Kiều Nhân bị sốc. Gương mặt của cô không có nét của tuổi này, ngũ quan không rực rỡ nhưng hài hòa, đặc biệt là đôi mắt to, quả là vẻ đẹp trời cho. Thêm vào đó là chiều cao một mét sáu mươi hai, đi giầy cao gót, nếu không mặc đồ công sở, cô còn bị nhận nhầm là sinh viên chưa tốt nghiệp. Khi đi làm, thỉnh thoảng khách hàng có dẫn theo trẻ em, Kiều Nhân có khi còn được gọi là chị.
Nhìn cô bé bên kia cửa sắt mà xem, nhìn kiểu gì cũng phải tầm mười lăm, mười sáu, vậy mà… gọi cô là dì?
Dương Tiểu Lệ lòng nóng như lửa đốt, đâu chú ý đến sắc mặt Kiều Nhân, vừa khóc đến trời long đất lở vừa đập cửa sắt ầm ầm, khản tiếng van xin: “Dì à, van xin dì, van xin dì…”
“Được được được, chị cho em vào nhưng trước tiên em đừng làm ầm ĩ nữa, khắp khu này đều có bảo vệ, cẩn thận đến lúc đó bị xem là gây rối trật tự là đuổi ra ngoài đấy.” Kiều Nhân thấy cô bé càng khóc càng lớn nên mạnh miệng hù dọa, đợi cô bé khóc nhỏ tiếng lại mới nhẹ giọng an ủi: “Hơn nữa, em xem, trông em cuống cuồng thế này, giờ có gặp được cảnh sát cũng không thể trình bày rõ ràng được. Đợi chị mở cửa cho em rồi, trước tiên em phải lau khô nước mắt, sau đó chị mới dẫn em đi tìm Tiêu Dương, được chứ?”
Hẳn là cô bé bị cụm từ “đuổi ra ngoài” hù dọa cho nên bặm chặt môi, cố giữ tiếng thút thít của mình lại, mắt đã khóc tới mức sưng đỏ, ánh mắt thật đáng thương, cô bé gật đầu dứt khoát.
Kiều Nhân cảm thấy cô bé đã khống chế được cảm xúc nên mở cửa cho vào.
Đến một nơi xa lạ, trong lòng không khỏi lo lắng, Dương Tiểu Lệ không dám đi lung tung, cứ sợ sệt đứng ở trong hành lang, nhìn Kiều Nhân năn nỉ được giúp đỡ.
Kiều Nhân rút khăn tay trong ví đưa cho cô bé lau nước mắt, vừa vuốt lưng thuận khí cho cô vừa dặn dò: “Đợi đến lúc gặp cảnh sát, nhớ kĩ, trước tiên phải giới thiệu bản thân. Tên của em, tên bạn trai của em, đều phải nói rõ. Cảnh sát bắt người đều có căn cứ, em có biết cụ thể bạn trai em bị nghi trộm gì không? Nếu không, trước tiên phải hỏi cho rõ, thời gian, địa điểm đều phải hỏi tỉ mỉ. Sau đó mới giải thích vì sao em cảm thấy bạn trai mình không liên quan tới vụ việc này. Nói rõ ràng có thể trở thành căn cứ cho sự phán đoán của cảnh sát… Nhớ kỹ rồi chứ?”
Dương Tiểu Lệ cúi thấp đầu, gật lía lìa lịa, không biết đã thực sự nghe hiểu bao nhiêu.
May là khi thật sự gặp Tiêu Dương, cô bé đã bình tĩnh hơn.
Lúc Tiêu Dương mở cửa, quần áo vẫn chưa kịp thay, khuôn mặt vẫn không mừng không giận như thường ngày. Anh nhìn Kiều Nhân rồi nhìn sang Dương Tiểu Lệ đứng bên cạnh.
Cô bé nhớ tới lời dặn dò của Kiều Nhân bèn lắp ba lắp bắp nói: “Chú cảnh sát, cháu là Dương Tiểu Lệ, bạn gái của Vi Tuấn…”
Bị hỏi thẳng, Dương Tiểu Lệ nhất thời trở nên thấp thỏm. Cô bé ngẩng đầu nhìn người đàn ông rồi không kiềm chế nổi nữa, bắt đầu nghẹn ngào: “Chú cảnh sát, chú có thể nói cho cháu biết Vi Tuấn trộm gì được không ạ?” nước mắt rưng rưng, dồn thành từng hạt rớt xuống, “Anh ấy sao có thể trộm gì được? Tháng trước anh ấy nhặt được ví tiền trên đường, bên trong có 5.000 tệ tiền mặt và thẻ ngân hàng, sợ người mất ví không tìm được nên đã đứng ở đấy chờ cả buổi chiều… Sau đó người bị mất cho anh ấy tiền để cảm ơn nhưng anh ấy không cần, đỏ mặt chạy về…,” cô bé vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt, không dám khóc thành tiếng, “Anh ấy sao có thể trộm gì được…”
Một đằng Kiều Nhân xoa lưng cho Tiểu Lệ, đằng khác dùng ánh mắt mong Tiêu Dương trả lời.
Tiêu Dương liếc cô một cái, thoáng nhíu mày.
“Quản đốc Lưu Cường ở công trường anh ta làm việc, cô có biết không?” Tiêu Dương nhìn sang Dương Tiểu Lệ, thong thả trần thuật nội dung vụ án một lượt, “trưa thứ Tư, có người cạy cửa, trộm 10 vạn tệ tiền công trình, sau khi lấy dấu vân tay và điều tra những người ra vào lán, người bị tình nghi số một là Vi Tuấn.”
Vừa nghe thấy số tiền lớn như vậy, Dương Tiểu Lệ ngạc nhiên tròn mắt, cô bé lắc đầu: “Mười vạn tệ… Mười vạn… nhiều vậy…”
“Vụ án này không phải do tôi xử lý, nếu cô còn vấn đề gì khác, mời tìm cảnh sát Nghiêm.”
Tiêu Dương thực hiện hết nghĩa vụ thì không nói thêm nữa, thấy cô bé vẫn thất thần, đành phải mở miệng: “Chờ ở đây, tôi đi lấy chìa khóa, rồi sẽ chở cô qua đó.”
“Để tôi lái xe chở mọi người nhé?” Kiều Nhân nhìn anh, “người là tôi dẫn vào, tôi cũng có trách nhiệm.”
Tiêu Dương nhìn cô giây lát rồi gật đầu.
Ba người đến cục công an vừa lúc Nghiêm Thông từ phòng thẩm vấn đi ra. Anh ta nhìn Dương Tiểu Lệ đầy ngạc nhiên: “Cô là bạn gái Vi Tuấn nhỉ?”
Nghiêm Thông thở dài: “Cậu nhóc này rất đàng hoàng, chúng ta chưa hỏi đã tự nhận tội, nói năng rành mạch.”
Nghiêm Thông gãi đầu, lần trước đầu bị thương vẫn còn quấn băng, vẻ mặt có nét mệt mỏi: “Cậu ta khai là vào nội thành làm việc được hai năm, ngoài việc làm cu ly ở công trường thì không tìm được việc khác. Giám sát thi công của họ, Diêu Đại Vĩ, là đồng hương với Vi Tuấn, bình thường vẫn quan tâm cậu ta, hỏi han chuyện tiền bạc. Diêu Đại Vĩ có quan hệ không tốt với Lưu Cường, biết Lưu Cường thường cất tiền trong thùng giấy dưới gầm giường nên xúi giục Vi Tuấn đi trộm tiền.”
Nghiêm Tuấn đứng cho tay vào túi quần, không hề nhận ra động tác nhỏ này của anh ta thật giống như tụi choai choai mười bảy mười tám tuổi.
“Tôi đang định đi tìm Diêu Đại Vĩ. Sau khi trộm được tiền, Vi Tuấn đã đưa cho ông ta 1 vạn tệ.”
Tiêu Dương hỏi: “Còn chín vạn kia đâu?”
“Tôi cũng muốn biết.” Nghiêm Thông nhếch miệng, cau mày, biểu cảm trở nên phức tạp, “Vừa hỏi chuyện này, tiểu tử ấy liền nói là đã xài hết rồi. Mới chỉ có ba ngày, hắn làm việc ở công trường, tiêu chín vạn này ở đâu? Huống chi cậu ta đang mặc toàn quần cũ, áo cũ. Hỏi xài vào những gì thì không nói.”
Nghiêm Thông hỏi Dương Tiểu Lệ: “Cô bé, có biết cậu ta vung tiền ở đâu không?”
Dương Tiểu Lệ vẫn đang khiếp sợ, nước mắt trên mặt cũng không lau: “Hai ngày nay anh ấy không tiêu gì cả…”
“Nếu không thể thu hồi lại tiền, sẽ không có lợi khi cân nhắc mức hình phạt,” Kiều Nhân nói, “khoản tiền 10 vạn, bình thường sẽ phán 10 năm.”
Cô nhìn về phía Nghiêm Thông: “Cậu ta đã tròn 18 chưa?”
“10 năm?!” Nghe xong lời của cô, mặt Dương Tiểu Lệ nháy mắt trắng bệch.
Kiều Nhân gật đầu: “Vậy thì có thể giảm được vài năm.”
“Ồ! Đây không phải là luật sư Kiều lần trước hay sao?” Nghiêm Thông lúc này mới chú ý tới sự có mặt của Kiều Nhân, nói rồi lại nhìn sang phía Tiêu Dương, “Thì ra cô quen sếp Tiêu à?”
“Chúng tôi là hàng xóm,” cô cười giản dị, “Lần trước thật sự rất cám ơn anh, cảnh sát Nghiêm.”
“Không có gì, không có gì, cảnh sát mà, đó đều là việc chúng tôi nên làm.” Nghiêm Thông xua tay rồi nhìn sang Dương Tiểu Lệ: “Cô bé, là thế này, hai ngày tới, Vi Tuấn phải ở trại tạm giam, em về trước đi, có gì anh sẽ gọi em đến. Chúng tôi còn phải đi bắt giữ Diêu Đại Vĩ, còn phải thẩm vấn, mọi người không cần phải chờ trong này.” Còn nói thêm đôi câu trấn an, “Tạm thời không cần quá lo lắng, nói không chừng phía Diêu Đại Vĩ lại có manh mối gì, vẫn còn hy vọng có thể tìm lại tiền.”
Mắt Dương Tiểu Lệ đỏ hoe, cô bé khẽ cắn môi dưới, chần chờ một lúc rồi mới gật đầu.
Nghiêm Thông nhẹ nhàng thở phào, cười với Tiêu Dương: “Sếp Tiêu, ngày mai phải nhờ anh thay tôi đi một chuyến đến nhà Vi Tuấn tìm kiếm manh mối rồi.”
Đối phương thờ ơ nhìn lại nhưng không từ chối: “Ừ.”
Thấy anh đã đồng ý, Nghiêm Thông lại quay đầu về phía Kiều Nhân: “Luật sư Kiều, có thể nói chuyện với tôi một phút không?”
Cô gật đầu, vỗ nhè nhẹ lưng Dương Tiểu Lệ: “Em chờ một chút rồi chị đưa em về, con gái đi đêm một mình không an toàn.”
Dặn dò xong Kiều Nhân mới theo Nghiêm Thông đi đến cuối hành lang, cách xa mấy mét.
“Kiều luật sư, cô xem vụ Vi Tuấn này, văn phòng luật các cô có thể tiếp nhận không? Phí ủy thác tôi sẽ nghĩ cách cho cậu ta, mong cô tìm luật sư tốt một chút, hết lòng hết sức giúp giảm án cho cậu ta.” Nghiêm Thông nói rất khẽ, hơi cau mày, hai mắt nhìn Kiều Nhân không chớp, giọng nói tỏ ý thành khẩn. “Một mình cậu ta đến thành phố làm công nhân, không có người quen, điểu kiện kinh tế khó khăn, phỏng chừng không thể mời được luật sư tốt. Mới chỉ là cậu nhóc mười bảy tuổi, ở tù tới chục năm thật quá tàn khốc.”
Dừng một chút, Nghiêm Thông lại bổ sung: “Hơn nữa tôi thấy cậu ta không xấu, cô cũng biết đấy, nơi nhà giam ấy mà, vào trắng ra đen, chỉ cần 1 năm thôi, huống chi chục năm.”
“Đương nhiên có thể, vụ này tôi nhận.” Kiều Nhân cẩn thận quan sát vẻ mặt của Nghiêm Thông, thử hỏi một câu, “Có điều, cảnh sát Nghiêm, không phải lần nào anh cũng giúp nghi phạm mời luật sư như vậy đấy chứ?”
Nghiêm Thông nghe xong xoa xoa chóp mũi, nhếch miệng cười có chút ngượng ngùng. Anh ta không cao như Tiêu Dương, nhiều lắm là 1m75, dáng người tương đối gầy, lanh lợi, sáng sủa giống như một chàng trai mới lớn.
“Đây là lần đầu tiên. Chủ yếu là bởi vì… Này, cô đừng nhìn tôi vậy chứ, kỳ thật con tôi đã bốn tuổi rồi.” Anh ta đút tay vào túi quần, một lát sau lại rút ra như một đứa trẻ, dáng vẻ chật vật, “Nhưng tôi và vợ đã ly hôn, đứa bé được phân cho cô ấy nuôi. Trước đây công việc bận quá nên ít khi được gặp con, sau khi ly hôn rồi thì càng ít nữa. Tôi không lo gì khác, chỉ lo nó thiếu sự quan tâm của cha.” Lại sờ chóp mũi rồi cười với Kiều Nhân. “Cậu nhóc Vi Tuấn này lớn lên trong gia đình đơn thân, mới 17 tuổi đã phạm vào chuyện như vậy nhưng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, đến người nhà cũng không muốn liên lạc. Tôi thấy cậu ta là lại nghĩ tới con mình cho nên rất muốn giúp đỡ.”
Đề cập đến vấn đề riêng tư mà anh ta có thể nói thẳng thắn như vậy khiến Kiều Nhân hết sức cảm động. Cô mím môi cười rồi gật đầu: “Tôi hiểu. Cảnh sát Nghiêm, vụ này tôi sẽ dốc lòng dốc sức, còn về phí ủy thác, tôi không thể nhận được.”
Nghiêm Thông vừa nghe liền thay đổi sắc mặt: “Cái này không thể được! Vẫn phải theo quy củ chứ!”
“Anh đã cứu tôi một mạng, sao tôi có thể không biết xấu hổ lấy tiền của anh.” Cô đang cười, giọng nói bình tĩnh nhưng lại khiến người ta cảm thấy không nên tranh cãi nữa, “Thêm nữa tôi cũng lớn lên từ gia đình đơn thân, tình cảnh của Vi Tuấn, tôi có thể tưởng tượng được, cứ coi như anh không nhờ thì tôi cũng sẽ nghĩ cách để nhận vụ này.”
Nói đến mức này, Nghiêm Thông cứng miệng, không cách nào phản bác được.
Kiều Nhân đi gặp Vi Tuấn, xác nhận làm luật sư bào chưa cho cậu ta.
Vi Tuấn nghe cô giới thiệu thân phận của mình, liếm liếm cánh môi khô khốc, nhìn qua rất do dự: “Tôi… Thực xin lỗi, tôi không có tiền trả phí ủy thác…”
“Tôi có nguyên nhân riêng cho nên không thu phí ủy thác.”
Cô cười trấn an cậu ta, dặn dò đôi điều cần chú ý. Trước khi đi, cô nhìn cậu ta thêm một lần, đôi mắt to đen nhánh phản chiếu ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn: “Vi Tuấn, vẫn có rất nhiều người muốn giúp cậu.”
Tinh thần căng thẳng có phần được thả lỏng, Vi Tuấn ngẩng đầu nhìn cô, trầm mặc không nói.
Một tiếng đồng hồ sau, sau khi đưa Dương Tiểu Lệ về chỗ ở, Kiều Nhân và Tiêu Dương về tới bãi đỗ xe của chung cư.
“Tiêu Dương, ngày mai anh đến nhà Vi Tuấn có thể mang tôi theo không?” Cô rút chìa khóa xe, quay đầu hỏi Tiêu Dương bên ghế phụ.
Tiêu Dương tháo dây an toàn, liếc mắt nhìn thấy Kiều Nhân đang nhìn mình, đôi mắt xếch đen nhánh, nhờ ánh sáng trong xe mà có vẻ cực kỳ sâu thẳm: “Nghiêm Thông nhờ cô nhận vụ này à?”
Cô ngơ ngẩn nhìn gò má anh trong giây lát rồi gật đầu: “Ừ.”
“Được.” Tiêu Dương không hỏi nhiều, mở cửa xe, nói ngắn gọn cho cô biết, “Mất ba tiếng đi xe, bảy giờ sáng xuất phát. Đi ngủ sớm một chút.”
Sáng hôm sau, đúng giờ hẹn, hai người cùng ngồi trên xe Tiêu Dương xuất phát. Trên đường anh nhận được cuộc gọi từ Nghiêm Thông, Diêu Đại Vĩ tối qua đã nhận tội, còn giao nộp một vạn tệ kia, nhưng quả thật không biết chín vạn tệ còn lại lưu lạc ở đâu. Vi Tuấn vẫn như ngày hôm qua, hỏi thế nào cũng không chịu khai.
“Cậu ta có thể đem tiền tiêu ở đâu?” Nghe mấy tin này, Kiều Nhân rốt cuộc cũng phải nhíu nhíu mày.
Nhà Vi Tuấn ở một trấn nhỏ gần thành phố X, mẹ cậu ta, Triệu Mai, ly hôn năm cậu ta 7 tuổi, 3 năm sau thì tái hôn, sau đó sinh được với người chồng thứ hai, Trương Lỗi, hai con gái. Một nhà 5 người đều dựa vào khoản tiền lương ít ỏi của Trương Lỗi, vô cùng túng quẫn. Cho nên, vừa tốt nghiệp cấp II, Vi Tuấn đã bỏ học đến thành phố X làm công.
Cảnh sát đến điều tra tại nhà, người nhà này hôm qua đã được báo tin. Trương Lỗi phải bỏ một ngày công, lúc thấy Tiêu Dương, Kiều Nhân, vẻ mặt rất khó coi. Triệu Mai dắt tay một bé gái 5 tuổi, mời 2 người họ vào nhà.
Căn phòng hơn 70 mét vuông, 4 người đứng đã thấy hết sức chật chội, thật khó tưởng tượng cảnh 5 người chen chúc thì thế nào.
“Hai năm trước, sau khi Tiểu Tuấn đi thoát ly thì không còn liên lạc với chúng tôi nữa,” Triệu Mai tìm được một cái thùng giấy trong phòng ngủ nhỏ hẹp, lau lớp bụi dính trên đó, nhìn Tiêu Dương một cái rồi nhìn sang Kiều Nhân, “Trước kia nó cùng 2 con gái của tôi đều cùng ngủ ở trong phòng này, tôi đoán là nó sẽ không về nữa nên thu dọn hết đồ bỏ vào thùng.”
Trong thùng chỉ có vài đồ văn phòng phẩm, sách giáo khoa cũ và mấy tấm ảnh.
Tiêu Dương ngồi xổm xuống, xem qua một lượt mấy tấm ảnh đó rồi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn về phía Triệu Mai: “Chồng bà, Trương Lỗi, bình thường hay đánh con phải không?”