Sau khi cô ăn xong, Cố Trì lặng lẽ dọn dẹp bàn. Giang Thiến Hề nhìn Cố Trì chăm chỉ như vậy cảm thấy rất không quen. Cô không biết nói gì, làm gì, sau khi uống sữa xong, chỉ có thể ngượng ngùng vò chân.
Cố Trì mắt hơi cụp, anh nhìn động tác nhỏ của cô, cúi đầu không nói, căn phòng lại đầy sự im lặng kỳ lạ.
Giang Thiến Hề cảm thấy buồn bực muốn chết. Khi lên xe cô đã nghĩ về nhà sẽ cùng anh chồng nhỏ của mình chiến đấu ba trăm hiệp, bàn về kế hoạch sinh con, nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi. Người vẫn là người đó, có phải chồng mình không thì không biết. Hơn nữa nhìn anh với vẻ kiềm chế và nghiêm túc đó, cô thật sự không còn ý nghĩ gì.
Giang Thiến Hề không nhịn được nữa, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh… không về sao?”
Cố Trì ngước mắt nhìn cô, Giang Thiến Hề lập tức nhớ ra, đây là nhà của anh, nói vậy giống như đuổi anh đi, không đúng, không đúng, cô vội vàng cười ngượng, chữa lại: “Em muốn nói là, mấy năm qua anh sống thế nào?”
“Khá tốt.” Đôi mắt Cố Trì luôn sâu lắng nhìn cô.
Giang Thiến Hề gật đầu: “Em cũng nghĩ anh chắc sống rất tốt, bây giờ nhìn anh giống như một người thành đạt, trụ cột của xã hội. Haha!”
Giang Thiến Hề nói xong liền im lặng ngượng ngùng, lời khen này vừa nhàm chán, vừa xã giao mà lại vô bổ, sao cô lại nói với Cố Trì như vậy? Trước đây cô nói chuyện với Cố Trì chưa bao giờ nghiêm túc.
“Cũng tạm thôi.” Cố Trì đáp lại hời hợt.
Giang Thiến Hề trong lòng thầm viết một chữ “khóc”, cô quay đầu cầm lấy điều khiển ti vi trên bàn rồi bật ti vi lên nhằm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, nhưng chuyển qua nhiều kênh lại đều là màn hình xanh.
“Sao không có kênh nào vậy?”
“Anh không đóng tiền cáp.” Cố Trì nói khi từ bếp ra sau khi vứt rác xong.
“Ồ!”
Giang Thiến Hề tắt ti vi, lại nhớ rằng anh không sống ở đây, thậm chí có lẽ anh đã không còn là chồng của cô nữa, dù sao cô đã được báo tử rồi.
Cố Trì thấy cô có vẻ buồn liền móc điện thoại ra nói: “Bây giờ ít người xem ti vi, đều chơi điện thoại.”
“Điện thoại có gì hay?”
Giang Thiến Hề điều chỉnh lại tâm trạng, cô bắt chuyện: “Chơi game à?”
Cố Trì cười nhạt: “Cũng không hẳn, có nhiều ứng dụng di động, có thể xem tin tức, xem ti vi, cũng có thể chơi game.”
“Thật sao?”
Giang Thiến Hề hỏi: “Em có thể xem được không?”
Cố Trì gật đầu, sau đó anh đưa chiếc điện thoại màu đen của mình cho cô.
Giang Thiến Hề vội vàng cầm lấy để nghiên cứu. Trên đường đi, cô đã nhìn thấy điện thoại của Cố Trì từ lâu mà ngứa ngáy không chịu nổi, điện thoại bây giờ thật đẹp, giống như máy chơi game cầm tay hồi xưa, nhưng cô mò mãi mà không bật được màn hình điện thoại, ngạc nhiên nói: “Điện thoại sau hai mươi mốt năm lại không có nút nào sao, bấm vào đâu vậy?”
Cố Trì không nhịn được cười, anh từ ghế sofa đơn ngồi qua, ngồi cạnh cô sau đó đưa tay dùng dấu vân tay mở khóa điện thoại rồi nhẹ giọng nói: “Bấm vào đây.”
“Thật là hiện đại, cảm giác thật tuyệt vời!”
Giang Thiến Hề cười tươi rói, mắt sáng rực nhìn anh. Cố Trì nhìn cô, ngẩn người một chút, rồi anh cũng cười. Anh cúi đầu, dùng ngón tay trượt điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng: “Em muốn xem ti vi có thể dùng mấy ứng dụng video này.”
“Đợi đã, sao em bấm màn hình này không được?”
Giang Thiến Hề tạm quên sự ngượng ngùng, hoàn toàn đắm chìm vào chiếc điện thoại mới.
“Phải dùng đầu ngón tay trượt, không dùng móng tay.” Cố Trì đưa tay làm mẫu trên không trung.
“Ồ ồ ồ!”
Giang Thiến Hề gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng học theo, cô trượt màn hình thành công.
“Thì ra là vậy, rất đơn giản mà!”
Cố Trì lặng lẽ đứng dậy rồi trở lại ghế sofa đơn. Anh cúi mắt, như vô thức nói: “Vốn dĩ rất đơn giản.”
Giang Thiến Hề nghe câu này, cô bỗng ngẩn người.
“Vốn dĩ rất đơn giản” là câu Cố Trì hay nói với cô trước đây. Khi học chung trung học, anh là học sinh nhảy lớp, rõ ràng là nhỏ nhất lớp nhưng thành tích lại tốt nhất. Cô ngồi sau lưng anh, luôn nhờ anh giảng bài, tư duy của anh rất rõ ràng, giảng một cái là cô hiểu ngay. Cô kêu lên liên tục, thì ra đơn giản vậy, và anh luôn mặt lạnh nói: “Vốn dĩ rất đơn giản.”
Sau đó, khi anh đề nghị kết hôn, cô thấy mình lớn tuổi hơn anh, đại học không tốt bằng anh, gia cảnh cũng không bằng anh, đâu đâu cũng không xứng với anh, nhưng anh lại nói: “Nghĩ nhiều làm gì? Anh thích em là được!”
“Nhưng, kết hôn đơn giản vậy sao?” Khi đó cô rất nghi ngờ, chẳng phải nhiều người nói kết hôn không chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của cả hai gia đình sao?
Nhưng Cố Trì lại rất chắc chắn nói với cô: “Vốn dĩ rất đơn giản.”
Thực ra cô biết, mẹ của Cố Trì không hài lòng về cô, nhưng sau đó, dưới sự kiên trì của Cố Trì, họ thật sự kết hôn thuận lợi. Khi ở bên Cố Trì, dường như mọi chuyện lớn nhỏ đều đơn giản, cô chỉ cần theo anh là được.
“Sao vậy?” Cố Trì thấy Giang Thiến Hề bỗng ngẩn ra, anh nghi ngờ hỏi.
“Không có gì, điện thoại này tốt thật.” Giang Thiến Hề cười ngượng, tìm một cái cớ.
“Em thích không? Anh để tài xế mua ngay một cái cho em nhé?” Cố Trì nói.
“Không cần, không cần.”
Giang Thiến Hề vội từ chối: “Muộn rồi, chắc chắn không có nơi nào bán đâu, hì hì!”
Mua điện thoại gì chứ, nhìn là biết đắt lắm, tiền của cô ở thời đại này còn không biết đủ để làm gì, đừng tiêu bừa.
Cố Trì dường như hiểu được suy nghĩ của cô, anh ân cần nói: “Vậy thế này, mai anh đưa em đi dạo, làm quen với khu vực xung quanh, tiện thể mua điện thoại nhé?”
“Được không? Có làm phiền anh không?”
Giang Thiến Hề không chắc hỏi. Người hiện tại của anh có cho phép anh đi dạo với phụ nữ khác không?
“Không, không phiền.” Cố Trì mỉm cười trấn an cô, như thể giúp đỡ ở mức độ này là điều anh nên làm.
Giang Thiến Hề rất vui. Cô cũng muốn ra ngoài dạo. Cô cảm thấy thế giới mới mẻ này rất thú vị, mặc dù có chút lo sợ, nhưng tính cách của cô vốn lạc quan, cô tin rằng chỉ cần muốn, chắc chắn sẽ nhanh chóng hòa nhập.
Giang Thiến Hề không nhịn được ngước lên nhìn Cố Trì cười: “Vậy cảm ơn anh!”
“Không có gì.”
Cố Trì nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Tối nay anh luôn nhìn cô bằng ánh mắt đó, anh ngồi trên ghế sofa đơn cạnh bên. Nếu là trước kia, họ sẽ không ngồi xa thế này, họ luôn thích quấn quýt bên nhau, cô nằm trong lòng anh, hoặc anh nằm trên đùi cô.
Nhưng bây giờ, khoảng cách một cánh tay như có hố sâu hai mươi mốt năm, sâu không thấy đáy khiến ai cũng không dám dễ dàng vượt qua.
Giang Thiến Hề không biết tìm video trên điện thoại, Cố Trì cầm điện thoại giúp cô, Giang Thiến Hề lén nhìn anh, đôi mắt tinh tế và đẹp đẽ so với trước đây càng thêm sâu sắc, ngũ quan cũng thêm phần cương nghị sắc sảo, thời gian dường như đã mài giũa anh thành một người đàn ông trưởng thành ổn định, không còn giống thời niên thiếu, với người ngoài thì ít nói, nhưng với cô thì luôn kiên nhẫn và dịu dàng. Cô trêu chọc anh, anh sẽ lén đỏ tai, cắn môi ngượng ngùng, cố nén niềm vui sướng trong mắt.
Cô rất thích nhìn vào mắt anh lúc đó, khi nhìn cô luôn ánh lên niềm vui, chỉ cần nhìn là biết anh thích cô biết bao.
Nhưng bây giờ, ánh mắt anh như biển sâu tĩnh lặng, không gợn sóng, khiến người ta không thể đoán được.
“Xem cái này đi!” Cố Trì mở trang phim truyền hình rồi đưa điện thoại cho cô, kéo cô trở về thực tại.
Giang Thiến Hề cúi đầu nhìn điện thoại, thấy là bộ phim cô quen thuộc: “Ái chà đây chẳng phải là ‘Thiếu niên Bao Thanh Thiên’ sao? Tối qua trên ti vi chiếu t đến tập 16! À, đã chiếu hết rồi? Tốt quá, em có thể xem hết một lần rồi!”
“Hử, còn có ‘Thiếu niên Bao Thanh Thiên 2’, nam chính sao lại đổi người? Đây là ai?”
“Các phim Hàn Quốc em đang theo dõi đâu, tìm hết cho em đi.”
Người mê phim Giang Thiến Hề lập tức chìm vào cơn sốt theo dõi phim, tạm quên đi những suy nghĩ phức tạp trong lòng, cô cầm điện thoại xem say sưa.
Cố Trì vẫn rất yên lặng, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô nhưng lại không thể không nhìn lén. Cô vẫn như trong ký ức, tươi trẻ và xinh đẹp, ở tuổi như hoa, mỗi nụ cười đều sống động và thú vị, khuôn mặt trắng nõn vẫn mềm mại như nước, mái tóc đen bóng, không có sợi tóc bạc nào. Khi cô cười lên dường như có thể xua tan mọi u ám, khiến thế gian sáng bừng.
Cô đã trở lại.
Cuối cùng, cô đã trở lại.
Anh không dám tin, nhưng vẫn cảm ơn thần linh, thực sự đã đưa cô trở về.
Cố Trì đặt tay lên ghế sofa, từ từ di chuyển về phía Giang Thiến Hề, cuối cùng dừng lại khi chỉ cách cô một ngón tay, anh mím môi, trong mắt mang theo một chút mãn nguyện đau lòng. Phải, chỉ cần gần thêm chút nữa là anh mãn nguyện rồi. Giống như khi còn niên thiếu, cô đến hỏi bài, mỗi lần nghe giảng xong, cô luôn gác cằm lên bàn, tỏ ra đáng thương nói: “Khó quá! Học kém thật là khó khăn!” Rồi nghiêng đầu nghỉ ngơi. Khi đó tóc cô luôn rơi một chút lên bàn học của anh, và ngón tay của anh cũng vậy, lặng lẽ tiến lại gần, như thể gần thêm chút nữa là có thể chạm vào ánh sáng rạng ngời và suối nguồn vui tươi, khiến anh một ngày rộn ràng, vui sướng không thôi.
Mấy năm nay, bản thân chẳng tiến bộ gì cả.
Cố Trì không kìm được tự trách mình. Ngay khi anh muốn tiến gần hơn thì điện thoại đột nhiên nhảy sang trang nhận cuộc gọi. Giang Thiến Hề vô tình chạm vào nút nghe màu xanh, trong tai nghe vang lên giọng nói tràn đầy năng lượng của một cậu bé: “Bố, bố đang ở đâu? Sao vẫn chưa về nhà? Đề thi toán bố mua cho con đâu? Thầy giáo bảo mai cần dùng mà!”
Giang Thiến Hề sững người, cô ngơ ngác quay đầu nhìn Cố Trì, thậm chí không nhận ra điện thoại đã rơi xuống đất. Cậu bé trong điện thoại vẫn gọi: “Bố, bố ơi, bố nói gì đi!”
Cố Trì từ từ cúi xuống, anh đưa tay đẹp đẽ nhặt điện thoại lên, nói giọng dịu dàng trấn an: “Bố sẽ về ngay, đề thi bố đã mua rồi.”
“Đừng ăn khuya nữa, nếu đói quá thì uống một cốc sữa nhé!”
“Ừ, đừng đợi bố, con ngủ trước đi.”
Trái tim Giang Thiến Hề lạnh lẽo, mặc dù đã đoán trước được điều này, nhưng khi nghe thấy vẫn đau lòng. Cô cố gắng nén cảm xúc, nhưng đôi mắt đỏ hoe không thể giấu được. Khi Cố Trì cuối cùng cũng cúp máy, cô há miệng, giọng khô khốc hỏi: “Con trai anh à?”
Cố Trì cúi đầu, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Cô định nói “vợ con anh” nhưng từ “vợ” không thể thốt ra. Nghĩ đến việc vợ của Cố Trì đã trở thành người khác, cô lại thấy vừa tức giận vừa buồn bã, muốn phát điên tại chỗ.
Hôm qua, không, rõ ràng là sáng nay anh vẫn còn là chồng của cô! Tại sao chỉ sau mười giờ lại thành người khác? Nhưng cô không thể oán trách gì.
Cô có thể nói gì? Tại sao anh không đợi em? Em chỉ mất tích hai mươi mốt năm thôi mà, sao anh không thể đợi?
Cô có tư cách gì để nói như vậy?
Cô có thể ích kỷ thế sao? Với cô chỉ là một khoảnh khắc, nhưng với Cố Trì là hai mươi mốt năm, bằng với tuổi của cô lúc đó.
Giang Thiến Hề nhắm mắt, nén lòng nói: “Anh về đi!”
Cố Trì không nhúc nhích, anh cúi đầu im lặng.
Cuối cùng Giang Thiến Hề không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, cô đứng bật dậy hét lên: “Anh về đi! Nhanh lên!”
Anh từng bước chậm rãi đi về phía cửa, mở cửa rồi nhẹ nhàng đóng lại. Khi nghe tiếng cửa đóng, Giang Thiến Hề không kìm được nữa, cô ôm mặt khóc nức nở. Cô đã đoán trước được rồi, sao vẫn đau lòng thế này? Nhưng cô không thể chấp nhận nổi. Người chồng yêu thương cô hôm qua, buổi sáng còn mong chờ về nhà bên nhau, giờ lại là cha của con người khác. Cô đã làm gì sai? Cô mất đi người yêu một cách quá bất ngờ và oan ức.
Cố Trì đứng ngoài cửa, anh ngước mắt lên, đôi mắt đỏ hoe. Đèn hành lang sáng rồi tắt. Sau một lúc lâu, anh mới rời khỏi cửa, bước chân nặng nề, dường như chứa đựng nỗi đau và uất ức.
Tháng 8 năm 2021, vụ việc kỳ lạ về chuyến xe buýt được giữ bí mật. Những tin tức ban đầu cũng bị xóa khỏi Internet, không được công khai, chỉ được lưu trữ như hiện tượng siêu nhiên trong hồ sơ mật của quốc gia.
Sau nhiều năm, các nhà khoa học cuối cùng phát hiện ra rằng chiếc xe buýt bí ẩn năm 1998 đã gặp phải hiện tượng “không – thời gian gấp khúc (*)” hiếm có xảy ra một lần trong nghìn năm trong đường hầm. Hiện tượng siêu nhiên này giống như từ một đầu giấy phẳng đến đầu kia, ngoài cách đi thẳng còn có thể gấp giấy lại để hai điểm gần nhau hơn. Do đó, chỉ cần tốc độ, địa điểm và thời điểm thích hợp, tình huống này có thể xảy ra.
Hiện tượng siêu nhiên này thỉnh thoảng cũng xảy ra trong mấy nghìn năm sau. Người ta đã thu thập các trường hợp này, hy vọng tìm ra nguyên lý thực sự của “không – thời gian gấp khúc” để cung cấp thêm thông tin cho xã hội công nghệ. Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này. Những người trải qua “không – thời gian gấp khúc” dường như không trở nên hạnh phúc và vui vẻ nhờ chuyến du hành thời gian kỳ diệu này.
Giang Thiến Hề không hề. Cô hối hận đến chết đi được, hối hận vì đã lên chiếc xe buýt bí ẩn đó, mất đi người cô yêu nhất.
Cô nằm trên sofa khóc đến khi ngủ thiếp đi, trong giấc mơ dường như cô quay lại những ngày xưa ấy, những ngày Cố Trì vẫn ở bên cô…
Chú thích:
(*) Hiện tượng “không – thời gian gấp khúc” (spacetime curvature) là một khái niệm trong thuyết tương đối tổng quát của Albert Einstein. Theo thuyết này, không gian và thời gian không phải là các thực thể tách biệt, mà kết hợp với nhau thành một thể duy nhất gọi là không-thời gian.
Khối lượng và năng lượng của các vật thể trong vũ trụ làm cho không-thời gian bị cong. Sự cong này không chỉ ảnh hưởng đến cách các vật thể di chuyển mà còn ảnh hưởng đến cả thời gian. Một ví dụ điển hình là hiện tượng “bẻ cong ánh sáng” khi ánh sáng đi qua gần các vật thể có khối lượng lớn như sao hay lỗ đen.
Nói một cách ngắn gọn, hiện tượng “không – thời gian gấp khúc” là sự biến dạng của không-thời gian do tác động của khối lượng và năng lượng.