“Lựa chọn của Viễn Sơn đối với cái nhìn của người khác là đặc biệt, nhưng đối với ta mà nói, cũng không khác gì Thùy Tinh, Tịnh Thủy.” La Thiên Trình muốn đưa tay sờ Chân Diệu, bởi vì cả người đều ướt, cũng không có động.
Ánh mắt hắn trong suốt, giọng nói chân thành: “Kiểu Kiểu, cõi đời này chỉ có nàng mới là đặc biệt nhất với ta. Sau này, sẽ không còn thông phòng gì nữa, hai người chúng ta sống những ngày hạnh phúc, được không?”
Yên lặng hồi lâu, Chân Diệu mới nói: “Chỉ mong là vậy đi. Viễn Sơn như vậy, lúc nào nghĩ thông suốt, liền tìm chỗ tốt an bài cho nàng rời đi.”
Tuy lời thế tử nói là như vậy nhưng nàng cũng phải phòng ngừa Viễn Sơn trở thành vết son đỏ trong lòng hắn. (ý nói Viễn Sơn hy sinh vì hắn, khiến hắn cảm kích nàng, trở thành vết tích đẹp trong lòng hắn.)
Lại nói, Viễn Sơn bất luận đúng sai, cũng có chỗ đáng thương.
“Yên tâm, chờ tương lai nàng ta nhìn thấy Tịnh Thủy và Thùy Tinh sống cuộc sống hạnh phúc, nói không chừng nàng liền thay đổi chủ ý.”
“Vì sao?”
La Thiên Trình tự tin cười: “Bởi vì Tịnh Thủy và Thùy Tinh gả đi, là người thích hợp nhất với các nàng, chỉ cần không lười nhác, sẽ có thể trải qua cuộc sống thật tốt. Đợi đến khi Viễn Sơn nhìn thấy cuộc sống các nàng tốt như thế nào, tự nhiên sẽ có dao động.”
“Nếu nàng ta không có bị lay động thì sao?”
Có phải hắn sẽ áy náy cả đời?
La Thiên Trình cười vô tình: “Nếu như nàng ấy vẫn kiên trì xuất gia, vậy nói rõ nàng có tuệ căn, có duyên với nhà phật đi.”
Chân Diệu lườm hắn một cái: “Ngược lại chàng thật biết lo nghĩ cho người ta.”
La Thiên Trình muốn nói lại thôi.
“Thế nào?”
“Ta nói thì sợ nàng nổi giận, lại không để ý tới sẽ ta.”
“Chàng không nói, ta càng tức giận hơn!”
La Thiên Trình lúc này mới nói: “Kiểu Kiểu, các nàng đã theo ta rất sớm, trừ Viễn Sơn dùng đến thủ đoạn như vậy, hai nha đầu khác cũng không có chỗ sai gì lớn. Thật ra nói đến, do ta không đúng. Nếu ta biết ── ”
Hắn nói tới chỗ này dừng lại, tựa hồ ngại ngùng nói tiếp.
Chân Diệu chỉ liếc nhìn hắn.
Hai bên tai La Thiên Trình đều ửng đỏ: “Nếu ta biết sẽ gặp nàng, loại ma chướng như vậy khiến cho ta lâm vào hoàn cảnh khó khăn, ta cũng sẽ không tạo cái này nghiệt, đi thu dùng các nàng. Cho nên, ta vẫn hy vọng an bài chỗ tốt cho các nàng đi, nàng có thể hiểu được không?”
Chân Diệu duỗi tay véo tay hắn: “Chàng nói ai là ma chướng hử?”
La Thiên Trình liên tục cười khổ. Mặc kệ cho nàng véo vặn.
Chân Diệu than thở: “Chàngnói, ta cũng hiểu. Nhưng ta còn chưa hả giận sảng khoái vui vẻ, làm thế nào giờ?”
“Vậy ta chấp nhận bị đánh bị mắng. Được không? Hay nàng lại tạt ta một chậu nước rửa chân?”
“Ta giờ không muốn rửa chân thêm lần nữa đâu.” Chân Diệu hừ lạnh một tiếng, “Chàng mau đi tắm đi, sau đó trở về thư phòng đi. Đỡ cho ta nhìn thấy liền không thoải mái.”
La Thiên Trình biết, cứ theo đà này thì qua cơn mưa trời sẽ sáng, hiển lộ ra một nụ cười ngây ngô liền chạy đi tắm.
Qua vài ngày, bản tấu chương vạch tội La Thiên Trình liền đưa đến trên bàn Chiêu Phong Đế.
Hắn tuyên triệu La Thiên Trình tới, đưa bản tấu chương cho hắn nhìn.
La Thiên Trình liếc một cái. Lập tức quỳ một chân xuống: “Vi thần có tội, thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”
Sắc mặt Chiêu Phong Đế hơi trắng bệch, nhưng vẫn là loại biểu tình sâu không lường được: “La ái khanh có tội gì. Bản tấu chương này nói chứa chấp bao che tàn dư tộc Nguyệt Di, rõ ràng là chuyện của Điền gia. Trẫm nghĩ, đem chuyện này liên hệ đến ngươi cũng có chút quá mức. Đỗ Ngạn Sinh lần này, làm như vậy không phân rõ thị phi phải trái, quay đầu ngẫm lại trẫm phải nói với hắn một chút.”
La Thiên Trình quỳ hai chân lưng thẳng tắp: “Vi thần hổ thẹn. Đỗ đại nhân cũng không làm sai, vi thần thân là Đồng Tri chỉ huy Cẩm Lân Vệ, trông coi dò hỏi tin tức, nắm giữ quyền truy nã tội nhân, kết quả nhà Nhị thẩm của thần lại chứa chấp tàn dư tộc Nguyệt Di. Cho dù thần được Hoàng thượng yêu thích, nếu không phạt, quả thực không mặt mũi nào gặp bá quan văn võ trong triều. Thỉnh Hoàng Thượng tạm thời cách đi chức vị Đồng Tri chỉ huy Cẩm Lân vệ của Thần, chuyện này giao cho Đỗ Đại nhân điều tra thật kỹ.”
Chiêu Phong Đế yên lặng hồi lâu, kêu người tới, mở miệng nói: “Tuyên chỉ, La Thiên Trình Đồng Tri chỉ huy Cẩm Lân Vệ không kịp thời phát giác chuyện gia tộc Điền thị bao che tàn dư tộc Nguyệt Di, có tội không làm tốt chức trách, tạm thời ngưng chức kiểm tra, đóng cửa sám hối một tháng.”
Đạo ý chỉ này truyền đi, cả triều xôn xao.
La Thiên Trình cũng không để ý những thứ ánh mắt khác thường kia, sải bước chân đi ra ngoài.
Tiêu Vô Thương đuổi theo hắn: “La thế tử, đây rốt cuộc là chuyện gì? Có điều gì cần giúp đỡ không?”
La Thiên Trình ấm áp trong lòng.
Hắn thật không nghĩ đến, lúc này là thời điểm người người đều tránh hắn không kịp, lại còn có người ngăn hắn lại, nói ra những lời như vậy.
Nghĩ đến Lục hoàng tử đối với Tiêu Vô Thương từ đầu đến cuối đều ân sủng, tất có đạo lý.
Hắn nhìn kỹ Tiêu Vô Thương một cái, ý vị thâm trường nói: “Đa tạ, chỉ cần chuyện này có thể tra ra hiển lộ chân tướng, là tốt rồi.”
Tiêu Vô Thương nghe không hiểu rõ lắm.
Hắn gặp Lục hoàng tử nói chuyện này ra, Lục hoàng tử liền cười nói: “Cái này ngươi cũng đừng quan tâm, La thế tử tự biết nặng nhẹ.”
La Nhị lão gia xanh mặt trở về phủ.
Điền thị còn không biết trong triều chuyện gì xảy ra, đang sửa sang lại danh sách đồ cưới của La Tri Nhã.
Đã sắp đến cuối mùa xuân, tuy rằng thời tiết phía bắc khá lạnh, băng tuyết đã bắt đầu tan rã, không bao lâu nữa đội ngũ đưa gả đã phải lên đường.
La Nhị lão gia trực tiếp đạp cửa.
Nghe được động tĩnh, Điền thị quay đầu nhìn lại, buông xuống danh sách đồ cưới bịch một tiếng, đứng lên.
“Lão gia sao thế?”
“Hay là, vị bên kia trêu chọc ông tức giận, sao lại có chuyện này chứ?” Ánh mắt bà lướt đến chỗ Yên Nương thì khóe miệng nhếch lên.
Nhìn bộ dáng trơ tráo của bà cười như không cười, La Nhị lão gia tức giận đến nỗi không có chỗ phát tiết, lập tức liền mất đi lý trí.
Lão ta níu lấy cổ Điền thị, lạnh lùng nói: “Tiện phụ, bà có biết hay không, Đại Lang bị tạm cách chức tra xét!”
“Ah ──” Điền thị bị đau cổ kêu lên, liều mạng bắt lấy cánh tay La Nhị lão gia, “Ông mau buông tay ra. Lão gia, Ngài hồ đồ đi, Đại Lang bị tạm cách chức tra xét thì thế nào? Đây không phải là chuyện tốt sao, hắn có đắc ý hơn nữa, càng không đem chúng ta để ở trong mắt!”
“Hừ!” La Nhị lão gia phun một bãi đàm lên trên mặt Điền thị, “Bà có biết Đại Lang tại sao lại bị cách chức tra xét không? Còn không phải là vì nhà mẹ đẻ bà làm chuyện tốt sao!”
Sắc mặt Điền thị trắng bệch, thét to: “Cái gì? Chuyện gì lại liên quan đến nhà mẹ đẻ của ta? Lão gia, ông nói rõ ràng cho ta nghe!”
La Nhị lão gia giận đến không chịu được, trên tay không phân rõ nặng nhẹ, dùng một chút lực, bóp cổ Điền thị đến mắt trợn trắng.
La Tri Nhã vội vả chạy nhào tới, vỗ cánh tay La Nhị lão gia: “Phụ thân, ngài mau buông mẹ ra!”
La Nhị lão gia đã sớm mất lý trí, hất tay một cái, liền quăng La Tri Nhã ra ngoài.
La Tri Nhã bay ra ngoài, may được Tam Lang đang chạy tới đón lấy.
Tam Lang từ sau khi phát sinh sự việc với Yên Nương. Liền nghỉ học ở Quốc tử giám, mặc cho La Nhị lão gia cầm roi da vút đánh mấy lần, sống chết cũng không đi.
La Tứ thúc từng hứa hẹn lúc quay về sẽ an bài Tam Lang đến Lục đại doanh, nên mấy ngày nay, Tam Lang liền ở trong nhà ngây ngô, hơn phân nữa thời gian cũng ở lại trong diễn võ trường.
Hắn khí lực lớn, đi tới kéo La Nhị lão gia ra: “Phụ thân. Có chuyện gì thì từ từ nói.”
La Nhị lão gia trở tay đánh Tam Lang một bạt tai: “Nghiệt tử. Ngươi dám ngăn ta?”
“Phụ thân, ngài còn như vậy, sẽ lấy mạng của mẹ. Con trai và em gái nếu trơ mắt nhìn mẹxảy ra chuyện, thì muốn tụi con sống thế nào?”
Lúc này La Nhị lão gia mới tìm về chút lý trí.
Lão hơi thở gấp, tròng mắt đỏ thẫm trợn mắt nhìn Điền thị, nhìn đến vô cùng tàn bạo.
Điền thị bị bóp sắc mặt xanh mét. Tóc tai bù xù giống như quỷ vậy, nhìn hai người ngược lại là tám lạng nửa cân.
“Ông nói đi, nhà mẹ đẻ ta thế nào?” Điền thị mãnh liệt ho khan mấy tiếng, liền xông lại hỏi, bị La Tri Nhã gắt gao ngăn lại.
La Nhị lão gia cười nhạt: ” Sở dĩ Đại Lang bị cách chức điều tra bởi vì nhà mẹ đẻ bà bị tra ra bao che tàn dư yêu nghiệt Nguyệt Di!”
Sắc mặt Điền thị trắng bệch. Lắc đầu liên tục: “Không thể nào, điều này sao có thể! Không được, ta phải quay về nhà mẹ hỏi một chút.”
Bà liều mạng đẩy La Tri Nhã xông ra ngoài. Bị La Nhị lão gia một cước đạp trở về: “Tiện phụ, bà còn dám về nhà mẹ đẻ? Còn ngại sống không đủ lâu sao? Sao ta lại cưới một tiện phụ ngu xuẩn như vậy!”
Điền thị bị La Nhị lão gia đạp rối bời. Ngơ ngác nhìn lão.
“Bà biết điều ngây ngô ở đây cho ta, từ đây trở đi không cho phép đặt chân lên nhà mẹ đẻ bà một bước, ta lại nghĩ biện pháp một chút!”
La Nhị lão gia phất tay áo đi ra ngoài.
Điền thị sững sốt một lúc lâu, khóc lớn lên.
La Tri Nhã chỉ cảm thấy con đường phía trước u tối, hận không được nhắm mắt lại không tỉnh dậy, nhưng nàng cố ép mình tỉnh táo đi an ủi Điền thị.
Tam Lang giậm chân một cái, đi Quốc tử giám tìm Nhị Lang hỏi chủ ý nên làm thế nào.
La Nhị lão gia đi khắp nơi nhờ người đả thông quan hệ, đáng tiếc chức vị lão thấp kém không có quyền gì, đều ỷ vào cây to phủ Quốc Công này.
Lúc này Thế tử gia phủ Quốc công, quyền cao chức trọng chỉ huy Cẩm Lân Vệ Đồng Tri La Thiên Trình sắp té ngã rồi, ai còn cho giữ mặt mũi cho lão một cái mũ quan tép riu đây, đều rối rít tránh không kịp.
Lão phu nhân biết chuyện này, thở dài một tiếng: “Thôi, lão bà này đây liền mặt dày, vào cung đi cầu xin Thái hậu nương nương.”
La Tứ thúc vội vã từ bên ngoài thành chạy tới ngăn cản lão phu nhân.
“Nương, ngay cả Đại Lang cũng bởi vì chuyện nhà mẹ đẻ Nhị tẩu bị Hoàng thượng trừng phạt, nếu ngài vào cung đi cầu Thái hậu nương nương, không phải càng làm cho Hoàng thượng tức giận sao? Đến lúc đó, Đại Lang bị tạm ngưng chức kiểm tra, nói không chừng sẽ trở thành thật sự bị cách chức!”
Nói một phen lão phu nhân mới bỏ đi chủ ý.
Thật ra thì bà định không quản chuyện của Điền gia.
Bà mắt lạnh nhìn, hai năm nay Điền thị làm việc càng lúc càng không ổn thỏa, nếu nhà mẹ đẻ trải qua một kiếp này, để cho nàng từ đó an phận xuống, ngược lại là trong họa có phúc.
Lão phu nhân không quan tâm, La Nhị lão gia hoàn toàn bế tắc.
Lúc này lão mới phiền muộn ảo não, tại sao Đại Lang lại bị tạm ngưng chức tra xét đây, nếu hắn không có sao sẽ tìm được cửa cầu cứu.
Coi như Đại Lang mơ hồ phát hiện tâm tư vợ chồng bọn họ, chẳng lẽ thúc thẩm gặp rủi ro, hắn còn có thể thấy chết mà không cứu sao? Nếu không sẽ người thế gian chỉ vào cột xương sống của hắn mà mắng.
Nhưng bây giờ Hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn, muốn Đại Lang đóng cửa sám hối, nên hắn cũng không có bất kỳ biện pháp gì.
Phủ Quốc Công bên này người thì sốt ruột thúc thủ vô sách, có người lại không nóng nảy thản nhiên đóng cửa sám hối, vị Đồng Tri chỉ huy Cẩm Lân Vệ Đỗ Ngạn Sinh một lòng muốn đè xuống La Thiên Trình thì đang tận lực tra xét chuyện này thật kỹ.
Lần tra xét này, chẳng những tra ra tàn dư tộc Nguyệt Di, còn tra ra một chuyện xưa Điền gia nhiều năm trước đầu cơ trục lợi muối lậu.
Điền gia nội tình gốc rễ nông cạn, là một gia tộc đột ngột giàu lên, một gia tộc như vậy nào có sạch sẽ, bất kể Đỗ Ngạn Sinh chỉ huy Cẩm Lân Vệ có thể tra ra chuyện này hay không thì lúc La Thiên Trình thỉnh tội đã sớm dự liệu được.
Nhưng lần này là thọc tổ ong vò vẻ, cũng không ai dám đến cầu tình tha thứ, Chiêu Phong Đế dứt khoát xử trí Điền gia.
Tài sản tịch thu, đàn ông mười tuổi trở lên toàn bộ sung quân đi biên quan, có lẽ là nhìn vào mặt mũi phủ Trấn Quốc Công nên nữ quyến đipwcj miễn trừ vận mệnh bị phát bán làm nô.
Điền thị biết tin tức, một búng máu liền trực tiếp phun ra ngoài.