Ngày 23 tháng Tư, Kiều Nhân đáp máy bay đến Bắc Kinh.
Người ra sân bay đón cô là Kiều Văn Sâm, anh là con nuôi nhà họ Kiều, xét về vai vế, anh là anh họ của Kiều Nhân. Đây là người cuối cùng trong đám con cháu của Kiều gia còn ở lại Bắc Kinh làm việc. Kiều Văn Sâm có quen biết với một vị chuyên gia về u não nổi tiếng ở Bắc Kinh, chuyện chen ngang một suất khám bệnh anh có thể sắp xếp được. Quan hệ giữa Kiều Nhân và anh không tồi, vào lúc bệnh tình thế này, cô hoàn toàn có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của anh.
Kiều Nhân đi khá vội vàng nên không kịp báo với Thẩm Yến Phương và Tiêu Dương, thậm chí cả Hoàng Linh cũng không chào. Cô nghĩ mình nên xác định rõ tình trạng bệnh trước rồi bàn bạc với họ xem nên làm gì sau. Suốt cả quãng đường, trong lúc trò chuyện với Kiều Văn Sâm, Kiều Nhân thường xuyên thất thần.
Đến tận khi có kết quả kiểm tra Kiều Nhân mới thở phào nhẹ nhõm.
“U lành.” Vị chuyên gia ấy nói với cô, “Vị trí và kích cỡ không đáng ngại, tình huống rất khả quan. Sắp xếp sang tháng làm phẫu thuật, cắt bỏ hoàn toàn nó đi. Khối u không chèn đến dây thần kinh não bộ nên không cần làm hóa trị, tỉ lệ tái phát khá thấp, sau khi phẫu thuật, định kỳ quay lại làm kiểm tra CT là được.”
Sau khi rời phòng khám, Kiều Nhân mới thở hắt ra.
Khuôn mặt căng thẳng của Kiều Văn Sâm trở nên ôn hòa hơn.
“Em suýt bị hù chết.”
“Không phải anh đã nói cô rất may mắn hay sao, không thể có chuyện gì đâu.” Kiều Văn Sâm cười, mắt liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, “Mau gọi điện báo với mẹ em và cả bạn trai nữa. Trước khi làm phẫu thuật tốt nhất cứ nằm lại bệnh viện.”
Kiều Nhân gật đầu. Cô cũng muốn mau báo cho họ biết, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhất là với Tiêu Dương. Tuy nhiên gọi trước mặt Kiều Văn Sâm thì khá là ngại nên Kiều Nhân chạy vào nhà vệ sinh. Đầu tiên, cô gọi cho mẹ, nói rõ tình hình của mình. Lúc đầu bà hoảng hốt lắm, sau khi biết tình hình khả quan thì bắt đầu quở trách cô, nói thao thao bất tuyệt, đem hết tật xấu từ nhỏ đến lớn ra kể, cứ như tất cả bọn chúng là nguyên nhân cô bị bệnh vậy.
Kiều Nhân hít sâu một hơi, nín thở lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa dăm câu ba điều, tỏ ý mình nhất định sẽ sửa. Gọi cho mẹ xong cô liền gọi cho Tiêu Dương.
Cô biết giờ này anh đang ở chỗ làm nhưng cô rất muốn được nghe giọng nói của anh. Có trời làm chứng, lúc biết mình bị u não cô đã sợ biết bao. Cô sống ba mươi năm ở đời, từng trải qua nhiều chuyện kinh hoàng nhưng chưa từng có lần nào cô muốn ỷ lại vào người khác, muốn người khác ở bên, cùng nhau gánh vác, cùng nhau đối mặt.
Chỉ duy lần này là khác. Cô rất nhớ anh. Khi vừa đến Bắc Kinh, cô tự nhủ, dù kết quả thế nào, cô nhất định phải nói cho anh biết.
Điện thoại có người bắt máy. Kiều Nhân hít sâu một hơi.
“Anh yêu, có 3 chuyện quan trọng em muốn nói với anh.” Kiều Nhân lên tiếng trước khi Tiêu Dương kịp nói, “Đầu tiên, em bị u não. Thứ hai, em đã đi gặp chuyên gia khám rồi, u lành, vị trí không nguy hiểm, vẫn sống được. Em đang ở Bắc Kinh, chuẩn bị nằm viện, sang tháng sẽ mổ, anh cứ làm việc của mình cho tốt, không cần tới đây.”
Nói hết một lèo, Kiều Nhân không khỏi nhoẻn miệng cười: “Cuối cùng, em yêu anh.”
Đầu bên kia, Tiêu Dương im lặng rất lâu, cuối cùng anh mới hỏi: “Nói với mẹ em chưa?”
“Rồi!” Nghe được giọng nói quen thuộc của anh, Kiều Nhân cười tít cả mắt, có một thứ cảm giác an lòng trước nay chưa từng có, “Mẹ bảo em mua vé máy bay cho bà, ngày mai bay.”
Bên phía Tiêu Dương hơi ồn, anh có nói gì với họ rồi mới tiếp tục nói: “Mua cho anh một vé nữa, anh đi cùng bà.”
“Được ạ!” Nghe thấy anh nói muốn đến đây, Kiều Nhân quyết định để dành mấy lời chưa nói lại, bao giờ hai người gặp nhau rồi mới nói cho anh nghe, “Em đi làm thủ tục nhập viện đây, bye bye.”
“Ừ.” Anh hơi ngập ngừng, “Anh cũng vậy.”
Kiều Nhân không biết anh “cũng” cái gì nên ngẩn người ra hỏi lại: “Cũng gì ạ?”
“Cậu thôi đi, có không vui thì cậu vẫn ăn được 3 bát!” Hoàng Linh đáp, “Giờ thì mình tin chắc cậu có một khối u trong đầu rồi, baidu nói bệnh này lúc đầu sẽ có dấu hiệu là rối loạn tâm thần, trong đó bao gồm việc hưng phấn quá mức. Mình cảm thấy tinh thần của cậu hiện tại rất khác thường, mau đi khám đi.”
Kiều Nhân vẫn còn cười được: “Có muốn mình mua giúp cậu một vé máy bay luôn không?”
“Biến đi, cậu cho là mình không tự mua được à?” Hoàng Linh cảm thấy như bị sỉ nhục chỉ số thông minh, rồi lại như nghĩ ra chuyện gì đấy mà cười rộ lên thật quái dị, “Ha ha, mình có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của sếp khi nghe lý do nghỉ phép của mình là bạn thân có u trong não, đi Bắc Kinh nhờ chuyên gia cạy hộp sọ, ha ha…”
Buổi tối Hoàng Linh nhắn tin cho Kiều Nhân báo rằng đã mua được vé máy bay ba hôm nữa sẽ đến.
Ngày hôm sau, lúc Tiêu Dương và Thẩm Yến Phương đến Bắc Kinh, Kiều Nhân đang ở bệnh viện. Kiều Văn Sâm có một phòng trống cách bệnh viện này không xa lắm nên sắp xếp cho họ ở đó. Thẩm Yến Phương liền tục nói cảm ơn Kiều Văn Sâm, đến nỗi anh ta phải nói: “Thím à, đừng khách khí. Kiều Nhân là em họ cháu, chúng ta là người một nhà, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.”
Thẩm Yến Phương ngồi ở băng ghế sau chấm nước mắt. Đã lâu lắm rồi bà không hề khóc, lần này thật sự là bị chuyện của Kiều Nhân làm cho lo sợ một phen. May là tình hình khả quan, không thì bà chẳng biết nên làm gì nữa. Bà đã già rồi, cái mạng này không quý giá nhưng Kiều Nhân còn trẻ, đoạn đường con bé sẽ đi còn rất dài.
Họ gặp Kiều Nhân ở bệnh viện rồi tìm gặp vị chuyên gia kia để nghe giải thích tỉ mỉ tình hình. Đến tối, nghe lời ba người trẻ, Thẩm Yến Phương theo Kiều Văn Sâm về chỗ ở nghỉ ngơi trước, chỉ còn Tiêu Dương ở lại với Kiều Nhân.
Hai người tìm tư liệu về u não cùng nhau đọc.
Ban đêm Kiều Nhân gọi Tiêu Dương lên giường ngủ cùng, cô ôm lấy anh.
“Có làm trễ nãi việc anh tới B không?”
“Đã xin phép cấp trên rồi, có thể hoãn lại một tháng.” Anh ôm lại cô, cằm gác lên đỉnh đầu Kiều Nhân, giọng nói vẫn quen thuộc như cũ, “Tháng này anh ở lại Bắc Kinh.”
“Vâng.” Lúc này cô chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, vứt bỏ hết thảy, nhắm mắt lại, thoải mái tựa vào lồng ngực của anh, “Lúc em nói mình bị u não, anh có sợ không?”
“Có chút.” Anh đáp qua loa.
Kiều Nhân cười, đợi lúc nào anh lại uống Mao Đài nữa xem, lúc ấy mà hỏi nhất định câu trả lời sẽ rất đặc sắc.
“Lúc nhận kết quả ở X em cũng rất sợ.” Cô dán tai nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cảm thấy thật may mắn vì còn có thể nhìn thấy anh, “Lúc ấy em nghĩ, nếu em phải chết thì nhất định sẽ bắt anh dẫn em đi làm đăng ký kết hôn. Em sống đến 30 tuổi mà trước khi chết vẫn chưa kịp kết hôn với anh thì chắc chắn chết không nhắm mắt.”
Kiều Nhân sáp lại gần anh hơn, giọng hơi buồn: “Trước kia em nghĩ cho dù là gặp phải chuyện gì, nếu có thể tự giải quyết thì nhất định sẽ tự giải quyết. Đâu thể luôn có một người ở bên cạnh khi cần nên em cần phải đối mặt một mình, vượt qua một mình, dần dần em quen với việc tự mình giải quyết.” Kiều Nhân cười, “Nhưng lần này lúc em thấy sợ hãi, em lập tức nghĩ đến anh. Lúc đến Bắc Kinh em nghĩ dù tình huống xấu tốt thế nào đều phải nói với anh. Em muốn gặp anh, muốn nghe giọng anh nói, nếu em không sống được bao lâu nữa, em muốn anh ở bên em. Mặc kệ công việc của anh, nếu em phải chết, anh nhất định phải đến với em.”
Rồi sau đó Kiều Nhân lặng lẽ mở mắt: “Có phải em rất cảm tính không?”
“Không đâu.” Hiếm khi Tiêu Dương không đả kích cô. Có lẽ không cần cô nói anh sẽ vẫn ở bên cô.
“Sau đó biết tình huống tương đối lạc quan, em liền gọi cho anh.” Kiều Nhân siết chặt vòng tay, đôi mắt từ từ khép lại, “Em yêu anh. Em muốn ở bên anh. Cùng anh kết hôn, sinh con cho anh, giúp anh quét dọn, nấu cơm… Có điều bát thì anh rửa… Cũng có thể đổi ngược lại. Em nghĩ lúc anh cần em, lúc anh bị thương em nhất định sẽ là người đầu tiên đến bệnh viện chờ anh… đương nhiên, tốt nhất là anh không bị thương nữa.”
Cô không chuẩn bị trước, nghĩ đến đâu nói đến đấy nên lời nói ra có vẻ rối rắm. Cuối cùng cô thả lòng cái ôm, cọ qua cọ lại trong lòng anh: “Cứ như vậy chúng ta có thể luôn đi cùng nhau. Cùng đi với nhau.”
Khi còn là một đứa bé 12 tuổi, cô chạy trên con đường tối tăm đến bệnh viện gặp người mẹ chưa rõ sống chết. Vào đêm trước ngày Tất niên, cô có anh cùng đi bắt taxi đến bệnh viện để lo liệu chuyện hậu sự cho cha. Nếu như đêm ấy không có anh đi cùng dưới hàng đèn đường bật sáng, cô sẽ không nhận ra năm đó mình đã gánh vác biết bao tổn thương một mình.
Sau này cô muốn ở bên anh. Mặc kệ con đường phía trước thế nào vẫn không đổi ý. Có anh, cho dù không cò đèn đường, không còn dũng khí, cô vẫn có thể đi đến cuối con đường.
“Kiều Nhân.” Thật lâu sau, anh mới chậm rãi nói, “Ngày hôm qua là ngày giỗ ông anh.”
Kiều Nhân thoáng sửng sốt, liền nghe anh tiếp tục: “Ông qua đời đúng lúc anh thi cấp ba. Cả nhà đều dấu anh cho nên anh không được gặp ông lần cuối.”
Giọng anh vẫn bâng quơ như vậy nhưng theo bản năng cô ôm anh chặt hơn.
Tiêu Dương không nói tiếp nữa. Anh cũng ôm cô chặt hơn, hơi thở ấm áp quấn quýt trên tóc cô: “Em rất quan trọng.” Anh dặn dò, giọng điệu hết sức trịnh trọng, “Phải nhớ kỹ đấy.”
Kiều Nhân gật đầu: “Vâng, em nhớ kỹ.”
Tác giả có lời muốn nói: rõ ràng là một chương rất ngọt nhưng lúc viết lại bật khóc…