Lão chỉ biết cái gì mà nhận lầm thành nha hoàn, nghiệp chướng là thương nhớ Yên Nương, thương nhớ nữ nhân của lão tử!
Ánh mắt kia của lão tựa như muốn ăn thịt người, Điền thị không dám nhúc nhích.
Bà không ngờ, chuyện bà cố gắng giấu diếm cư nhiên lại bị sai vặt của nhị lang khai ra!
“Tam Lang, Tam Lang nó……” Điền thị gần như phát điên.
La nhị lão gia không chịu nổi, quay người đi ra ngoài.
Điền thị hoảng hốt, vội đuổi theo.
Lưu lại Chân Diệu sớm nhìn Đương Quy và Bạch Thuật một cái, phân phó người trông kỹ, nhấc chân đi theo ra ngoài.
Trái tim nhỏ của nàng đập thình thịch, đây là tình huống thần mã gì?
Hai tiểu thúc cãi nhau sao lại nhấc đến thông phòng của Nhị thúc?
La nhị lão gia một cước đá văng cửa viện của Tam Lang, thấy Tam Lang đang ngồi uống rượu dưới gốc nho.
Mùa này nho còn chưa kết trái, từng chùm, từng chùm bông nở ra, lá cây rậm rạp che ánh mặt trời, khiến cả người Tam Lang được che dưới bóng râm, hiện ra vài phần cô đơn.
Bên chân hắn là mấy vò rượu rỗng nằm lăn lóc, nghe được động tĩnh, vội liếc mắt về bên này một cái liền giơ chén rượu lên, ngửa đầu uống.
La nhị lão gia thấy tức sùi bọt mép, nhìn trái nhìn phải, nhặt một cây gậy gỗ trên mặt đất lên đi tới.
Đến bên cạnh, cố nén xung động muốn đánh ập xuống, cắn răng hỏi: “Nghiệp chướng, tao hỏi mày, tối qua mày đi tìm Nhị ca mày là có liên quan đến Yên Nương?”
Tam Lang nhất thời buồn khổ không thể kể với người nào, vốn uống có vài phần men say, nghe vậy liền gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghe câu trả lời, La nhị lão gia không nhịn được nữa, vung gậy đánh xuống: “Tao đánh chết mày cái đồ nghiệp chướng! Mày là đồ súc sinh không biết luân thường đạo lý, vọng tưởng đến nữ nhân của phụ thân không nói, còn động thủ với huynh trưởng khuyên bảo, trước đây mẹ mày sinh mày, tao nên bóp chết mày, để hiện tại khỏi phải làm ra chuyện không bằng heo chó này!
Tam Lang thấy cây gậy đánh tới, vốn theo bản nang muốn tránh, nhưng nghe La nhị lão gia nói vậy, cả người như bị đông cứng, trên người đã trúng một gậy, nhưng không đánh vỡ được lớp băng cứng trong lòng hắn.
Hắn vẫn không nhúc nhích, tùy ý để gậy rơi trên người. Chỉ đỏ mắt hỏi: “Cha, ngài nói gì?”
“Nói cái gì?” La nhị lão gia đỏ mắt vì tức, vừa đánh vừa chửi: “Chuyện tiểu súc sinh mày làm mà còn không rõ sao? Tối qua. Có phải mày không nghe lời nhị ca mày khuyên nên bỏ tâm tư dơ bẩn của mình đi, mày mới đánh nhau với nhị ca? Tiểu súc sinh này. Ỷ từ nhỏ người ngốc sức lớn, đã hại Nhị ca mày thật thê thảm, hôm nay người người đều nói nó bị người xấu cường bạo, việc này chẳng lẽ cũng do tiểu súc sinh mày truyền lung tung?”
La nhị lão gia tức giận: “Nghiệp chướng, vì tâm tư không thể để người khác biết của mày, đến danh tiếng của Nhị ca mày cũng không để ý. Mày có biết Nhị ca mày cõng danh tiếng như vậy thi hương năm nay sợ rằng đã vô duyên rồi không?”
Cả người Tam Lang không nhúc nhích, như con rối không có tình cảm, chỉ tự lẩm bẩm: “Ta hại Nhị ca? Ta hại Nhị ca?”
Hắn trừng mắt nhìn thẳng vào La nhị lão gia: “Cha, đây là do Nhị ca nói?”
“Mày trừng ai đó?” La nhị lão gia không nhìn nổi bộ dáng không biết hối cải của Tam Lang, vung gậy đánh một cái: “Cái này còn cần Nhị ca mày nói sao? Điểm tâm tư này của mày chẳng phải đã bại lộ từ năm trước rồi sao? Lúc đó tao nên đánh chết cái đồ nghịch tử nhà mày đi, đỡ khiến Nhị ca mày bị vô tội liên lụy!”
“Lão gia dừng tay!” Điền thị hét lên một tiếng, vọt tới che trước mặt Tam Lang.
Cây gậy của La nhị lão gia đã đánh xuống, đánh lên người Điền thị.
Điền thị bị đau, thiếu chút ngã quỵ.
Hết lần này đến lần khác tâm Tam Lang đã như tro tàn, thấy thế cũng không đỡ một chút.
“Điền thị, bà nhìn con trai ngoan của bà đi, nó bị ma quỷ ám ảnh, ngay cả mẹ ruột là bà cũng không để ý!”
Điền thị rốt cuộc vẫn thương con, che chở Tam Lang lạnh lùng nói: “Lão gia rốt cuộc là ai bị hút hồn? Nếu ngài không có hồ đồ thì trước đây nên đuổi kẻ gây tại họa kia đi, thì đã không gây ra chuyện hôm nay!”
Nói đến đây thì cực hận: “Hiện tại ngài cũng nên trước trừ bỏ tận gốc tai họa mà không phải đi đánh con ruột của mình!”
Bà vừa nói vừa ôm Tam Lang khóc lên: “Tam Lang, con không sao chứ? Đồ ngốc này, sao không biết đường tránh đi?”
Tam Lang cử động con ngươi, dần có vài phần tình cảm ấm áp.
“Điền thị, bà tránh ra cho ta, hôm nay ta phải đánh chết tiểu súc sinh này!”
Điền thị không nhường một bước: “Ta không ngờ ông ác như vậy, nếu muốn đánh chết Tam Lang, vậy trước phải đánh chết ta đi!”
Bà cười nhạt: “Lão gia, Tam Lang tuổi còn nhỏ, phạm sai lầm người làm cha mẹ phải quản thằng bé thật tốt, ngài lại la ó, vì kẻ gây tai họa, ngay cả con ruột của mình cũng ra tay độc ác như vậy! Ngài còn không bằng Nhị Lang, Nhị Lang chịu ủy khuất lớn như vậy còn biết che chở cho huynh đệ của mình!”
La nhị lão gia còn chưa kịp nói gì, Tam Lang đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Điền thị, hỏi từng câu từng chữ: “Mẹ, đây là Nhị ca nói với mẹ?”
Điền thị bị nhìn đến hoảng hốt, mấy máy môi nói: “Tam Lang, Nhị ca con nói với mẹ, cũng sợ con đi sai đường……”
“Ha ha ha……” Tam Lang ngửa đầu cười dài, cười, không nhìn chằm chằm Điền thị ữa: “Mẹ, mẹ chỉ tin Nhị ca có phải không?”
Điền thị vô ý thức lui về sau hai bước không nói gì.
Tam Lang đột nhiên hiểu, lần thứ hai nở nụ cười.
Tiếng cười kia chọc giận La nhị lão gia, lão vung gậy muốn đánh tiếp, lúc này, Điền thị vì có chút thật thần không cản được.
Chợt một giọng nói thanh thúy vang lên: “Dừng tay!”
La nhị lão gia mang theo gậy quay đầu lại, chỉ thấy Chân Diệu vội bước tới.
Nhì bộ dáng chật vật của Tam Lang, Chân Diệu nhíu mày: “Nhị thúc, thúc có chuyện gì thì cứ từ từ nói, hà tất phải động gậy gộc, nhỡ ảnh hưởng đến tính mạng, người đau lòng lại là Nhị thẩm?”
Nàng vốn có thể mặc kệ chuyện của chi thứ hai, nhưng một người sống sờ sờ ở trước mặt nàng bị đánh thành cái dạng này, không nói một tiếng thật không làm được.
La nhị lão gia nhìn Chân Diệu cười nhạt: “Chân thị, ta dạy dỗ con mình cháu là cháu dâu còn muốn khoa tay múa chân sao?”
Xui xẻo bực bội của lão tựa hồ bắt đầu từ lúc Chân thị vào cửa, nghĩ tới đây, La nhị lão gia phát hỏa, vốn đánh Tam Lang mấy cái đã muốn dừng tay, hiện tại ngược lại càng tức. Nhìn Chân Diệu, vung gậy đánh lên người Tam Lang, ngược lại như thị uy.
“Thanh Đại, Nhị lão gia uống nhiều rồi, đưa thúc ấy về viện tử của thúc ấy đi!”
Chân Diệu vừa nói, Thanh Đại đã đi tới trước mặt La nhị lão gia, chộp cây gậy trong tay lão đoạt lấy. Sau đó mạnh mẽ lôi lão đi.
“Nhị thẩm. Tam Lang bị thương không nhẹ, thẩm mau mời đại phu khám cho đệ ấy đi.” Chân Diệu nói xong liền nhìn Tam Lang một cái, sau đó quay người đi.
Lúc này Điền thị mới hoàn hồn. Muốn kéo Tam Lang lại bị Tam Lang gạt tay ra.
Cánh tay Tam Lang bị đánh đến chảy máu, vung tay như thế tựa hồ còn mang theo máu nóng văng lên mặt Điền thị.
Điền thị hét lên một tiếng. Thân thể đổ nát từ lâu không chịu được biến cố liên tiếp, mềm nhũn ngã ra.
Chân Diệu nghe được âm thanh quay đầu. Thấy Điền thị nằm trên mặt đất, Tam Lang lại không hề có ý tứ hành động, giật giật khóe miệng, xoay người đi tới. Phân phó Thanh Cáp: “Đỡ Nhị phu nhân vào trong phòng, chờ Thanh Đại về, ngươi phải đi mời đại phu.”
Trong nhà không có một hạ nhân. Thanh Đại xách La nhị lão gia đi, nàng cũng không muốn đến Thanh Cáp cũng đuổi đi. Chỉ để lại hai người nàng và Tam Lang. Dù sao tâm phòng người không thể không có, Nhị thẩm, vẫn là phiền ngài hôn mê thêm một lúc đi, thực sự không được, nàng còn có tuyệt chiêu ấn huyệt nhân trung.
Thanh Cáp cúi người dễ dàng ôm lấy Điền thị, đi về gian nhà đó.
Chân Diệu nhìn Tam Lang thất hồn lạc phách khuyên nhủ: “Tam Lang, đệ cũng vào nhà trước đi.”
Tam Lang hồi thần, ánh mắt rơi vào mặt Chân Diệu, thần tình tự bi tự hỉ, đang khi Chân Diệu cho rằng hắn vẫn muốn trầm mặc thì hắn đã mở miệng: “Đại tẩu, những lời này tẩu đều nghe được?”
Chân Diệu mím môi gật đầu.
“Như vậy tẩu cũng biết ta vô sỉ, ta hại Nhị ca, đây hết thảy đều là ta sai, đúng không?” Hắn nhìn chằm chằm Chân Diệu, thậm chí không tự chủ đến gần vài bước.
Hắn và La Thiên Trình không giống nhau, hôm nay Chân Diệu mới nhìn kỹ nhưng cũng là một thanh niên thanh tú tuấn dật, còn mang theo điểm ngây ngô.
Nhưng phần ngây ngô này trước mắt nàng tựa như ma pháp rút đi từng chút từng chút một, chỉ còn lại tuyệt vọng và lạnh lùng, bao lấy ánh mắt trong suốt kia.
Nàng nhìn ánh mắt hắn, đều là đau thương đến tận cùng, ngược lại không còn cảm giác đau thương mà chỉ thấy băng lãnh hoàn toàn.
Chẳng biết tại sao, Chân Diệu lại cảm thấy nàng mạc danh không hiểu, câu trả lời của nàng có thể rất quan trọng với đứa bé này, cho nên nàng phải nghĩ thật kỹ.
Nàng cũng không muốn lừa gạt hắn, dù sao cũng không cần thiết nhưng chí ít lời của nàng thì phải chịu trách nhiệm.
Đối diện với cặp mắt kia, Chân Diệu quyết định thuận theo đáp án trong lòng: “Không, ta không cho là như vậy.”
Tam Lang bất khả tư nghị nhìn nàng cười nói: “Đại tẩu, tẩu đang an ủi ta có phải không?”
Chân Diệu lắc đầu: “Cha mẹ đệ cũng không an ủi đệ, ta an ủi đệ làm gì?”
Dưới sự kinh ngạc của Tam Lang, nàng thở dài nói: “Ta chẳng qua chỉ cảm thấy người thực sự phạm sai lầm nếu không nguyện thừa nhận, chắc sẽ không có ánh mắt đau thương đến tận cùng như đệ.”
Nàng nói câu này xong cũng không nói thêm một chữ nào nữa, Tam Lang chợt ngã ngồi bên chân nàng, không chút hình tượng gào khóc.
Hắn vừa khóc vừa cười: “Phụ thân không tin ta, mẫu thân không tin ta, không ngờ, người cuối cùng tin tưởng ta lại là Đại tẩu ta không từng chân chính tôn kính, đây thực là chuyện đáng buồn cười.
Chân Diệu yên lặng đi ra cửa.
Lời ít ý nhiều, nàng cũng chỉ có thể nói như vậy.
Không lâu sau Thanh Đại quay lại nói: “Đại nãi nãi, Nhị lão gia tức đến ác độc, còn nói sẽ bẩm với lão phu nhân.”
Chân Diệu cười nhạt: “Tùy lão đi, ta không tin lão ta có thể nói gì với lão phu nhân đi.”
Nàng thờ ơ lạnh nhạt, chi thứ hai rối loạn, còn không quan tâm quá hóa loạn, La nhị lão gia tử trừ phi đầu bị lừa đá, mới có thể chọc đến chỗ lão phu nhân.
“Thanh Cáp, ngươi đi mời đại phu đi.” Chân Diệu nhíu mi nói thầm: “Hạ nhân trong viện cũng không biết đi đâu rồi.”
Ở ngoại viện hạ nhân hầu hạ công tử cũng không nhiều bà tử thô hoạt (nô tài làm việc nặng) thì chính là thiếp thân sai vặt, nhưng giờ đến một người cũng không thấy thì thật kỳ quái.
Không ngờ Tam Lang cư nhiên đáp: “Ta uống rượu, ngại họ làm phiền, đuổi ra ngoài rồi.”
Chân Diệu ngẩn người, gật đầu, không lâu sau Phùng đại phu vội vã chạy đến.