ngang ngược nói: “Em nói được là được!”
 
Biên độ lay động của bóng đèn càng ngày càng lớn, bên ngoài lều là tiếng sóng biển đánh vào bờ, liên tục không ngừng.