*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cua hấp cam
Chẳng lẽ nói, Vương gia thật sự nhớ mãi không quên Chân Tứ?
Chân Tịnh nghĩ đến cái ban đêm khó chịu kia, nàng bị mất vật quý giá nhất của thiếu nữ, người nam nhân kia lại dùng giọng nói nhẹ nhàng nhắc tới một nữ nhân khác trước mặt nàng, nữ nhân kia lại là đường muội của nàng!
Loại cảm giác này, nhục hơn cả khi hắn nhắc tới nữ nhân khác!
Chân Tịnh phiền lòng, nhìn con gái vừa sinh ra thì cảm thấy giống Chân Diệu, mặc dù không đến mức ghét nhưng lòng từ mẫu đã nhạt rất nhiều, luôn trông mong vì Lục hoàng tử sinh hạ một đứa con trai ra, vậy thì tạm thời không đề cập nữa.
La Thiên Trình mang theo Chân Diệu từ phủ Thần vương đi ra, đưa nàng về phủ Trấn Quốc Công trước rồi sau đó đi thẳng tới nha thự.
Hắn gọi ám vệ đến phân phó: “Tuyển mấy người tin cậy đi Thập Lý trang Kinh Châu.”
Lúc này đây chuyến đi sông Hoài như trong dự liệu, cũng không có tra ra cái án rối loạn kỉ cương nào.
Chiêu Phong Đế thất vọng, một phương diện bắt tay vào làm an bài mở lại cấm biển, một phương diện mở kho bạc giúp nạn thiên tai, một lần nữa hai bên bờ đê sông Hoài hồi phục.
Sông Hoài kéo dài qua nam bắc, kinh thành quá gần Kinh Châu, Kinh Châu quanh năm mưa không ngừng, từ trước tung tích khoản tiền đẩy đi sửa chữa công trình trị thuỷ đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Chỉ là năm mười tám Kính Đức, Kinh Châu mưa to, nước sông dọc theo Thập Lý trang vỡ đê, chìm vô số thôn trang ven bờ, mấy trăm người ở Thập Lý trang đều không còn.
Năm đó hắn vừa mãn tang tổ mẫu không lâu, thanh danh quét rác, bằng hữu cũ đều tránh không kịp, một người cưỡi ngựa ra khỏi thành giải sầu, chỉ thấy nước sông đào bảo vệ thành tương thông với sông Hoài chảy cuồn cuộn, ngẫu nhiên còn có thi thể bụng trướng to trôi qua.
Kinh Châu vỡ đê khiếp sợ cả triều, bởi vì một đoạn khúc sông kia làm từ rơm rạ đấy!
Năm đó là năm vương triều Đại Chu bấp bênh nhất.
Chiêu Phong Đế trong cơn giận dữ, triều đình chấn động rất lớn. Tam hoàng tử có thế lực lớn ủng hộ thế bên ngoại hắn vì chuyện này mà té ngã. Sau đó Lục hoàng tử mới đọ sức với Tam hoàng tử nhanh chóng thắng lợi, sau khi Chiêu Phong Đế băng hà, ngồi trên vị trí kia.
Năm mười tám Kính Đức, cách bây giờ còn có năm năm. Đúng như La Thiên Trình mà nói, thật sự là quá lâu.
Chỉ cần vừa nghĩ tới có một người nhớ thương vợ hắn, còn có thể vui vẻ năm năm. Hắn cả đêm không thể say giấc!
Hắn dùng ngón tay viết hai chữ “Mười bốn”xuống bàn gỗ đàn hương, sau đó ngón tay cong lên, thờ ơ gõ gõ.
Đợi đến sang năm, hắn muốn sớm khơi ra việc này, một mặt chèn ép Tam hoàng tử còn có thể cứu vãn một ít tánh mạng dân chúng, coi như là tích đức cho con tương lai của hắn và Kiểu Kiểu.
Đương nhiên, hiện tại hắn cũng muốn tìm chút ít việc vui cho Tam hoàng tử, tránh khỏi hắn ta nghĩ ngợi lung tung!
Hai mắt La Thiên Trình nhắm lại, che khuất hào quang hung ác.
Tam hoàng tử trở về phủ Yến vương, dàn xếp tốt Cảnh ca nhi, không áp được khô nóng trong lòng. Không đợi trời tối đã đi tới chỗ của thiếp thất được sủng ái nhất.
Giày vò yêu thiếp một phen, nhìn xem người bị áp dưới người hai mắt khép hờ, dịu dàng ngoan ngoãn nhu uyển, chợt cảm thấy đần độn vô vị, không đợi kết thúc xong thì đã xoay người lên. Sửa sang lại quần áo nghênh ngang rời đi.
Hắn trở về thư phòng, chỉ cảm thấy một cỗ lửa không tên không có chỗ phát tiết, nhấc chân lại đi ra ngoài.
Phủ Yến vương tinh xảo khí phái, đang là mùa thu khắp nơi toàn cảnh đẹp.
Tam hoàng tử đứng tại một chỗ đang thưởng cúc, xa nghiêng nhìn thấy một phu nhân do nha hoàn dẫn từ xa đang đến gần.
Phụ nhân kia mặc quần sam vàng nhạt, dáng người yểu điệu, như liễu thổi theo gió, như khiến cho người ta có cảm giác bộ bộ sinh liên.
Nhìn thấy bóng người màu vàng nhạt kia, ma xui quỷ khiến Tam hoàng tử đứng ở đường đi.
Đợi phu nhân đến gần rồi, nha hoàn dẫn đường vội vàng hành lễ: “Bái kiến Vương gia.”
Ánh mắt Tam hoàng tử rơi vào vị phu nhân kia.
Phụ nhân kia đi theo chỉnh đốn trang phục thi lễ, cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói nn nhã: “Tiểu phu nhân bái kiến Vương gia.”
Nàng quy củ cúi đầu, Tam hoàng tử chỉ có thể nhìn đến cái trâm búi tóc ngân điệp đang run rẩy, cùng với mấy đóa hoa lụa Hải Đường kiều diễm, còn có cái cổ hết sức nhỏ nhắn trắng nõn kia.
Tam hoàng tử dời ánh mắt, hỏi nha hoàn kia: “Đây không phải người quý phủ? Sao giờ này còn đi lại ở trong vườn?”
“Thưa Vương gia đây là Hình sư phó dạy Đại cô nương may vá, từ trước đến nay đều dạy xong mới đi ạ.”
“Như vậy sao?” Tam hoàng tử nhìn về phía phu nhân, “Hình sư phó, không biết tiểu nữ học được như thế nào?”
Phu nhân lúc này mới hơi ngẩng đầu lên, cung kính trả lời: “Đại cô nương huệ chất lan tâm, đã học xong vài loại châm pháp rồi, ở tuổi của nàng cũng xem như khó được đấy.”
Tam hoàng tử mới nhìn rõ tướng mạo phu nhân. Không tính là cực đẹp, lại thắng vì tuổi trẻ, làn da trắng nõn, eo mảnh chân dài, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, có một phen phong nhã khác.
Tam hoàng tử mỉm cười, giọng nói hơi trầm thấp: “Hình sư phó nói quá lời. Tiểu nữ bất hảo, từ lúc Vương phi mất không có người quản giáo, chỉ sợ quá lỗ mãng rồi, nói nàng biết vài loại châm pháp, bổn vương lại không tin lắm.”
“Vương gia!” Phu nhân hơi sợ hãi giương mắt nhìn Tam hoàng tử, lại nhanh chóng nói, “Tiểu phu nhân không dám nói bậy.”
Tam hoàng tử cười đến ôn hòa: “Hình sư phó chớ hoảng sợ, bổn vương không có quái ý của ngươi, chỉ muốn hỏi tình huống tiểu nữ, thỉnh dời bước bên này.”
Phu nhân chần chờ, Tam hoàng tử quét nhìn nha hoàn dẫn đường, thản nhiên nói: “Ngươi chờ ở tại đây.”
“Vâng.” Nha hoàn nửa chữ không dám nhiều lời, nhanh xong đáp.
“Hình sư phó, mau qua đi, đừng để cho Vương gia chúng ta đợi lâu. Ngài yên tâm, Vương gia chúng ta là người vô cùng tốt đấy.”
Khi phu nhân đi qua, thần thái Tam hoàng tử buông lỏng, hỏi: “Hình sư phó là người ở nơi nào, trong nhà có những ai?”
Phu nhân cúi đầu trả lời: “Tiểu phu nhân là người phía nam sông Hoài, năm năm trước đến kinh thành, bởi vì biết chút thêu pháp phía nam, vì phụ cấp gia dụng, trở thành Tú nương của Thiên Tú các, về sau được mời đến dạy Đại cô nương thêu thùa. Phu quân ở kinh ngoại ô mở cái tửu quán nhỏ, hai đứa con gái cũng đều ở bên kia.”
“Kinh ngoại ô ah ——” Giọng điệu của Tam hoàng tử hơi kỳ dị, “Này vừa đến vừa đi, chẳng phải là rất bất tiện?”
“Không, không, tiểu phu nhân thuê xe ngựa lâu dài, chỉ là phí chút ít thời gian mà thôi.”
Tam hoàng tử khẽ cười một tiếng: “Theo bổn vương thấy, sau này Hình sư phó nên ở tại vương phủ, lúc không dạy thì trở về.”
“Vương gia?” Phu nhân kinh ngạc ngẩng đầu.
Tam hoàng tử lại chẳng muốn dong dài, một tay che miệng phu nhân, một tay ép nàng.
“Ô ô ——” phu nhân kịch liệt giãy dụa, tất cả kêu to đều bị bàn tay to của Tam hoàng tử ngăn ở cổ họng.
Mắt Tam hoàng tử dần dần đỏ lên, dùng chân giam cầm hai chân thon dài phu nhân. Trực tiếp cởi quần sam của nàng ra, động người một cái rồi đi vào.
Bóng hoa lay động, chim sóc gào thét, không biết qua bao lâu, Tam hoàng tử mới thoả mãn đứng lên. Nhìn xem phu nhân đang rơi lệ ở trên thảm cỏ. Phân phó nha hoàn đang sợ hãi đứng cách đó không xa: “Vịn Hình sư phó đi phòng trọ nghỉ ngơi.”
Hắn cúi người, bám vào bên tai phu nhân nói: “Không được tìm chết, bằng không thì bổn vương đau lòng. Nên sẽ tìm người nhà nàng để nói chuyện đấy.”
Phu nhân vừa thẹn vừa giận, cũng không nhịn được nữa mà ngất đi.
Đến buổi tối, Tam hoàng tử lại đi tới tiểu viện của phu nhân, vẫn cưỡng bức thân thể nàng, từ đó ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon. Hàng đêm không rời được nàng, vàng bạc châu báu lăng la tơ lụa như nước chảy lấy ra dụ dỗ phu nhân.
Thời gian lâu rồi, phu nhân lại cũng dịu xuống, đến khi Tam hoàng tử chán ghét thì thưởng một số bạc đuổi nàng đi, nàng lại lưu luyến không rời.
Lúc phu nhân rời đi, cái ánh mắt ai oán không bỏ kia khiến cho Tam hoàng tử cảm giác thỏa mãn thật lớn.
Đôi khi, điểm mấu chốt là một đạo nhìn không thấy khóa, một khi bị đánh phá, sẽ thả ra hung thú không thể tưởng tượng được.
Sau khi đắc thủ xong thì Tam hoàng tử không hứng thú với thị thiếp, ca cơ nữa mà tấn công các phu nhân tuổi còn trẻ lại có nhan sắc.
Tam hoàng tử đã tìm được niềm vui mới, bên này La Thiên Trình cũng không có nhàn rỗi.
Kinh thành có một cái tửu quán ở đầu ngõ vắng vẻ, ngày thường ngoại trừ rượu, chỉ bán một chút đồ ăn nhắm rượu đơn giản, như củ lạc, tai heo vv, đến thời điểm cua mập thì lại có thêm hai món ăn, một là món cua xào cay, hai là cua hấp cam. Hai món này rất nổi tiếng, mỗi khi đến mùa cua thì chen chúc đến
La Thiên Trình lúc rảnh rỗi cũng đi tới tửu quán kia, đi theo đầu bếp đồng thời cũng là lão bản tửu quán, học món cua hấp cam.
Hắn định học cả hai món, nhưng sợ lúc học xong thì thời điểm cua ngon nhất cũng trôi qua rồi, thì mới bỏ qua.
Có lẽ nữ tử sẽ thích ăn cua hấp cam hơn?
“Đúng rồi, chính là như vậy.” Lão bản xốc lên nắp quả cam mà La Thiên Trình làm, nhìn nhìn bên trong, nhẹ gật đầu.
Hắn không biết thân phận người này, vì số bạc kia, còn có người này ẩn ẩn toát ra khí thế cùng quý khí, đủ để cho hắn dốc lòng truyền thụ rồi.
“Đa tạ lão bản dạy bảo.”
“Không tạ, không tạ.” Lão bản lau mồ hôi.
La Thiên Trình mỉm cười: “Ta đây liền cáo từ.”
“Khách quý đi thong thả.” Lão bản nhẹ nhàng thở ra.
La Thiên Trình quay đầu: “Đúng rồi, sang năm ta còn tới!”
Còn?
Lão bản ngồi chết dí tại ghế dài sáng loáng.
Tổ tông ai, vị gia này học cua hấp cam mất gần nửa tháng, sang năm còn tới, hắn nên cân nhắc chuyển nhà đi thì tốt hơn!
Không đề cập tới lão bản tan nát cõi lòng, La Thiên Trình tự mình đi tuyển một cái sọt cua béo nhất, mua rượu hoa cúc rồi kích động trở về phủ Quốc Công.
“Thế tử, nhiều cua vậy, chàng định —— ”
La Thiên Trình lôi kéo tay Chân Diệu, cười nói: “Kiểu Kiểu, nàng đi theo ta.”
Hắn kéo nàng đến phòng bếp nhỏ ở Thanh Phong đường, đuổi hết hạ nhân đi ra ngoài.
“Nàng chờ, ta làm cho nàng ăn thử.”
Món ăn này, hắn đã làm trên trăm lượt, chà đạp vô số con cua rồi, thế cho nên hiện tại ngửi thấy mùi cua thì hơi buồn nôn, nhưng nghĩ tới Chân Diệu đang nhìn xem thì trong lòng càng thêm vui sướng và vội vàng.
Hắn thuần thục thu thập con cua, loại bỏ múi cam, động tác đâu vào đấy lại không mất nhanh chóng.
Chân Diệu đứng tại cửa ra vào, nhìn chăm chú La Thiên Trình làm đồ ăn, độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn.
Thế tử nhà nàng, lại rửa tay nấu ăn nha.
“Kiểu Kiểu, nàng nếm thử xem?” La Thiên Trình mở nắp quả cam nha, múc một muôi thịt cua đưa qua.
Chân Diệu nhìn qua hắn cười: “Ngon lắm.”
Nàng không do dự, nuốt cua vào, nghĩ thầm, đau dạ dày gì đó, tạm thời đi sang một bên a.