Trời sinh một đôi – Sunness

Chương 31



Nhà gỗ nhỏ nằm ở chân núi hoang vu, phòng ở kết cấu đơn giản, không có cửa sau. Khi xe cảnh sát tới đây, cửa sổ vẫn đang đóng chặt, bức mành cũng bị kéo lại, hoàn toàn không quan sát được tình hình bên trong. Cảnh sát nhanh chóng cầm súng bao vây ngôi nhà. Nghiêm Thông và Tiêu Dương mỗi người một súng tiếp cận cửa chính, cẩn thận xác nhận cửa bị khóa, hai người trao đổi ánh mắt với nhau sau đấy Nghiêm Thông dùng chân phá cửa.

Hai người lập tức chĩa súng vào trong phòng, đồng thời ngửi được mùi hăng nồng nặc trong không khí, Nghiêm Thông giật mình, trong đầu như có cái gì đấy vừa nổ tung, lập tức quay đầu về phía Tiêu Dương hô to: “Khí ga!”

“Tất cả lùi lại!” Tiêu Dương lập tức chỉ huy cảnh sát xung quanh đồng thời 2 người cũng lùi cách cửa chính chừng 10m, súng vẫn ngắm chuẩn về phía cửa chính.

Một người giơ bật lửa trước mặt xuất hiện trong tầm mắt cảnh sát. Nhiếp Thúy Anh đi từng bước từ phòng trong ra đứng trước cửa chính. Tay cô ta cầm bật lửa, miệng đeo một chiếc khẩu trang phòng độc tự chế, bước đi lê lết, phóng mắt từ trong nhà ra quan sát bên ngoài.

“Nhiếp Thúy Anh! Cô đã bị bao vây! Lập tức buông vật nguy hiểm xuống đầu hàng!”

Tim Nghiêm Thông đập thình thịch, anh biết Nghiêm Trình Phổ và Kiều Nhân rất có khả năng đang ở bên trong, một khi cô ta bật lửa, cả ngôi nhà ngập khí ga này ngay lập tức sẽ nổ tung!

Tiêu Dương đứng ngay bên cạnh hiển nhiên cũng hiểu rõ điều này, anh nhìn chằm chằm Nhiếp Thúy Anh, cô ta vẫn đứng trân trân ở chỗ cũ, anh nói: “Chồng và con gái cô còn đang chờ cô trở về.”

Thân hình người phụ nữ bên trong lung lay. Một chút cử động này khiến mọi người đều hoảng hốt. Vạn nhất chiếc bật lửa bị rơi xuống nổ tung thì ngôi nhà này sẽ nổ tung mất. Họ không dám tùy tiện nổ súng vì không ai có thể đảm bảo nhiệt năng từ viên đạn không kích nổ quả cầu khí ga kia, không thể mạo hiểm như vậy được. Giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Nhiếp Thúy Anh tự bỏ bật lửa xuống.

Nhưng ngay khi chút lay động ấy qua đi, Nhiếp Thúy Anh liền lắc đầu phủi bỏ.

“Tôi không có tư cách làm mẹ của Thần Thần. Tôi không bỏ được.” Tầm mắt bà ta lần lượt lướt qua từng gương mặt cảnh sát một. “Người yêu mất rồi có thể tìm người mới, con mất rồi có thể sinh thêm. Nhưng mất vẫn cứ là mất, vĩnh viễn không thể bù đắp được.” Ánh mắt chị ta chuyển từ gương mặt cứng ngắc của Nghiêm Thông sang Tiêu Dương, nhếch mép nở nụ cười sau cuối: “Các người hiểu không?”

Ấn bật lửa xuống, cuối cùng Nhiếp Thúy Anh đã được thấy cái nhìn đầy bối rối trong mắt Tiêu Dương.

Tám năm trước, cô và Thái Nguyệt Tình đã cùng nhau quỳ gối trước đội trưởng đội cảnh sát điều tra, van xin họ nhất định phải điều tra chân tướng rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho Tưởng Nguyên Minh. Đội trường lúc ấy lập tức quay lưng đi mất, chỉ còn Tiêu Dương cau mày đứng một bên nâng họ dậy. Khi đó anh ta vẫn chỉ là một người thấp cổ bé họng. Nhưng 5 năm trước, anh ta bấy giờ đã là tân đội trưởng, vậy mà lại vẫn quay đầu đi hệt như đội trưởng trước đó của anh ta, ngăn hai mẹ con họ ngoài cửa. Mặc cho họ không tiếc lời trách cứ, nhục mạ, anh ta từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên sắc mặc dửng dưng, trầm mặc.

Từng ấy năm tới nay, Nhiếp Thúy Anh luôn muốn biết, người như anh ta, đến cùng có tình cảm hay không?

Khoảnh khắc tiếng nổ ầm ầm vang lên chị ta bỗng hiểu ra. Không phải họ không có tình cảm mà là không phải nỗi khổ của mọi người trên đời họ đều có thể giúp đỡ được.

Luồng không khí nóng rực đẩy thân thể chị ta bay lên, ánh lửa hiện ra trước mắt đưa người đàn bà ấy trở về một mùa hè khi đương còn nhỏ, chị ta và Tưởng Nguyên Minh cùng trèo lên cây bồ đề, Tưởng Nhất Minh ngồi dưới tán cây hóng mát, Thái Nguyệt Tình đang rửa cà chua, cười tủm tỉm gọi họ xuống ăn. Cô không có cha mẹ, nhà họ Tưởng chính là gia đình duy nhất của cô.

Người họ Tưởng mãi mãi là người nhà của cô.

Căn nhà gỗ bị sức nổ đánh sập, trần tầng hầm bị vỡ, lửa nhanh chóng bén xuống khí ga ở tầng dưới rồi bùng nổ thêm 1 lần nữa.

Khi vụ nổ đầu tiên xảy ra, cảnh sát đã lập tức nằm sấp xuống, đến vụ nổ thứ 2 họ mới biết ở đây còn có 1 tầng ngầm, nhưng vụ nổ đã làm sập sàn nhà, các mảnh vỡ của vụ nổ thứ nhất nhanh chóng đổ sụp xuống, chôn vùi tầng hầm.

Tiếng nổ còn chưa dứt, Nghiêm Thông đã vội vã đứng bật dậy, hướng về phía ngọn lửa cháy trên đám phế tích gọi: “Tiểu Phổ!”

Tiêu Dương cũng đứng dậy theo nhưng không tiến lên. Anh chỉ đứng yên tại chỗ, tầm mắt đảo một lượt quanh đám phế tích. Chắc hẳn trước đấy Nhiếp Thúy Anh đã đổ xăng trong phòng, những mảng tường đổ đang bốc cháy bừng bừng, thỉnh thoảng vài thanh gỗ cháy xém lại nổ lùm bùm, nếu không phải các mảnh vỡ đã bắn ra tứ phía thì nơi nay hẳn giờ đã bốc khói đen ngầu giữa nền núi trời xanh biếc rồi.

Đã có cảnh sát tìm được thi thể Nhiếp Thúy Anh bị nổ tung, nhưng không ai phát hiện Kiều Nhân và Nghiêm Trình Phổ đang ở đâu.

Kỳ thật không cần nghĩ cũng biết, họ chắc chắn đang ở tầng ngầm.

Nói cách khác, sau vụ nổ vừa qua, họ đang bị chôn vùi dưới đống đổ nát này, sống chết không rõ.

“Tiểu Phổ! Cha đến rồi! Tiểu Phổ!” Nghiêm Thông gần như là phát điên tại hiện trường, miệng không ngừng gọi tên Nghiêm Trình Phổ, hoàn toàn mất lý trí.

“Đội trưởng Tiêu, 119 phải mười lăm phút…” Một đồng chí vừa gọi cho lực lượng cứu hỏa báo cáo tình hình với Tiêu Dương, vừa ngẩng đầu nhìn lên lại sợ tới mức lắp bắp, “Mười… Mười lăm phút nữa tới…”

Tiêu Dương không nghe thấy anh ta đang nói gì. Anh đứng sững đó như một bức tượng điêu khắc, mặt đanh lại, từng đường gân xanh trên mặt đều gồ lên, cánh tay cứng đơ, tay phải vẫn đang nắm chặt súng, cả người chỉ còn đôi mắt là đang lưu chuyển linh hoạt như đang tìm kiếm, gương mặt dính không ít tro bụi ấy lặng phắt như tờ.

Anh đang ở trạng thái thần kinh khẩn trương cao độ, bất kỳ động tĩnh xung quanh nào đều kích thích đầu óc anh, anh tập trung nhìn về đống phế tích, chừng nửa phút sau bỗng nhiên cử động, lại dừng vài giây rồi chạy vọt về một góc phế tích.

Đó là góc nhà phía đông nam, Tiêu Dương luồn lách qua những thanh gỗ đang cháy nham nhở, khom lưng nâng một đoạn xà nhà cháy dở lên: “Kiều Nhân!”

Dưới xà nhà ấy vẫn còn tầng tầng lớp lớp mảnh vỡ nữa, nhấc xà ngang ấy lên, âm thanh nghe cũng rõ ràng hơn: “Tiêu Dương! Bọn em ở dưới này!”

“Luật sư Kiều… Là luật sư Kiều!” Nghiêm Thông đứng cách đó chục mét cũng nghe thấy tiếng Kiều Nhân, lảo đảo chạy lại đỡ một tay, giúp Tiêu Dương chuyển gạch đá đi: “Luật sư Kiều! Cô và Tiểu Phổ ở cùng nhau à?”

Những cảnh sát khác thấy thế cũng vội vàng chạy qua hỗ trợ.

Giọng Kiều Nhân vẳng lên: “Chúng tôi đều ở đây!”

Thế rồi dưới đấy liền vang lên tiếng khóc nức nở của Nghiêm Trình Phổ: “Ba ba!!!”

“Ôi! Tiểu Phổ!” Nghiêm Thông mừng rỡ như điên, “Tiểu Phổ đừng sợ, ba ba lập tức cứu con ra!”

Ngược lại, Tiêu Dương không lên tiếng nữa, chỉ tập trung chuyển các mảnh vỡ đi.

Nhiều người cùng hợp sức, nhanh chóng đã mở được một lối nhỏ. Kiều Nhân dùng cánh tay đỡ một tấm gỗ bảo vệ đầu, cảm thấy đỉnh đầu nhẹ dần đi bèn dùng sức đẩy nó ra, bé Nghiêm Trình Phổ có thể chui ra ngoài: “Cẩn thận một chút, ôm cậu bé ra ngoài trước!”

Người bạn nhỏ vừa được ôm ra, đất đá liền trượt thêm vào trong. Kết cấu nền nhà không còn vững, họ lo lắng việc tiếp tục di chuyển đất đá sẽ khiến toàn bộ căn nhà sập đổ hoàn toàn, vùi cô dưới đấy, chỉ còn cách mở rộng lối ra lúc nãy, cố gắng kéo cô lên.

“Không được.” Kiều Nhân bị khói từ đám cháy gây ho khan, đầu bẩn đầy đất cát rất khổ sở, “Một tay và một chân em bị còng, không di chuyển được…”

“Đừng sốt ruột.” Tiêu Dương giữ tấm ván thay cô, tay kia cầm bàn tay lạnh ngắt của Kiều Nhân, giọng khàn khàn nhưng đã bình tĩnh hơn. “119 sẽ đến đây nhanh thôi.”

Nghiêm Thông đã bế con đến phòng khám gần đấy, những cảnh sát còn lại cũng bắt đầu hành động theo phân công, chỉ còn Tiêu Dương và 2 đồng chí khác ở lại hiện trường, họ phụ trách kiểm tra thi thể Nhiếp Thúy Anh và rà soát xem có còn vật phẩm nguy hiểm sót lại không.

“Em không vội, các anh tới là tốt…” Cô choáng nhẹ, “Người kia đâu?”

Tiêu Dương trầm mặc một lát mới đáp: “Chết.”

Đầu óc cô trống rỗng trong giây lát. Cô sực nhớ ra nên lại hỏi: “Bên ngoài vẫn cháy ạ? Anh ở đây có nguy hiểm không? Hay đến chỗ an toàn trước đi, dù sao 119 cũng sắp đến rồi…”

“Không sao đâu.” Giọng nói bình thản của anh vang lên, anh vẫn đang nắm bàn tay cô rất chặt, “Em có bị thương ở đâu không?”

“Chắc là có vài chỗ trầy da thôi, không nghiêm trọng ạ. Tầng hầm này có một gian phòng nhỏ, bọn em bị giam bên trong. Trước khi vụ nổ xảy ra, Tiểu Phổ đã kịp đóng cửa sắt lại, đã tấp nước lên đầu, lại lấy ván gỗ che đầu, cho nên không bị thương.” Cô kể lại rất đơn giản, rất có trật tự, “Chỉ có đầu là hơi choáng, có thể là do hít phải khí ga…”

“Ừ.” Anh bảo, “Không nên cử động.”

Hai giờ sau, nhân viên phòng cháy chữa cháy đã cứu được Kiều Nhân ra.

Tiêu Dương tự mình ôm cô lên cáng nhưng không theo xe cứu thương về bệnh viện. “Anh sẽ bảo Tiểu Trần báo cho Hoàng Linh.” Tiêu Dương cúi đầu, 2 người trán tựa trán, “Giải quyết xong chuyện bên này anh sẽ qua chỗ em.”

Kiều Nhân vốn định dặn anh đừng báo cho cha mẹ cô biết, không ngờ anh lại hiểu ý cô như vậy. Kiều Nhân gật đầu, nở nụ cười: “Chú ý an toàn.”

Kiều Nhân được đưa đến bệnh viện lớn nhất thành phố, Sau khi làm kiểm tra, đảm bảo chắc chắn không có gì đáng ngại ngoài mấy chỗ trầy da, chấn động não và ngộ độc khí ga nhẹ. Để đề phòng vạn nhất, bác sĩ đề nghị cô ở lại viện một đêm để quan sát. Nghiêm Trình Phổ cũng ở đây. Nhờ được Kiều Nhân ôm trong lòng nên thằng bé chỉ bị giật mình và xây xát chút ít ở 2 cánh tay.

Nghiêm Thông dẫn vợ cũ và con trai đến cảm ơn Kiều Nhân, bảo cô là ân nhân cứu mạng con trai họ, sau này nhất định phải cảm tạ chu đáo. Kiều Nhân chối không nổi, chỉ mong sau này Tiêu Dương có thể bảo Nghiêm Thông đừng khách khí như vậy nữa.

Cả nhà họ vừa đi thì Hoàng Linh đến.

Mặt cô ấy trắng bệch, mái tóc dài đẹp đẽ nay hơi rối, có thể thấy cô ấy vội đến thế nào. Thấy Kiều Nhân cười ngu ngơ với mình, Hoàng Linh liền quay đầu ra ngoài hỏi bác sĩ tình trạng bệnh nhân, chắc chắn đầu óc cô ấy không sao cả mới lại quay vào, trừng mắt nhìn Kiều Nhân.

“Cậu!!!” Hoàng Linh mãi mới nói được một chữ, nhìn cô theo kiểu không thể tin nổi, “Mạng thật không phải lớn bình thường đâu…”

Kiều Nhân gật đầu đồng tình, nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, còn ra chiều như suy ngẫm lắm: “Mình cảm thấy chuyện này rất có liên quan đến chuyện hàng năm mình đều chăm chỉ lên Nam Nhạc bái Phật đấy.” Nói xong cô lại làm ra vẻ hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Hoàng Linh: “Trung thu tháng sau mình phải đi thắp hương mới được. Gần đây xui xẻo quá. Cậu đi cùng không? Có thể cầu tình duyên nữa đấy.”

Kết quả thiếu chút nữa là Hoàng Linh đã lấy túi xách đập cô.

“Chuyện này cậu cũng định giấu bố mẹ à?” Sau khi bình ổn cảm xúc, Hoàng Linh mới ngồi xuống giường nâng niu ngắm nghía cánh tay Kiều Nhân, giống như là chưa yên tâm nên kiểm tra xem có thật là cô không gãy xương hay không vậy.

Kiều Nhân dáo dác nhìn quanh rồi dán hẳn mắt vào giỏ hoa quả, bụng đã đói từ lâu lắm rồi: “Đâu có gãy tay cụt chân gì đâu, không để bố mẹ lo lắng thì tốt hơn.”

“Cậu không sợ tớ lo lắng à!”

Hoàng Linh cuộn cuốn tạp chí để đầu giường đập cô, nghiến răng nghiến lợi mắng rồi bỗng nhiên như mới ngớ ra điều gì, nhích mông lại kề Kiều Nhân thủ thỉ với vẻ mặt cổ quái: “Nói thật, trước đây mình không thấy cậu xui xẻo như thế này đâu. Gần đây không hiểu sao như trúng tà ấy nhỉ? Không phải cậu trêu chọc tới thứ gì không sạch sẽ đấy chứ?”

“Làm sao có thể.” Kiều Nhân sờ trán cười, không buồn tiếp tục đề tài này, trong đầu chỉ có ăn và ăn, “Chao ôi,.. mình đói bụng… Cậu đi mua cơm hộp nhé?”

Nếu không phải đã sớm rõ tính cô bạn, thì có lẽ Hoàng Linh phải cấu véo cô nàng này một trận. Là bạn bè thân thiết nhiều năm, Hoàng Linh chẳng buồn làm điều ấy, chỉ trừng mắt một cái rồi xách túi đi mua cơm. Lúc cô nàng mua cơm về thì trong đầu lại lóe lên một ý tưởng mới, bèn ngồi xuống thì thầm với Kiều Nhân.

“Mình nghĩ ra rồi, hình như là từ lúc cậu qua lại với Tiêu Dương thì mới bắt đầu gặp toàn chuyện không hay ho thế này đấy… Cậu nói xem có phải là bát tự không hợp không? Anh ta khắc cậu à?”

Kiều Nhân đang ăn như rồng cuốn suýt thì sặc cơm, cô đáp không tự nhiên lắm: “Khắc gì chứ! Liên quan gì đến Tiêu Dương!”

Vài lần trước còn dễ nói, lần này không phải là vì anh ta sao? Hoàng Linh không buồn cãi lại, chỉ dám nghĩ trong đầu. Cô quyết định sau này nhất định phải hỏi ngày sinh tháng đẻ của Tiêu Dương rồi đem đi so bát tự hai người này, ngẫm kĩ thì có vài việc không thể không mê tín một chút.

Hai người lại linh tinh lang tang hàn huyên một chốc nữa đến khi Kiều Nhân thấy mệt, có thể là vì chấn động não nên chưa tới giờ cơm chiều đã lăn ra ngủ. Kiều Nhân không biết mình ngủ bao lâu, trong mơ màng dường như có nghe thấy tiếng Hoàng Linh nói chuyện với ai đó. Lại thêm một lúc nữa, lần này Kiều Nhân cảm giác có người đang xoa trán, vuốt tóc cô, động tác rất nhẹ nhàng. Kiều Nhân bỗng có linh cảm người ấy là Tiêu Dương nên choàng tỉnh. Quả nhiên đúng là anh ấy.

Anh đứng ngay bên giường, vừa định rút tay về thì thấy cô đã tỉnh dậy đang nhìn mình, đôi mắt cô ấy lại cong cong cười rồi.

Cô gọi anh: “Tiêu Dương.”

Nói đoạn định ngồi dậy.

Tiêu Dương cúi người dựng thẳng gối giúp cô tựa lưng, mặt mũi thì cứ không cảm xúc như vậy, “Đầu còn choáng à?”

“Một chút thôi ạ.” Kiều Nhân dựa vào chiếc gối mềm mại, vì muốn anh được yên tâm nên mở miệng đùa, “À… Nói không chừng nếu anh hôn em thì em sẽ không thấy mệt nữa đấy.”

Chẳng ngờ Tiêu Dương liếc xéo cô một cái rồi cúi người hôn thật.

Nụ hôn này của anh dùng rất nhiều lực, cánh tay đỡ ót cô, đầy cô về càng gần anh hơn, hai người môi lưỡi quấn quýt. Kiều Nhân đã sớm nhận ra một tật xấu của anh. Mỗi lúc áp lực anh sẽ lại hút thuốc, hết điều nọ đến điếu kia không dứt.

Cô biết anh là vì lo lắng cho cô.

————

Tác giả có lời muốn nói: Kiều muội và Tiểu Phổ đều bình an ~ tôi là mẹ đẻ đúng không ~

Về phần bát tự không hợp gì gì đó, chúng ta phải tin tưởng khoa học _(:з” ∠)_

Lão Tiêu sẽ không bỏ qua vụ án Tưởng Nguyên Minh, sẽ liên thủ với Kiều muội lật lại bản án. Có điều chuyện này sẽ không được tả tường tận ở đây.