Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 89



Dự án thương mại quốc tế đến nay cũng không có tin tức truyền ra, giấu rất tốt.

Lệ Diễm cũng biết một chút tin tức nội bộ, biết năm nay sẽ phát ra tiêu chuẩn, nhưng thời gian cụ thể thì không biết.

Hắn quả thật có ý đến công trình thương mại quốc tế, bên hương cảng cũng nuôi một đám kỹ sư, tuy nói chưa từng chạm qua công trình lớn như tòa nhà thương mại quốc tế, nhưng vẫn có thể thử một lần.

Thái độ của Lệ Diễm tuy mơ hồ, nhưng nếu đã biểu lộ sự chú ý, đó chính là bắt buộc phải có được.

Lạc Bạch tính toán một chút vốn cần thiết cho công trình thương mại quốc tế, trên thực tế vừa rồi thốt ra "Không có một tỷ ôm không xuống công trình" là cách nói thiển cận.

Từ đấu thầu đến khởi công, thời gian, nguồn lực tài chính và nhân lực cần phải được chi tiêu tạm thời.

Công trình sau đó, từ xây dựng công trình đến khi khu phức hợp khánh thành, không có hai ba tỷ cũng không làm được.

Với vốn liếng của của Lệ Diễm tất nhiên có thể thử một lần, chỉ là trong lúc nhất thời xuất ra nhiều vốn lưu động như vậy cũng đủ sặc. Về phần Lạc Bạch, hoàn toàn không có ý động tâm đụng chạm.

Tòa nhà thương mại quốc tế tấc đất tấc vàng, tập hợp các tòa nhà văn phòng, khách sạn, trung tâm mua sắm và rạp chiếu phim tương đương với một trung tâm thành phố, giá cả tất nhiên là đáng kinh ngạc.

Sau khi hoàn thành cũng sẽ thúc đẩy nền kinh tế của các khu vực xung quanh, và doanh thu hàng năm ước tính cũng là một con số thiên văn.

Nể mùi tiền, Lạc Bạch nhất định là động tâm.

Nhưng công trình thương mại quốc tế không dễ đụng, đầu tiên tài chính của hợp tác xã Tây Lĩnh cũng không đủ, mặc dù đem toàn bộ tín thác hoa kinh cùng hợp tác xã dọn sạch, cậu cũng không lấy ra được hai ba tỷ.

Hơn nữa, cậu ta không biết đội ngũ kỹ thuật, đặc biệt là những người đã tiếp xúc với các dự án lớn như Tòa nhà Thương mại Quốc tế.

Nếu giao cho đội ngũ kỹ thuật nước ngoài, ha ha - chờ bị luộc sạch đi.

Mỗi khi Trung Quốc cần hỗ trợ kỹ thuật nước ngoài, nó luôn luôn được coi là một con cừu béo.

Lạc Bạch nhíu mày: " Cậu không có đội ngũ kỹ thuật, chẳng lẽ muốn làm việc với đội ngũ nước ngoài? ”

Lệ Diễm: " Có nuôi một đàn. ”



Lạc Bạch: "..."

Có đôi khi, cậu cũng sinh ra hoài nghi, rốt cuộc người xuyên sách là cậu hay là Lệ Diễm? Rốt cuộc người may mắn, có tài vận là Lạc thần tài cậu đây hay là Lệ Diễm?

Người khác còn đang phiền não cho tập đoàn tài chính và đội kỹ thuật nước ngoài, con hàng này đã có đủ tiền cùng với một đám kỹ sư —— đặc biệt còn nuôi một đám!

Khẩu khí kia, giống như nuôi một bầy gà, không hề gợn sóng.

Lạc Bạch: " cậu từ khi nào đã có chủ ý này? ”

Lệ Diễm: "Hai năm trước ở hương cảng, cảm thấy còn có thể đầu tư. ”

Đó thật sự là trùng hợp, không phải là tính toán sâu sa khó lường.

Lúc ấy đưa lão trung y từ Hương cảng một chuyến, lại đi dặn dò Chung đặc trợ một ít công việc, vừa vặn gặp được đội ngũ kỹ thuật đến tìm kiếm đầu tư.

Đội này đã lang thang ở nước ngoài, rất nổi tiếng. Đáng tiếc lúc mới có chút khởi sắc gặp phải chủ nhân xấu, dưới nhà tuyển dụng có người tham tiền mà dùng vật liệu kém chất lượng, cuối cùng sự tình bại lộ ngược lại do đội ngũ thiết kế kia gánh vác.

Sau đó, nhóm không thể lăn lộn, trở lại Hương ciang, suýt chút nữa không thể kinh doanh được mà tìm được vốn của Thần Tinh Tư Bản, hy vọng có thể nhận được tài chính.

Vốn dĩ hắn không có ý định đầu tư vào lĩnh vực này, nhưng Lệ Diễm rất thích thiết kế của nhóm nên đồng ý đầu tư.

Bây giờ, nhóm đã thành lập công ty thiết kế kiến trúc của riêng mình, hoàn thành một số thiết kế kiến trúc lớn. Thanh danh dần dần có, chỉ thiếu chút nữa lấy một danh sách cao ốc đặt vị trí.

Lệ Diễm suy nghĩ một lúc: "Tôi thích thiết kế của kỹ sư chính của nhóm, muốn anh ta thiết kế ngôi nhà chúng mình ở sau này. ”

Lạc Bạch: "Đây là lý do cậu đầu tư vào bọn họ? "

Lý do quá củ chuối gì thế?.

Lệ Diễm bật cười: "Nếu họ không có giá trị, tôi sẽ không đầu tư. ”

Lạc Bạch rút ra bài thi, chia cho Lệ Diễm hai tờ: "Đã đến lúc làm bài thi. ”

Lệ Diễm gạt phật châu trên cổ tay, rũ mắt nhìn hai tờ giấy, vật lý và hóa học đưa tới.

Muốn hỏi Lệ Diễm chán ghét cái gì, vậy nhất định phải là bài thi.

Hắn vốn là chán ghét những đề tài cứng rắn này, tình nguyện chép kinh Phật hai mươi lần cũng không muốn làm một tờ giấy.

Thiên tài Lạc Bạch coi việc làm bài thi là sở thích, lúc áp lực lớn, lúc nhàm chán, không có việc gì đều rút ra làm hai tờ. Tự mình làm thì thôi, còn nhất định phải kéo Lệ Diễm cùng nhau.

Nếu Lệ Diễm tìm cớ từ chối, Lạc Bạch liền nhắc tới chuyện mỗi ngày dậy sớm chạy bộ.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi xuống, tiếp nhận đề thi, cầm lấy bút, nhíu mày làm đề, tốc độ cũng rất nhanh.

Lạc Bạch: " cậu xem, làm bài thi vẫn có lợi. Hai năm trước, một bài kiểm tra cậu phải ngồi hai giờ, và bây giờ một giờ để hoàn thành. Và độ chính xác cao, điều này thực hành nhiều hơn, hiệu quả hơn nhiều so với các lớp học bổ sung. ”

Lệ Diễm liếc cậu một cái: "Trễ một chút cùng tôi chép kinh Phật? ”

Lạc Bạch không chút nghĩ ngợi: ". Lăn”

Lệ Diễm gạt phật châu, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh tĩnh, không thể xé bài thi.

"Bình thường ở trường, mỗi ngày ít nhất tám bài thi, nếu nhiều thì xác suất lớn tăng gấp đôi. Về đến nhà hay là bài thi, cậu sao không ngại phiền? ”



Hắn hiện tại hy vọng kỳ thi đại học sớm kết thúc, mỗi ngày đều bị bài thi bao phủ thật phiền não.

rõ ràng là người chiến thắng trong cuộc sống cũng không cần bị bài thi vây quanh, hơn nữa thành tích học tập cũng không kém, ít nhất Trường Kinh Đại khẳng định có thể lên.

Lạc Bạch đáp không hỏi: " cậu mỗi ngày sao chép kinh Phật, như thế nào lại không làm được thanh tâm quả dục? ”

"Làm được." Lệ Diễm nhẹ giọng đáp lại, dưới ánh mắt nghi hoặc mà Lạc Bạch nhìn thấy giải thích: "Đây không phải là nhẫn nhịn đến khi em trưởng thành sao? ”

Ý nghĩa chính là, nếu không phải mỗi ngày sao chép kinh Phật, là trước khi trưởng thành đã phá giới.

Lạc Bạch lúc này đem quyển sách trong tay cuốn lên ném lên mặt hắn, "Nhàn rỗi đến hoảng hốt, lại làm thêm một tờ đi. ”

Lệ Diễm trải ra một nửa bài thi được làm, cầm bút tiếp tục trả lời: "Một đêm hai tờ giấy. ”

Thuận tiện đem bài thi vật lý trước đó không làm rút ra ngoài, đẩy đến chỗ Lạc Bạch.

Lạc Bạch không so đo với hắn, vừa làm bài thi vừa hỏi: "Nếu thật sự bắt được công trình thương mại quốc tế, cậu vốn có đủ hay không? ”

Lệ Diễm: "Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là đủ rồi. ”

Lạc Bạch: "Cụ thể chỉ tai nạn gì? ”

Lệ Diễm: "Nhân lúc không có đủ vốn lưu động, ác ý mua lại, chèn ép ngành công nghiệp đầu tư, hoặc đầu tư vào ngành công nghiệp có vấn đề phải ra tay. Còn có chính là công trình thương mại quốc tế... Mặc dù đầu tư quá nhiều, nhưng cũng không phải là không có tập đoàn tài chính động tâm. ”

Lạc Bạch: "Ừm... Có khó khăn để nhớ tìm tui. ”

Nghe vậy, Lệ Diễm quay đầu, nhìn chằm chằm sườn mặt Lạc Bạch, bỗng nhiên nghiêng người tới hôn lên cổ cậu.

Lạc Bạch hậu tri hậu giác che cổ, trừng mắt Lệ Diễm buồn bực nói: " Cậu... hay là sao chép kinh Phật đi. ”

Lệ Diễm cười khẽ, tháo Phật Loa Bồ Đề trên cổ tay đưa đến trước mặt Lạc Bạch: " Tặng cho em". ”

Hắn không có cường ngạnh đem Bồ Đề Tử đeo đến cổ tay Lạc Bạch, mà là chất ở trước mặt cậu, nhẹ giọng nói một câu ' tặng cho em', giống như đưa ra tâm của mình, chờ Lạc Bạch đến nhặt.

Lạc Bạch rũ mắt, cầm lấy bồ đề tử trên bàn, một chuỗi rất dài, ít nhất có thể ở cổ tay vòng qua bốn năm vòng. Bồ Đề Tử có màu đỏ nhạt, đã ngọc hóa và hình thành bao bột, hiển nhiên là quanh năm chơi đùa, tỉ mỉ bảo dưỡng mới có thể nuôi ra một chuỗi bồ đề tử xinh đẹp như vậy.

Đầu ngón tay vuốt ve đường vân bề ngoài Bồ Đề Tử, Lạc Bạch hỏi: "Đây là Phật La Bồ Đề Tử? ”

Lời này vừa nói ra, Lệ Diễm chợt giương mắt nhìn Lạc Bạch, người sau vẻ mặt tò mò cùng khó hiểu. Một lát sau, Lệ Diễm hỏi ngược lại: "Phật La Bồ Đề Tử là gì? ”

Lạc Bạch cho phép, thập phần khó hiểu: "Đây không phải là sao? ”

Lệ Diễm: "Đây là Kim Cương Bồ Đề Tử, tôi chưa từng nghe qua Phật Loa Bồ Đề Tử. ”

Lạc Bạch: "Ồ, có lẽ tôi nhớ nhầm. ”

Cậu đối với Phật Châu vốn không có hiểu nhiều, chỉ nhớ rõ hình như có một đoạn thời gian phi thường thịnh hành loại bồ đề tử xâu này, còn có một cái tên đặc biệt lại dễ nghe, gọi là Phật Loa Bồ Đề Tử.

Lạc Bạch còn tưởng rằng là nó, kết quả là kim cương bồ đề tử.

Lệ Diễm nhìn chằm chằm Bồ Đề Tử trong tay Lạc Bạch, trong mắt hiện lên ánh sáng ý vị không rõ, ngữ khí có chút phiêu hốt: "Lúc ta ba tuổi, mẹ ta vẫn còn, bà ấy dẫn ta trở về kinh thành. Ông ngoại còn tức giận nàng, không cho nàng bước vào cửa, sau đó nàng liền dẫn ta đi chùa Phật tự nổi danh kinh thành, gặp cao tăng. Cao tăng đem bồ đề tử bên cạnh hắn mang theo mấy chục năm tặng cho ta, hy vọng ta có thể... *Phùng hung hóa cát. ”

( Gặp dữ hoá lành)



Trong thực tế, tất cả đều nói là không tốt.

Bất quá Lệ Diễm không muốn để cho Lạc Bạch biết.

Lạc Bạch nghe nói như vậy, vội vàng đem chuỗi phật châu này trả lại cho Lệ Diễm: "Vậy cậu sao lại cho tôi? Bảo ca mang theo phúc vận, gặp hung hóa cát là kỹ năng cơ bản. Phật châu này nếu đã mang lâu như vậy, khẳng định có phật tính, hơn nữa ngươi còn chép kinh Phật, rất thành tâm. Vì vậy, nên đeo đeo nó, cho tôi làm gì. ”

Nếu có thể gặp hung hóa cát, vậy còn cho cậu làm gì?

Lệ Bảo Bảo quá không hiểu chuyện, yêu đương cũng phải bảo trì lý trí không phải sao? Làm sao có thể tùy tiện đem đồ vật có thể gia trì phúc vận đưa cho cậu?

Lạc Bạch ngữ trọng tâm khuyên nhủ: "Ngoan, chúng ta đổi cái khác. Tôi biết các cặp vợ chồng rất thích tặng quà cho nhau, nhưng chúng ta không phân biệt lẫn nhau, tùy tiện tặng một chút là ok. ”

Tạm dừng một lúc, Bảo ca nói thêm: "Chỉ cần là cậu tặng, tôi đều thích. ”

Lệ Diễm chậm rãi: "Vậy tôi mua một chiếc máy tập thể dục để tặng em ”

Lạc Bạch tận tình khuyên bảo: "Đừng để thiết bị tập thể dục phá hủy tình cảm của chúng ta. ”

Lệ Diễm bật cười, trong lòng cũng bởi vì Lạc Bạch quan tâm mà cảm thấy ấm áp.

"Tôi đeo nó không hữu ích lắm, hơn mười năm qua, không được che chở. Ngược lại là gặp phải em bắt đầu vận may liên tục. Cho nên so với Phật Châu, em mới là 'phúc vận' có thể khiến tôi gặp dữ hóa lành. ”

"Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, thì không cần bất kỳ bảo vật gì."

Ánh mắt Lạc Bạch xa xâm: "tôi nhất định sẽ luôn ở bên cạnh cậu a... Bảo ca cho mi một nửa phúc vận, phù hộ mi vạn sự thuận trục, cát tường như ý. Bảo ca cũng vậy... Cũng thích anh”

Lệ Diễm ôm lấy Lạc Bạch, than thở nói: "Mau thành niên là được rồi. ”

Lạc Bạch trước kia nghe được những lời này là trợn trắng mắt, giờ khắc này lại không hiểu sao có chút nóng mặt.

Vì chuyển đề tài khác, Lạc Bạch nói: "Nếu như muốn tặng quà, không bằng miễn cho tui ngày mai không tập thể dục buổi sáng? ”

Lệ Diễm ôm Lạc Bạch yêu thích không buông tay, vừa bình tĩnh cự tuyệt: "Nghĩ cũng đừng nghĩ. ”

Lạc Bạch: Mẹ kiếp!

Thứ bạn trai chó má!