Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột?

Chương 41: Chỉ có thế thôi ư?



Trong tiệm bán đồ ầm ĩ có một đám người đang ngồi. Những kẻ này hoặc xăm trổ, hoặc đeo bông tai, hoặc đeo dây chuyền vàng ròng ro đùng trên cổ. Người nào người nấy đều hút thuốc lá, ai tinh mắt nhìn là biết đây chẳng phải hạng người tốt lành gì.

Dây chuyền vàng trên cổ người đàn ông cầm đầu to bằng ngón tay và lập lòe sáng như thể không sợ làm chói mắt người ta.

"Anh ba, nào, anh muốn một ly đi ạ." Một tên đàn em rót một ly rượu rồi ton hót đưa tới trước mặt gã đàn ông, tên đàn em khác thì đứng sau lưng mát xa vai cho anh ta.

Long Giáp cầm ly rượu lên nốc cạn, uống xong còn ợ một cái: "Các anh em, anh kể bọn mày nghe, dạo này anh mới ôm được một mối lớn, chuyện này mà thành công thì anh nhất định sẽ dẫn bọn mày đi ăn một bữa no nê."

"Bọn em biết ngay đi theo anh ba là có thịt ăn mà. Dù anh ba làm gì đi nữa thì bọn em cũng theo anh hết á." Tên đàn em đấm lưng cho Long Giáp cười nịnh.

"Chuyện này ấy à, có thể bọn mày sẽ hơi cực đấy."

"Cực ạ? Không sao đâu, không sao đâu, bọn em đi theo anh ba thì có chết cũng không sợ, huống chi là cực khổ chứ? Vả lại, đi theo anh ba thì dù có phải vất vả cách mấy thì đó cũng là niềm vinh hạnh của bọn em mà."

"Thằng nhãi nhà mày, miệng mồm càng lúc càng ngọt xớt." Long Giáp phá lên cười: "Thật ra mối này cũng dễ lắm, có tên đó muốn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân, muốn chúng ta phối hợp đấy. Bọn mày đi với tao bắt con nhỏ đó, chờ người kia xuất hiện, làm anh hùng cứu mỹ nhân thì bọn mày chỉ cần đánh thằng đó một trận, sau đó để thằng đó đưa con nhỏ kia đi là xong."



Tên tay sai tóc vàng sửng sốt: "Chỉ có thế thôi ạ?"

"Đúng, chỉ thế thôi, đã thế đối phương còn ra giá cao ngất ngưỡng nữa." Long Giáp đưa một ngón tay lên.

"Ba triệu ạ?"

"Gì mà ba triệu, ba triệu mà thỏa mãn được ông đây à? Còn chẳng đủ để nhậu nhẹt với anh em nữa! Là ba mươi triệu! Chỉ cần bắt người rồi giả vờ bị tên đó đánh bại là có ba mươi triệu! Các anh em, bọn mày có thấy siêu đã không?" Long Giáp đắc chí ra mặt.

"Thế thì tốt quá rồi đại ca! Khi nào chúng ta hành động ạ?"

"Tối nay."

"Quá đã luôn anh ba ơi! Bọn em sẽ mãi theo anh!"

Bọn chúng đang trò chuyện rôm rả thì bỗng một người đàn ông mặc vest, đi giày da đi tới trước mặt Long Giáp, hờ hững cất lời: "Mày là Long Giáp phải không? Đi theo tao."

Long Giáp nhìn người đàn ông trước mặt. Tên này mặc nguyên một cây đồ hiệu, nhìn là biết dân nhà giàu. Anh ta ngờ vực hỏi: “Này, có phải mày nhầm người rồi không?"

Người đàn ông lắc đầu: "Không nhầm, cậu chủ tao muốn gặp mày đấy."

"Cậu chủ mày là ai?"

"Biệt danh của anh ấy là Ngân Hồ."

"Ngân Hồ ư?" Long Giáp đực mặt ra.

Cách đây mười năm, có một người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly bạc lộ diện trong giới. Lúc ấy, kẻ này khiêu chiến tất cả ông trùm xã hội đen và giành chiến thắng tuyệt đối. Người nọ không chỉ giỏi đánh nhau mà những người dưới trướng cũng vô cùng tài giỏi, người bình thường đánh được mười chiêu với thuộc hạ của anh thôi là đã phổng mũi mà đi khoe khắp nơi rồi chứ nói gì là so tài với Ngân Hồ.

Trong giới xã hội đen, Ngân Hồ chính là kẻ mà không ai dám đắc tội, nay người này lại tìm đến anh ta, Long Giáp không sợ mất mật mới là lạ.

"Đi theo tao." Người đàn ông nói xong thì xoay người đi.

"Được, các anh em, đi với tao." Long Giáp đứng lên.

"Long Giáp, mày đi một mình thôi, cậu chủ tao không thích ồn ào quá đâu." Người đàn ông ngoái đầu lại, nguýt Long Giáp bằng ánh mắt cảnh cáo.

"Thế sao được, ai mà biết cậu chủ mày tính làm gì tao!" Long Giáp không phải kẻ ngốc, không dẫn anh em theo rồi lỡ đối phương muốn làm gì anh ta thì sao?

"Mày nghĩ nếu cậu chủ tao muốn đánh mày thì mày đưa bọn nó theo có được tích sự gì không?" Người đàn ông hơi nheo mắt lại, nhếch mép cười mỉa.

"Tao... tao đi với mày, bọn nó sẽ ở lại đây." Long Giáp hoàn toàn không phản bác nổi lời nói của người đàn ông, bây giờ anh ta chỉ biết phó mặc cho số phận thôi.

"Cậu chủ, tôi đã đưa người đến rồi ạ." Người đàn ông dẫn Long Giáp đến trước mặt Ngân Hồ rồi cung kính báo cáo.

"Mày là Long Giáp à?" Người đàn ông đeo mặt nạ Ngân Hồ lười biếng nhìn Long Giáp.

"Vâng, không biết anh Hồ tìm tôi có gì muốn dặn dò không ạ?"

"Có phải gần đây có người giao dịch với mày không?"

"Đúng rồi ạ."

"Tên đó bảo mày làm gì?"

"À... Tôi không thể tiết lộ được, đây là quy định trong giới rồi ạ, xin anh Hồ hãy..."

"Hừm..." Ngân Hồ chợt bật cười: "Quy định trong giới ư? Mày có chắc không?"

"Xin anh Hồ đừng làm khó tôi, tôi cũng vì miếng cơm manh áo thôi ạ." Long Giáp kìm nén cơn giận, xuống nước cầu xin.

"Làm khó mày? Nếu mày đã thấy khó quá thì tao xem mày như một kẻ đã chết nhé, như vậy mày sẽ không cần phải thấy khó xử nữa rồi đúng không?" Giọng Ngân Hồ nhẹ bẫng nhưng lại khiến người ta sởn tóc gáy.

"Tôi nói... Tôi nói..." Long Giáp không thể ngờ mình chỉ nhận một mối làm ăn thôi mà cũng gặp tai họa. Nếu biết trước chuyện sẽ đắc tội Ngân Hà thì đời nào anh ta dám nhận.

Long Giáp bất đắc dĩ phải kể đầu đuôi ngọn ngành ra, đối tác có gì cũng khai ra hết, chỉ mong Ngân Hồ sẽ tha cho mình một mạng.

Nghe nói Trang Vĩ Tuấn muốn chơi cái trò anh hùng cứu mỹ nhân bịp bợm với Mộ Thi Hàm, Ngân Hồ giận quá hóa cười: "Cái thằng này đúng là vô liêm sỉ."

Long Giáp nghe Ngân Hồ nói vậy thì sợ tới mức lưng toát mồ hôi, may mà anh ta vẫn chưa hành động, nếu không thì hậu quả khôn lường.

"Cho tên đó sáu mươi triệu." Ngân Hồ thình lình ra lệnh.

"Rõ." Người đàn ông lấy một tờ chi phiếu từ trong túi ra đưa cho Long Giáp: "Cầm đi."

Mắt Long Giáp sáng như đèn pha khi nhìn thấy tờ chi phiếu ấy: "Anh Hồ, đây là..."

"Mày nhận sáu mươi triệu đó, sau đó dần tên kia một trận nhừ tử cho tao." Ngân Hồ ra lệnh.

"Chỉ vậy thôi ạ?" Long Giáp thật sự không dám tin vào tai mình, chỉ việc đánh một đứa thôi mà được nhận những sáu mươi triệu, sao dễ kiếm tiền thế này? Đã vậy Ngân Hồ còn không làm gì anh ta nữa chứ?

"Vậy mày còn muốn gì?"

"Không... Không muốn gì ạ, tôi nhất định sẽ làm anh hài lòng." Long Giáp kích động trả lời.

"Liệu hồn đừng có giở mánh lới gì, mọi hành động của mày đều không thoát khỏi tai mắt của tao đâu. Mày đã nhận tiền mà không làm cho ra hồn thì ta sẽ khiến mày không thấy được ánh mặt trời ngày mai."

"Xin anh hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc đàng hoàng, nhất định sẽ đánh tên đó nằm liệt giường ạ!" Long Giáp vội vàng thề thốt. Đùa, đã nhận tiền của Ngân Hồ mà còn dám không làm việc cho anh à? Anh ta đâu có ngu!

Không đúng, bản thân Ngân Hồ đã mạnh lắm rồi mà, anh muốn đánh người thì sao không sai người của mình mà còn trả tiền cho anh ta? Sao cứ thấy có gì đó sai sai vậy nhỉ?

Đương nhiên, Long Giáp không dám hỏi nhiều, đành yên lặng nuốt mọi ngờ vực xuống bụng.

"Phải thế chứ, người này ấy à, chỉ có ngoan ngoan vâng lời thì mới sống lâu được, rõ chưa?"

"Rõ, tôi nhất định sẽ vâng lời, nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ ạ."

"Đi thôi." Ngân Hồ ra lệnh cho người đàn ông bên cạnh.

"Rõ." Người đàn ông đỡ Ngân Hồ từ xe lăn vào trong xe.

Long Giáp nhìn theo chiếc xe xa dần, lòng thầm tự hỏi: Không phải Ngân Hồ lành lặn sao? Sao lại ngồi xe lăn thế này? Mấy năm qua anh cũng chẳng mấy hoạt động mạnh, lẽ nào là do bị khuyết tật ở chân? Đương nhiên, cho dù Ngân Hồ có bị tàn tật đi chăng nữa thì anh ta cũng không đắc tội nổi. Anh ta vẫn biết tự lượng sức mình.