Trời Không Tác Hợp

Chương 20



Chương 20: Độc thân

Không có câu trả lời, đã là câu trả lời tốt nhất. Thịnh Cẩn Thư nhìn về phía cánh cửa đóng lại rồi bật cười. Cô ấy xoa bóp bên vai đang thấp thoáng cảm giác đau đớn, nghĩ, bản thân có thể kiên nhẫn thêm chút nữa.

Mặc áo lên, ra khỏi phòng dụng cụ, hai người ăn ý không nhắc lại chuyện xảy ra ở bên trong.

Mạnh Vãn Tế cho rằng, mấy lần Thịnh Cẩn Thư giẫm phải đinh, có lẽ sẽ hiểu ra.

Cô khống chế khoảng cách, đi cùng Thịnh Cẩn Thư đi tới phòng y tế, sau đó đưa cô ấy vào trong chụp ảnh, đắp khăn lạnh xong, dán miếng dán lên, đi về phía sân vận động, nơi hai người vừa rời đi.

Mạnh Vãn Tế hỏi Thịnh Cẩn Thư: "Chuyến bồi dưỡng có cần xin nghỉ không? Bác sĩ nói còn đau mất mấy hôm, cô ngồi xe không vấn đề gì chứ?"

Thịnh Cẩn Thư làm tư thế muốn cử động vai, Mạnh Vãn Tế lập tức nhíu mày, đáy mắt Thịnh Cẩn Thư lướt qua ý cười. Cô ấy không động đậy nữa, thả lỏng khuỷu tay xuống, nói: "Cũng không nghiêm trọng như thế, nhưng..."


"Ừm?"

"Mấy ngày tiếp theo, có thể nhờ cô Mạnh thay miếng dán giúp tôi không?"

Thần kinh Mạnh Vãn Tế căng lại, vừa định lên tiếng từ chối, Thịnh Cẩn Thư trầm xuống: "Tôi không thân với những giáo viên mới vào trường, nếu phải đi tìm người ta nhờ giúp, cảm giác hình như có chút kì quái. Hơn nữa, cô cũng đi cùng mà, có cô mà tôi không đi tìm cô, cảm giác còn kì quái hơn."

Nói xong, dường như Thịnh Cẩn Thư đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, đổi ngữ điệu, "Đương nhiên, nếu cô thật sự không muốn, cũng không sao, tôi có thể tự làm." Cô ấy cười cười, nhẹ bẫng, giống như thật sự không để tâm.

Trái tim Mạnh Vãn Tế như bị thứ gì đó bóp lấy một cái.

Suy cho cùng, Thịnh Cẩn Thư bị thương là vì cô. Nhưng nghĩ tới trò đùa không chút kiêng kị trong phòng dụng cụ ban nãy của cô ấy, Mạnh Vãn Tế lại không cách nào vượt qua cánh cửa nội tâm của bản thân. Cô dặn lòng, không trả lời Thịnh Cẩn Thư.


Thịnh Cẩn Thư đọc hiểu sự im lặng của Mạnh Vãn Tế, quả nhiên cũng không nói gì thêm. Sân vận động phía xa xa truyền tới một trận hò reo, cô ấy chuyển chủ đề: "Hình như bỏ lỡ phần thi 100 mét vượt rào rồi."

Mạnh Vãn Tế nhàn nhạt đáp một tiếng ừ.

Trái tim dường như bị thứ gì đè nén, từ chối rồi cũng không hề thoải mái.

Sáng sớm hôm sau, hai người ăn sáng xong, liền cùng tám giáo viên khác ngồi xe buýt xuất phát từ trường, sau đó chuyển xe, lên chuyến tàu cao tốc sớm nhất đi tới Hòa Thành.

Vé tàu cao tốc được trường học thống nhất đặt cho giáo viên, chỗ ngồi của Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư gần nhau. Thời gian vẫn sớm, mọi người vẫn còn buồn ngủ, khoang xe im lặng như tờ. Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư cũng không nói chuyện, ai nấy nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tới trạm dừng thứ hai trên đường, dường như là nhà ga lớn, tàu cao tốc còn chưa dừng hẳn, hành khách trong khoang muốn xuống xe đã đứng dậy, xếp thành hàng dài trên lối đi.


Mạnh Vãn Tế nghe thấy tiếng ồn ào, mở mắt quan sát tình hình, nhìn thấy balo máy tính nặng nề đeo sau lưng của một hành khách đứng bên vị trí ngồi của Thịnh Cẩn Thư. Hành khách phía đối diện ngửa người ra sau để lấy hành lí trên giá, hành khách đeo balo bị đối phương đụng phải, phản xạ có điều kiện cũng ngả người ra sau theo người kia.

Balo máy tính sắp đụng phải vai Thịnh Cẩn Thư, Mạnh Vãn Tế ý thức được giơ tay lên, vượt qua Thịnh Cẩn Thư, đưa tay giữ lấy lưng ghế bên vai cô ấy, giúp Thịnh Cẩn Thư chặn lại.

"A, ngại quá, tôi không nhìn thấy." Nam sinh bên cạnh phát hiện đè lên người khác, lúng túng xin lỗi.

Thịnh Cẩn Thư đột nhiên bị một bàn tay giữ lấy, liền mở mắt, sau đó hiểu ra.

Cô ấy cong đôi môi đỏ lên, nhìn về phía Mạnh Vãn Tế, Mạnh Vãn Tế nhìn vào đáy mắt của Thịnh Cẩn Thư, đôi môi động đậy, muốn giải thích nhưng cảm thấy giải thích lại càng kì quái, hai tai nóng lên, Mạnh Vãn Tế dứt khoát không nói tiếng nào, làm vẻ tự nhiên thu tay về, ngồi thẳng người.
Thịnh Cẩn Thư nghiêng đầu nhìn Mạnh Vãn Tế, dường như cười một tiếng, Mạnh Vãn Tế làm như không nghe thấy, nhắm mắt lại.

Một giây sau, có nguồn nóng dán lên. Mạnh Vẫn Tế lập tức cảnh giác mở mắt ra, chỉ nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư nghiêng người, sắc mặt dịu dàng chống lên trước mặt bản thân, đưa tay ra kéo rèm chắn sáng trên cửa xe giúp cô.

Ánh sáng thiêu đốt góc mặt Mạnh Vãn Tế đã biến mất.

Mấy sợi đuôi tóc lướt qua đầu mũi cô, lưu lại mùi hương thoang thoảng.

Trước khi Mạnh Vãn Tế nhìn thẳng vào ánh mắt đang cúi xuống của Thịnh Cẩn Thư, lại nhắm mắt lại, nhịp tim càng ngày càng loạn.

Nửa tiếng sau, tàu cao tốc đã tới Hòa Thành, một đoàn người bắt xe đi tới khách sạn đã đặt trước, cất hành lí xong liền tới trường học khảo sát lần này như ngựa không dừng vó.
Hành trình khảo sát được sắp xếp rất kín, sáng ngày đầu tiên chủ yếu là tham quan phần mềm máy móc giảng dạy trong trường, buổi trưa không nghỉ, khảo sát đồ ăn ở nhà ăn cùng tình hình nhà ăn, buổi chiều sau khi lên lớp, Mạnh Vãn Tế phân chia nhóm, bảo mọi người tới quan sát dự thính theo bộ môn bản thân giảng dạy.

Khoa học xã hội một nhóm, khoa học tự nhiên một nhóm, Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế được phân cùng một tổ. Không còn những lời ám muội, cũng không còn hành động vượt quá giới hạn, thái độ làm việc của Thịnh Cẩn Thư rất yên tĩnh, giống như hai người so với dáng vẻ tản mạn, nói năng tùy tiện thường ngày. Mạnh Vãn Tế ngồi cùng bàn với Thịnh Cẩn Thư, ánh mắt thỉnh thoảng liếc thấy Thịnh Cẩn Thư cúi đầu ghi ghi chép chép, thái độ chuyên tâm.
Chỉ là... dường như nét bút có chút cẩu thả. Mạnh Vãn Tế nghi ngờ vai Thịnh Cẩn Thư vẫn còn đau.

Chiều tối, tiếng chuông tan học vang lên, đám học trò ào ào trào ra như chim sổ lồng, đoàn Mạnh Vãn Tế cũng kết thúc một ngày bận rộn, có thể quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Bữa tối do trường học thống nhất sắp xếp sẵn. Mười người, mười lăm món, không thể nói là không phong phú. Giáo viên cả bàn đều nghe thấy sự tích anh dũng của Thịnh Cẩn Thư với "ma lực quay vòng vòng" để bảo vệ Mạnh Vãn Tế tối qua, ngầm xác định hai người có quan hệ tốt, nên nhường vị trí bên phải Mạnh Vãn Tế cho Thịnh Cẩn Thư, Thịnh Cẩn Thư cũng rất tự nhiên tiếp nhận.

Tuổi tác của mọi người cũng xấp xỉ nhau, Mạnh Vãn Tế và thầy Chương Nguyên cùng dẫn đoàn có kinh nghiệm nhiều hơn so với bọn họ, nhưng cũng không phân biệt thành quan hệ cấp trên cấp dưới, cho nên không khí trên bàn ăn tương đối thả lỏng. Quay vòng vòng một ngày, mọi người đều đã bụng đói chân run, cũng không trói buộc, đều thoải mái ăn uống.
Mạnh Vãn Tế ít nói, ăn uống cũng rất nhã nhặn lịch sự, không tiện đưa tay ra xoay bàn ăn, chỉ có thể gắp đồ ăn ở trước mặt, có gì ăn nấy. Chỉ là sau mấy lần, đột nhiên cô phát hiện, dường như món ăn dừng trước mặt mình đều là những món bản thân thích ăn.

Một lần là trùng hợp, hai lần là trùng hợp, nhưng lần nào cũng như thế, sẽ có chút kì quái. Mạnh Vãn Tế dùng đũa gắp đồ ăn chung gắp một miếng đậu bắp, vừa ăn vừa để ý, vừa ăn xong, đặt đũa xuống, vừa đúng lúc Thịnh Cẩn Thư đưa tay ra, xoay món nạm bò cay cô không ăn đi, chuyển sườn xào muối tiêu qua.

Cô ấy không nhìn Mạnh Vãn Tế, giống như không hề để tâm, tự nhiên múc canh bên cạnh thịt bò xào tiêu.

Mạnh Vãn Tế ngây ra, đặt đũa xuống, không ăn nữa.

Là trùng hợp đúng không? Mạnh Vãn Tế thuyết phục bản thân. Dù sao ngoài đồ ăn ngoài, tổng cộng Thịnh Cẩn Thư chỉ từng ăn với bản thân một lần, sao có thể biết khẩu vị của cô chứ?
Nhưng, khoảnh khắc này... đột nhiên Mạnh Vãn Tế nghĩ tới một khả năng, nhưng nhanh chóng bị đè xuống.

Chuyện không nên biết, Mạnh Vãn Tế cố ý bảo bản thân bỏ qua nó.

Chuyến khảo sát bồi dưỡng diễn ra trong ba ngày, ngày thứ hai là hội thảo giao lưu với giáo viên trường khảo sát, ngày thứ ba là tới trung tâm Bồi dưỡng Giáo viên Hòa Thành dự thính chuyên đề. Sau khi buổi dự thính kết thúc, thời gian vừa tới bốn giờ, mọi người ăn uống no say ở trung tâm thương mại gần đó xong cũng mới hơn sáu rưỡi. Đã là ngày cuối cùng, không muốn về khách sạn nằm không, có giáo viên đề nghị mọi người góp tiền tới quán Karaoke ở tầng trên hát hò thả lỏng một chút. Anh chàng nói mọi người tới trường lâu như thế, nhưng dường như vẫn chưa tụ tập chơi bời một bữa.

Đều là người trẻ tuổi chưa tới ba mươi, rất hiểu lòng nhau. Mạnh Vãn Tế và Chương Nguyên nhìn nhau, cũng không muốn làm mất hứng, chỉ đưa ra một yêu cầu: Không được uống rượu.
Mọi người đều không có ý kiến. Dù sao ngày mai cũng phải về, buổi chiều còn phải đi dạy.

Chỉ là, Mạnh Vãn Tế đánh giá thấp khả năng ồn ào của bọn họ. Có mấy giáo viên, bình thường đứng trên bục giảng rất nhã nhặn chín chắn, vào tới quán Karaoke, lại giống như ngựa hoang đứt cương, bật đèn led cảm ứng, ngang ngược chiếm micro, ồn ào không có điểm dừng.

Âm thanh ma quỷ lọt vào tai, Mạnh Vãn Tế nhìn bọn họ đứng trước màn hình hò reo thích thú, có chút buồn cười, lại có chút đau đầu.

Thịnh Cẩn Thư ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại thấy Mạnh Vãn Tế ngồi một mình trong góc, ngồi xuống tay vịn sô-pha chỗ Mạnh Vãn Tế, nhích tới gần trêu đùa: "Cô Tiểu Mạnh không hát một bài à?"

Dường như sau khi bị từ chối giúp đỡ dán thuốc, Thịnh Cẩn Thư đứng đắn hơn rất nhiều. Đã hai ngày Mạnh Vãn Tế không nói chuyện ở khoảng cách gần với Thịnh Cẩn Thư như thế này, ngẩn ra, đáp: "Chỉ là không muốn hãm hại lỗ tai mọi người thôi."
Thịnh Cẩn Thư nhướng mày: "Tôi không tin, giọng cô Tiểu Mạnh hay như thế, sao hát có thể khó nghe được chứ?"

Đôi môi Mạnh Vãn Tế động đậy, vừa định lên tiếng, một cô gái nữa không biết từ đâu xuất hiện, nghe được cuộc trò chuyện của hai người, hô lên: "Đúng thế, đúng thế, cô Mạnh hát một bài đi."

Sắc mặt Mạnh Vãn Tế cứng lại, còn chưa trả lời, Thịnh Cẩn Thư lại giúp cô từ chối: "Trương Trương, có phải cô sợ ngày mai chỉ có một mình cô hát thành giọng gà trống, không tiện bàn giao với hiệu phó Huỳnh, nên muốn kéo cô Tiểu Mạnh xuống nước đúng không? Thâm độc quá đấy."

Người bên cạnh nghe thấy lập tức cười ồ lên, Trương Ấu Lâm liên tục xua tay, gào thét oan uổng, Thịnh Cẩn Thư đổ thêm dầu vào lửa: "Cô Mạnh, quay về hoạnh họe cô ấy đi."

Mạnh Vãn Tế biết Thịnh Cẩn Thư đang giải vây giúp bản thân, trên mặt cũng phối hợp cười cười. Trương Ấu Lâm hoảng hốt tái mặt, chỉ vào Thịnh Cẩn Thư nói mấy câu, "Cô cô cô..." Diễn dáng vẻ tức muốn hộc máu.
Đối diện lập tức có người hô lên: "A, Trương Ấu Lâm, nước miếng! Nước miếng!"

"Ha ha ha ha ha..." Tất cả mọi người trong phòng hát đều cười lên, cảnh tượng nhất thời khó thu lại.

Nhưng cuối cùng, không ai dám bắt Mạnh Vãn Tế hát.

Chỉ là Mạnh Vãn Tế dễ vượt ải, nhưng Thịnh Cẩn Thư thì không dễ. Trương Ấu Lâm an phận một lúc, phát hiện Thịnh Cẩn Thư quay lại lâu như thế cũng không hát bài nào, ồn ào muốn Thịnh Cẩn Thư hát một bài bồi thường tổn thất tinh thần ban nãy cho cô nàng.

Mấy giáo viên nam rất có thiện cảm với Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế. Mạnh Vãn Tế quá lạnh, bọn họ không dám làm phiền, Thịnh Cẩn Thư lại dễ tiếp xúc hơn nhiều, bọn họ liền to gan, liền hùa theo.

Thịnh Cẩn Thư không phải là người không cởi mở, hào phóng đồng ý.

Cô ấy ngồi lên ghế chọn bài hát, chọn một bài hát bằng tiếng Quảng Đông nằm ngoài dự đoán của mọi người, một bài hát rất cũ – "Dạo Bước Trên Đường Đời" của Đặng Lệ Quân.
"Đường đời gập ghềnh cũng chẳng sợ tôi luyện, nguyện trải nghiệm khổ đau vui vẻ trong cuộc đời. Vui vẻ đau thương không ngừng xoay vần, thưởng tuyết trong gió, thưởng hoa trong mây mù, vui vẻ xoay chuyển..."

Dưới ánh đèn neon hư ảo, đôi chân dài của Thịnh Cẩn Thư chạm lên đất, miệng cong lên nụ cười, mang theo một loại tiêu sái không quan tâm sự đời, hát rất thư nhã thong dong.

Giống như ánh sáng nơi đường chân trời, lại giống như mặt trăng trong nước, lại giống như tinh linh lướt qua nhân gian, lại giống yêu tinh mê hoặc lòng người.

Mấy giáo viên nữ khác đang vỗ tay, còn giáo viên nam chăm chăm nhìn thẳng. Mạnh Vãn Tế nghĩ, liệu có ai không bị chị ấy thu hút không?

Khúc ca tới đoạn kết, Trương Ấu Lâm cầm đầu hò reo, còn mua chuộc một giáo viên nam khác, lớn tiếng hỏi: "Cô Thịnh, cô Thịnh, ban nãy thầy Tiểu Đường âm thầm hỏi, hiện tại cô còn độc thân chứ?"
Thầy Tiểu Đường bị điểm danh, lập tức đỏ ửng mặt, nhưng vẫn không kháng cự được suy nghĩ trong lòng, không phản bác.

Thịnh Cẩn Thư không để tâm, cô ấy cầm micro, khẽ cười đáp: "Tôi độc thân."

"Nhưng..." Ánh mắt Thịnh Cẩn Thư nhìn về phía Mạnh Vãn Tế, nói: "Tôi có người muốn theo đuổi rồi."