Trời Không Tác Hợp

Chương 17



Chương 17: Cây sắt nở hoa

"Không có gì." Mạnh Vãn Tế quay người, tránh đi ánh mắt của Thịnh Cẩn Thư, đóng nắp hộp thuốc lại: "Vốn dĩ đã hết hạn sử dụng rồi."

Thịnh Cẩn Thư không lên tiếng, giơ tay tắt đèn ngoài cửa đi.

Ngày tháng còn dài, vẫn phải cho thể diện bên ngoài. Đầu ngón tay của Mạnh Vãn Tế đè lên nắp hộp, lên tiếng: "Tôi mang ít đặc sản cho các giáo viên trong văn phòng, cũng mang cho cô một ít, cô cứ tự nhiên thử đi."

Bước chân tiến vào phòng khách của Thịnh Cẩn Thư ngừng lại giây lát, sau đó là âm thanh mang theo càng nhiều ý cười: "Vậy tôi nhất định phải nếm thử."

Mạnh Vãn Tế không trả lời cô ấy, đi về bên cửa phòng, đặt bằng hành lí ra sàn để lấy đặc sản.

Thịnh Cẩn Thư đứng cách Mạnh Vãn Tế mấy bước, yên lặng, chăm chú nhìn cô.


Không biết tại sao, Mạnh Vãn Tế luôn cho cô ấy một loại cảm giác rất an tâm, rất bình yên. Đặc biệt là vào thời khắc thoát ra khỏi nụ cười giả tạo hời hợt như hiện tại.

Ngay cả khuôn mặt lạnh lẽo của Mạnh Vãn Tế, cũng trở nên thân thiết hơn.

Dường như sợ bị áp lực bên ngoài đè ép tới biến dạng, đặc sản được Mạnh Vãn Tế bọc bên trong quần áo. Đôi mắt Thịnh Cẩn Thư chăm chú nhìn Mạnh Vãn Tế mở hai lớp áo khoác bên trên, không kịp phòng bị lộ ra đồ lót ren màu đen lớp dưới cùng.

Ừm? Cô Tiểu Mạnh cẩn thận quá mà!

Cả người Mạnh Vãn Tế rõ ràng cứng lại một giây, một bên tai lộ ra ngoài, nhanh chóng đỏ tới mức không thể đỏ thêm.

Độ cong nơi khóe môi Thịnh Cẩn Thư làm cách nào cũng không thể đè xuống.

Cô ấy đi tới gần hơn một chút, muốn nhìn rõ kiểu dáng rồi cho đôi câu bình luận, Mạnh Vãn Tế giấu đầu lòi đuôi, lập tức lấy hai chiếc sơ mi ở bên cạnh phủ lên trên, khống chế góc độ, đặt sơ mi cùng qυầи ɭóŧ sang một bên khác của hành lí.


Trái tim Thịnh Cẩn Thư mềm nhũn, đột nhiên không muốn trêu Mạnh Vãn Tế nữa.

Cô ấy quan tâm Mạnh Vãn Tế: "Tây Thành vui không?"

Mạnh Vãn Tế lặng lẽ đè móc khóa Doraemon bên cạnh gói đặc sản dưới lớp quần áo: "Cũng tạm."

Cô lấy ra hai chiếc hộp thiếc nhỏ từ trong túi giấy, đứng dậy đưa cho Thịnh Cẩn Thư, "Tôi chưa ăn thử, không biết có ngon không nữa."

Thịnh Cẩn Thư nhận lấy, chăm chú nhìn đôi cái, nhướng mày cười lên: "Không ngon liệu có bồi thường không?"

Mạnh Vãn Tế: "..."

"Trả tôi đây." Mạnh Vãn Tế đưa tay ra muốn cướp về.

Thịnh Cẩn Thư cảnh giác lùi sau một bước, kháng nghị: "Này, sao cô có thể như thế chứ, nào có đạo lí tặng đồ cho người ta rồi còn muốn đòi về?"

Mạnh Vãn Tế bị Thịnh Cẩn Thư đánh trả một đòn tới tức cười, cuối cùng biểu cảm không thể duy trì vẻ lạnh lùng ban đầu được nữa.


"Muộn rồi, cô tắm trước hay tôi tắm trước?" Mạnh Vãn Tế quay người đóng hành lí lại.

Thịnh Cẩn Thư có thể cảm nhận được thái độ thả lỏng của Mạnh Vãn Tế, đáp: "Cô tắm trước đi, tôi không vội."

Mạnh Vãn Tế không khách sáo: "Được."

Thịnh Cẩn Thư không động đậy, hỏi: "Ngày mai có chạy buổi sáng không?"

Động tác kéo khóa vali của Mạnh Vãn Tế khựng lại giây lát, đáp: "Không chạy."

Thịnh Cẩn Thư không miễn cưỡng.

Tuy chưa từng theo đuổi ai, nhưng cũng biết tiến lùi phải có giới hạn. Giống như chỉ là một câu hỏi tùy tiện hỏi ra mà không để tâm câu trả lời, Thịnh Cẩn Thư gật đầu, chúc ngủ ngon Mạnh Vãn Tế: "Vậy tôi về phòng trước đây, cô Tiểu Mạnh tắm rửa xong cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Mạnh Vãn Tế đáp: "Ừm."

Thịnh Cẩn Thư đi về phòng được hai bước, đột nhiên dừng lại, nói: "À đúng rồi..."
Mạnh Vãn Tế kéo vali đứng dậy, nghiêng người nhìn cô ấy: "Ừm?"

Thịnh Cẩn Thư chăm chú nhìn vào mắt Mạnh Vãn Tế, chầm chậm cong đôi môi đỏ lên, hiện ra một nụ cười diễm lệ lại giảo hoạt: "Móc khóa Doraemon, đáng yêu lắm."

Biểu cảm của Mạnh Vãn Tế ngưng trệ, cùng lúc đó, vành tai vì thiêu đốt tới ửng đỏ, lan tràn tới hai má.

"Mua cho Sơ Dương." Mạnh Vãn Tế nặn ra âm thanh qua yết hầu.

Thịnh Cẩn Thư như cười như không, "ồ" một tiếng thật dài.

Mạnh Vãn Tế cảm thấy bản thân có chút thiếu dưỡng khí.

Bình an vô sự trải qua ngày cuối cùng trong kì nghỉ Quốc khánh, Mạnh Vãn Tế thu dọn tâm sự phiền muộn gặp phải ngày đầu tiên của kì nghỉ.

Trước Quốc khánh, phòng Giáo dục đột nhiên kiểm tra tác phong đồng phục, ban 5 có nam sinh nữ sinh bị bắt vì đầu tóc không đạt chuẩn, bị yêu cầu tiến hành chỉnh đốn trong kì nghỉ, Mạnh Vãn Tế vui vẻ hiền từ thông báo, ai nấy đều gật đầu như gà mổ thóc, dáng vẻ như đã nghe vào đầu. Kết quả sau khi kết thúc kì nghỉ, ngày đầu tiên đi học, trước giờ truy bài, phòng Giáo dục mỗi người đứng một cầu thang bắt người, ban 5 vẫn có nam sinh nữ sinh bị bắt.
Chủ nhiệm phòng Giáo dục đích thân tới tìm Mạnh Vãn Tế, nói nam sinh này không đáng tin, cũng không phải xấu, nhưng miệng lưỡi quá lợi hại, cô nói một câu cậu ta có thể đáp mười câu, mồm miệng bôi dầu, khiến những học sinh khác bị bắt ở bên cạnh cũng cười rộ lên, khiến ông ấy muốn mắng cũng không mắng được.

Ông ấy bảo Mạnh Vãn Tế làm công tác tư tưởng, bảo cậu nam sinh kia nhất định phải san bằng mái tóc đuôi vịt khoa trương ấy trước thứ tư.

Mạnh Vãn Tế có chút đau đầu. Thường ngày cậu nam sinh kia có chút khó quản, lên lớp thích thể hiện bản thân, làm trò cười, nhưng nếu nói cậu chàng cố ý gây quấy nhiễu kỉ luật học đường, dường như lại không phải. Mạnh Vãn Tế có tìm nam sinh kia nói chuyện riêng, trước giờ bên ngoài luôn vâng vâng dạ dạ, nhưng yên phận được đôi ngày, tới ngày thứ ba vẫn chứng nào tật ấy.
Mềm không ăn, cứng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của cậu chàng.

Mạnh Vãn Tế không giỏi giao tiếp với học sinh như thế.

Cô tan lớp, gọi nam sinh tới văn phòng, lấy lí lấy tình ra khuyên một lượt, bảo cậu bé buổi trưa tới tiệm cắt tóc bên trung tâm phục vụ cắt tóc, nam sinh trả lời rất qua loa, không cần đợi tới chiều, Mạnh Vãn Tế đã biết cậu chàng sẽ không đi cắt tóc.

Hạ Hiểu Văn ngồi một bên sửa bài tập Toán vừa được mang tới, khuyên Mạnh Vãn Tế: "Thôi bỏ đi, cô có nói bao nhiêu với nó cũng chỉ tốn nước bọt, dù sao trừ điểm cũng trừ rồi, thưởng cũng không còn, nên nói thì cô cũng đã nói, nó không nghe thì cô có cách gì chứ. Đợi tới thứ tư chủ nhiệm đưa nó đi cắt tóc, dọa này dọa kia, vừa hay có thể làm gương."

Trong lòng Mạnh Vãn Tế cảm thấy áy náy. Tác phong đồng phục trường học quy định cho học sinh, suy cho cùng chỉ là vì muốn tốt cho học sinh, sợ chúng tự cho mình hơn người, thích so sánh nọ kia, hi vọng tâm tư của học sinh có thể đơn thuần một chút, đừng quá chú tâm quá nhiều tới những thứ bên ngoài không liên quan, nên chuyên tâm học hành. Nếu thô lỗ giống như lời Hạ Hiểu Văn nói, vì chuẩn mực mà phải chuẩn mực, coi Khương Khôn như tấm gương cùng bia đỡ đạn, dùng uy hiếp và dọa dẫm bắt cậu bé phục tùng, để nó mất hết thể diện mặt mũi trước mặt bạn học, ngược lại sẽ mất đi ý định ban đầu là muốn tốt cho học sinh.
Mạnh Vãn Tế không hi vọng như thế.

Giờ nghỉ giữa giờ, Mạnh Vãn Tế chuẩn bị xuống tầng chỉ huy tập thể dục, Thịnh Cẩn Thư tan tiết, đi từ bên ngoài vào văn phòng, vừa nhìn thấy cô liền cực kì tự nhiên mời: "Cô Tiểu Mạnh đợi tôi chút, chúng ta cùng xuống dưới nhé?"

Toàn bộ những người vẫn còn ở lại văn phòng đều nghe thấy, Mạnh Vãn Tế không thể không giữ thể diện.

Cô bị ép trả lời một tiếng: "Được."

Mặt trời mọc ở đằng tây rồi chăng? Giáo viên chủ nhiệm lớp khác ở bên cạnh thường xuyên đi cùng Mạnh Vãn Tế lập tức biết ý, nói: "Vậy tôi và cô Cát đi trước đây."

Mạnh Vãn Tế gật đầu.

Động tác của Thịnh Cẩn Thư rất nhanh, đặt giáo án xuống, uống ngụm nước rồi đi tới. Có vẻ như hôm nay Thịnh Cẩn Thư dùng màu son giống với hôm qua, mọng lên một lớp nước, trong vẻ tươi sáng lại lộ ra chút gợi cảm.
Giống như hoa hồng đọng nước.

Đôi môi Mạnh Vãn Tế mím lại, quay người đi ra ngoài.

Thịnh Cẩn Thư đi bên cạnh cô, tươi cười: "Hình như sáng sớm tôi nhìn thấy cô bị chủ nhiệm phê bình?"

Mạnh Vãn Tế nhàn nhạt: "Hình như cô vui lắm nhỉ?"

Thịnh Cẩn Thư bất mãn: "Sao lại nghĩ tôi thế chứ? Tôi là loại người đó à?"

Mạnh Vãn Tế hừ khẽ một tiếng.

Đột nhiên có chút đáng yêu. Thịnh Cẩn Thư không nhịn được, cười lên: "Đừng như thế, ngộ nhỡ tôi có thể giúp cô thì sao."

Mạnh Vãn Tế không muốn tin. Nhưng suy nghĩ chuyển biến, nhớ tới chuyện sau khi cùng nhau tìm được Tống Vũ Tương, cách Thịnh Cẩn Thư xử lí cảm xúc cho Tống Vũ Tương, còn cả ánh mắt kiên định của cô ấy khi nhìn về phía cô rồi nói tới việc "Đối với học sinh, giáo viên là gì", Mạnh Vãn Tế lại có chút dao động.
Ngộ nhỡ chị ấy thật sự có cách thì sao?

"Cô biết có chuyện gì à?" Mạnh Vãn Tế ôm theo trạng thái có bệnh thì vái tứ phương.

Thịnh Cẩn Thư cây ngay không sợ chết đứng: "Cô nói cho tôi là tôi biết rồi."

Mạnh Vãn Tế: "..."

Im lặng hai giây, khi tới bậc cầu thang cuối cùng, Mạnh Vãn Tế vẫn lên tiếng: "Cô có chú ý với bộ tóc của Khương Khôn? Chủ nhiệm bảo tôi nghĩ cách để em ấy đi cắt tóc."

Thịnh Cẩn Thư "ồ" một tiếng, đưa tay ra kéo lấy cổ tay Mạnh Vãn tế, dẫn cô tránh đi vết hở trên giếng trời, rồi nhanh chóng buông ra.

"Vậy nếu tôi có thể bảo em ấy cắt tóc, cô sẽ cảm ơn tôi thế nào?" Cô ấy hỏi.

Mạnh Vãn Tế không dậy sóng: "Cô muốn tôi cảm ơn cô thế nào?"

Thịnh Cẩn Thư đi phía trước Mạnh Vãn Tế, quay người chăm chú nhìn cô, ánh mắt toát lên nhiệt độ mà Mạnh Vãn Tế không muốn hiểu: "Để tôi mời cô một bữa, thế nào?"
Mạnh Vãn Tế không chỗ trốn tránh, không cách nào giả vờ như không hiểu.

Chỉ là, xét tình xét lí, Thịnh Cẩn Thư đã giúp cô mấy lần, cô ấy không nhắc tới quà cảm ơn, Mạnh Vãn Tế cũng nên chủ động biểu thị.

Yết hầu Mạnh Vãn Tế động đậy, nói: "Tôi mời cô."

Khóe môi Thịnh Cẩn Thư nhanh chóng như sắc hồng bung nở. Cô ấy đi tới bên Mạnh Vãn Tế, cảm khái: "Làm học trò của cô Tiểu Mạnh tốt thật đấy."

Nghĩa bóng chính là, làm đồng nghiệp của cô thì không tốt?

Mạnh Vãn Tế cắn môi, không để ý Thịnh Cẩn Thư.

Sau khi nhận nhiệm vụ, không biết đã dùng cách nào, buổi chiều ngày hôm sau, Thịnh Cẩn Thư thành công khuyên bảo Khương Khôn san phẳng mái tóc đuôi vịt, cắt thành đầu đinh mát mẻ chỉnh tề.

Tốc độ quá nhanh, khiến Mạnh Vãn Tế sửng sốt.

Tiết cuối cùng vào buổi chiều, văn phòng không có người, cô hỏi Thịnh Cẩn Thư đã làm thế nào, Thịnh Cẩn Thư vòng vo: "Đợi tới lúc đi ăn tôi sẽ nói cho cô."
Mạnh Vãn Tế nhíu mày, lại có chút buồn cười. Bản thân cũng không phải là người nói một đằng làm một nẻo.

Cô hỏi: "Vậy khi nào cô Thịnh tiện?"

Ánh mắt Thịnh Cẩn Thư sáng rực: "Cơm của cô Mạnh, lúc nào tôi cũng tiện."

Mạnh Vãn Tế hoài nghi lời hay ý đẹp có thể thốt ra từ miệng của Thịnh Cẩn Thư, không biết đã từng luyện với bao nhiêu người. Cô không hề động lòng, suy nghĩ trong giây lát, nói: "Vậy tối mai nhé."

Đương nhiên Thịnh Cẩn Thư không có ý kiến.

Chiều tối ngày hôm sau, Thịnh Cẩn Thư tắm rửa xong vẫn còn đứng trước tủ quần áo trong phòng ngủ chọn đồ, Thẩm Đình Hoa gọi điện thoại cho cô ấy.

"Buổi tối ra ngoài ăn đi, tiện mang quà cho em?"

Thịnh Cẩn Thư từ chối: "Tối nay không được, hôm khác nhé?"

Thẩm Đình Hoa hiếu kì: "Có tiết tối à?"

"Không phải." Thịnh Cẩn Thư không hề che giấu: "Đi ăn với Mạnh Vãn Tế."
"Chà, lại là cô giáo Mạnh." Thẩm Đình Hoa lập tức đổi giọng hứng thú: "Em thật sự nhìn trúng người ta rồi à?"

Thịnh Cẩn Thư cười một tiếng, lần này, cô ấy không phản bác.

Loa thoại im lặng mấy giây, Thẩm Đình Hoa phản ứng ra: "Thật à?"

Thịnh Cẩn Thư làm như không có chuyện gì: "Cái gì mà thật hay giả, em cảm thấy cô ấy rất thú vị."

Thẩm Đình Hoa hưng phấn tới nỗi làm đôi tai Thịnh Cẩn Thư ồn ào: "Cuối cùng cây sắt thật sự biết nở hoa rồi." Suốt những năm qua, vô số nam nam nữ nữ theo đuổi Thịnh Cẩn Thư, nhưng không người nào theo đuổi được. Đây là lần đầu tiên, Thẩm Đình Hoa nghe thấy Thịnh Cẩn Thư có ý định với ai đó.

Thế là, cô trêu đùa xong lại có chút lo lắng: "Em... không phải trước kia em không tin vào tình yêu à?"

Tay chọn váy của Thịnh Cẩn Thư khựng lại, sau đó, cô ấy khẽ cười nói: "Bây giờ em muốn tin."