“Muốn gặp ta?” Dương thượng thư phủi phủi tà áo, “Vị phu nhân kia đã hỏi những gì?”
Nam tử lắc đầu: “Không hỏi gì, chỉ nói kêu chủ tử tới.”
Dương thượng thư cười ‘Ha ha’, nói với Tam hoàng tử: “Huyện chủ Giai Minh lại can đảm hơn các cô gái bình thường nhiều.”
Trong lòng Tam hoàng tử khẽ nhúc nhích, nói: “Trông chỉ là một người yếu đuối.”
Dương thượng thư nhân cơ hội dạy dỗ: “Trên đời này, người trong ngoài không giống nhau chiếm số lượng lớn, người xem mặt đặt tên lại càng không ít.”
“Ông ngoại nói có đạo lý.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Tam hoàng tử lại hơi khinh thường. Hắn không còn là đứa bé nữa, mà đã là Thân Vương nghiêm túc đứng đắn rồi, nhưng có đôi khi ông ngoại lại vẫn xem hắn như một đứa con nít không hiểu chuyện, chẳng lẽ, tương lai hắn bước lên vị trí kia cũng cần ngoại thích hươ tay múa chân sao?
Dương thượng thư không biết tâm tư khác của đứa cháu ngoại đã yêu thương từ nhỏ đến lớn, nói với nam tử kia: “Truyền lời cho vị phu nhân kia, chỉ mời nàng ấy tới chơi mấy ngày thôi, về phần chủ tử, thì không cần thiết gặp.” Lão ta nói tới đây, không khỏi nở nụ cười: “Cứ nói, nếu muốn biết, sau này phu quân của nàng ấy sẽ nói cho nàng ấy biết.”
Người kia xoay người đi, Tam hoàng tử mở miệng nói: “Ông ngoại đã nhốt người ở đâu vậy, có an toàn không?”
Dương thượng thư kê vào lỗ tai, nói vào tai Tam hoàng tử mấy câu.
“Hóa ra là chỗ đó.” Ánh mắt Tam hoàng tử lóe lóe.
Chân Diệu đi tới cửa, duỗi tay đẩy cửa, chỉ thấy cửa mở ra, nha hoàn kia đi vào, cười nhẹ nhàng hỏi: “Phu nhân muốn ăn gì sao?”
Chân Diệu xoay người, ngồi xuống, hỏi: “Chủ tử của các ngươi nói thế nào?”
“Chủ tử nói, chỉ là mời phu nhân tới chơi mấy ngày thôi, đến lúc đó sẽ đưa phu nhân về, nếu phu nhân tò mò về thân phận của chủ tử, thì sau này hỏi lại phu quân của ngài sẽ biết.”
Phu quân?
Nghe lời này, Chân Diệu liền hiểu, lần rắc rối này, chỉ sợ là La Thiên Trình dẫn tới. Ngay lại lúc chàng ấy ra kinh làm việc, không sớm không muộn bắt nàng đi, trong chuyện này đích xác là có liên hệ gì đó.
“Nói như vậy, chủ tử các ngươi không định gặp ta?”
Nha hoàn gật đầu: “Chủ tử chúng ta nói, phu nhân không cần quá lo lắng, chăm sóc chính mình là quan trọng nhất, nếu ngài xảy ra chuyện gì, bị tùy tiện ném ra bãi tha ma, mới là oan uổng.”
Chân Diệu cắn cắn môi, đây là cảnh cáo nàng, đừng một khóc hai nháo ba treo cổ, nếu không có chết thì cũng là chết vô ích.
Thấy Chân Diệu lạnh mặt, nha hoàn xoay người đi ra ngoài, không lâu sau, liền bưng một cái khay đi vào. Chân Diệu liếc nhìn, bên trên có đặt một chén cháo thập cẩm, hai cuốn bánh ngân ti nhỏ (银丝卷:một loại bánh điểm tâm ngọt truyền thống của người Hán, có vỏ màu trắng, bởi vì lớp vỏ được cán thành từng sợi rồi bao lấy nhân ngọt nên mới gọi là ngân ti), một dĩa mộc nhĩ xào dưa leo, một dĩa rau xanh xào khoai từ, ngoài ra còn có một chén hột vịt muối.
“Phu nhân, dùng cơm trước đi.”
Chân Diệu xoay mặt sang bên khác: “Dọn đi. Ta không ăn.”
Nha hoàn khuyên nhủ: “Phu nhân cần gì tự gây khó dễ với thân thể mình, dù thế nào, thì cũng phải ăn chút gì chứ.”
Tay nha hoàn run lên, suýt chút nữa đã làm rơi cái khay xuống đất. Nàng nhất định là nghe lầm, phu nhân, thái thái bị bắt tới không phải nên lấy nước mắt rửa mặt, tuyệt thực kháng nghị sao? Ăn thịt, chẳng lẽ là chiêu thức gì mới?
Trong lòng nha hoàn sợ hãi, cẩn thận đánh giá thần sắc Chân Diệu từng ly từng tí: “Phu nhân, cổ của ngài bị thương, ẩm thực vẫn nên thanh đạm thì tốt hơn.”
Chân Diệu vỗ bàn, nhướng mày chất vấn: “Chủ tử nhà ngươi không dám gặp người thì cũng thôi, chẳng lẽ ngay cả thịt cũng không nỡ cho người ta ăn sao?” Cổ nàng bị thương cũng không sâu, không ăn thịt dưỡng đủ khí lực, thì sao tìm được cơ hội chạy trốn?
“Phu nhân, ngài chờ một lát.” Thần trí nha hoàn có hơi rối loạn, liền đi ra ngoài.
Lần đi ra ngoài này hơi lâu, Chân Diệu cũng không vội, bước tới cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài một chút. Đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy ngói xanh tường xám, là một tiểu viện không lớn, trong viện có một cây hải đường, cành lá rậm rạp, nhưng hoa hải đường đã héo tàn gần như không còn, khiến cho tiểu viện càng có vẻ tiêu điều. Tiểu viện rất bình thường, chính là bởi vì quá bình thường, nên khiến cho người ta không nhìn ra bất kỳ manh mối nào. Nàng dứt khoát đi tới cửa, vươn tay đẩy cửa. Cửa mở ra, nàng chần chờ một chút, liền đi ra ngoài.
Chân Diệu ngắm nhìn bốn phía. Trong tiểu viện này, ngay cả sương phòng gì cũng không có, chỉ có một cái phòng hơi thấp giống như là phòng bếp, bên cạnh cái phòng thấp này có lẽ chính là phòng tắm, mà chỗ nàng ở, chỉ có một gian nhà chính, hai bên là hai gian phòng ngủ.
Chân Diệu đại khái đã biết, lúc trước nha hoàn kia hỏi nàng có dùng cơm không, sau đó không lâu liền bưng lên, hẳn là đã chuẩn bị xong trước đặt trong phòng bếp, sau đó nàng lại muốn ăn thịt, mà trong phòng bếp này thì lại không có thịt sẵn, cho nên liền đi ra ngoài.
Đi ra ngoài?
Chân Diệu không nhịn được bị hấp dẫn, đi tới cửa viện, xuyên qua khe hở của cửa viện đang đóng chặt nhìn ra ngoài một chút. Bên ngoài là cây cối rậm rạp, là cảnh trí thường gặp ở bất cứ một tiểu viện nào. Nàng suy nghĩ một chút, nhặt một cục đá, ném qua tường rào.
Xoạt xoạt xoạt, khoảng bốn năm người không biết ở đâu nhảy xuống, tay đều cầm đao, nhìn chằm chằm cửa viện không chớp mắt.
Rất tốt, tên khốn bắt nàng tới đây, thật đủ để mắt nàng!
Chân Diệu phất tay áo trở vào nhà, dựa vào cột giường nhắm mắt dưỡng thần, sờ cái băng gạc trên cổ. Càng như vậy, càng chứng minh lúc trước giữa Thế tử và bọn chúng có mâu thuẫn rất gay gắt, bắt mình tới đây, là muốn Thế tử giao ra cái gì? Chàng ấy có bị nguy hiểm không?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Chân Diệu khẽ đau nhói. Cuộc sống bình tĩnh mà bọn họ thật vất vả mới có được, chẳng lẽ lại không còn nữa?
“Phu nhân, dùng cơm thôi.” Mùi thơm xông thẳng vào mũi, Chân Diệu mở mắt. Nha hoàn đặt từng món ăn lên bàn, thấy Chân Diệu bắt đầu động đũa, liền lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
“Đại ——” Nam tử khoát khoát tay với nha hoàn, sau đó nghiêng người, để lộ ra một người.
Nha hoàn cũng không nhận ra người này, nghi ngờ nhìn nam tử. Nam tử mặt không thay đổi nói: “Đi xuống đi.”
Nha hoàn phúc thân, im lặng lui xuống, lúc ra đến cửa viện mới ý thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy người kia vươn tay đẩy cửa, mà nam tử thì xoay người, hai tay khoanh lại đứng gác, bỗng nhiên liền sinh ra mấy phần thương hại với cô gái ở bên trong. Nàng không biết vị phu nhân kia là ai, càng không biết vì sao bị bắt tới đây, có lẽ là phần trấn định trầm ổn kia khiến cho nàng có mấy phần kính nể, nàng rất khó tưởng tượng người mới vừa đi vào kia sẽ làm gì nàng ấy, nàng ấy sẽ ra sao. Bước chân nha hoàn chỉ dừng một chút, rồi vẫn đẩy cửa đi ra ngoài.
Chân Diệu ăn một viên thịt trộn rau thơm lớn bằng một trái nhãn, trôi xuống cổ họng, đau đến nước mắt đều trào ra, lại cầm một cái khăn tay màu xanh nhạt lau nước mắt, nghe thấy tiếng động ở cửa, liền cau mày nói: “Ta còn chưa dùng xong, không cần vội vã đi vào.” Bộ dáng nhếch nhác như vậy, nàng mới không muốn để cho một thị nữ nhìn thấy.
Một tiếng cười khẽ vang lên. Tóc gáy Chân Diệu lập tức dựng lên, giương mắt nhìn, viên thịt đang bị đôi đũa kẹp chợt rớt xuống, viên thịt tròn trịa rớt xuống bàn rồi lăn xuống đất, nhanh như chớp lăn đến bên chân Tam hoàng tử, khiến cho đế giày thêu mãng xà của hắn ta bị dính một lớp mỡ.
“Là ngươi!” Chân Diệu đứng lên.
Tam hoàng tử đóng cửa, bước tới, trên mặt treo nụ cười: “Huyện chủ Giai Minh, nhìn thấy Bản vương rất kinh ngạc sao?”
Chân Diệu nhìn hắn ta, mím môi nói: “Ta không biết vì sao Yến vương lại dùng phương thức này mời ta đến đây, tính lên, ta còn phải xưng ngài một tiếng Tam hoàng huynh, nếu có chuyện muốn gặp ta, đưa một tấm bái thiếp không được sao.”
Tam hoàng tử khẽ mỉm cười: “Giai Minh, chúng ta đều là người sáng mắt không nói tiếng lóng, dùng phương thức này mời, tất nhiên là có lý do không bình thường.” Ông ngoại không muốn giao tiếp nhiều với một phụ nhân, nhưng hắn lại không sợ bại lộ cái gì. Nếu chuyện thuận lợi, La Thiên Trình rớt xuống sông chết, thì vì bảo đảm, tất nhiên huyện chủ Giai Minh cũng không thể giữ lại. Một người hẳn phải chết, hắn còn cần để ý nàng ta biết cái gì sao?
Còn nếu La Thiên Trình còn mạng trở về, thì ông ngoại sẽ dùng huyện chủ Giai Minh mặc cả với hắn ta, đương nhiên bọn họ đều sẽ biết người ra tay là ai. Vì giữ thân trong sạch, chắc chắn huyện chủ Giai Minh cũng sẽ không chủ động nói ra chuyện hắn tới gặp nàng ta.
Tam hoàng tử suy nghĩ rõ ràng, ánh mắt nhìn Chân Diệu lại càng trở nên không e ngại gì.
Ánh mắt rõ ràng như vậy, khiến cho da đầu Chân Diệu run lên, nàng theo bản năng lui ra sau nửa bước, trên mặt không dám lộ ra chút nào, nhưng trong lòng thì đã nhấc lên sóng gió kinh hoàng.
“Giai Minh, sợ rằng nàng không biết, cả ngày Cảnh ca nhi đều ở bên tai ta nói về nàng, muốn nàng đến chơi với nó nhiều hơn.”
Chân Diệu híp mắt nói: “Chính vì nguyên nhân này mà Tam hoàng huynh mời ta tới sao? Vậy Cảnh ca nhi đâu? Lần trước nó ở bên cạnh ta mấy ngày, ngoan ngoãn hiểu chuyện, ta cũng nhớ nó.”
“Qua mấy ngày nữa, hai người sẽ có cơ hội gặp mặt.” Tam hoàng tử cười đến ý vị thâm trường, bỗng nhiên bước tới gần một bước, duỗi tay.
Chân Diệu cảnh giác mở to mắt, lại thấy hắn ta giơ tay, sờ lên trán một cái, cười nói: “Giai Minh, nàng liền an tâm sống ở đây mấy ngày, có gì cần thì cứ nói với bọn họ, ta không quấy rầy nàng dùng cơm nữa.”
Tam hoàng tử thản nhiên bước đi, Chân Diệu đột nhiên tê liệt ngồi xuống ghế, ra một thân mồ hôi lạnh. Quần áo trên người nàng đều bị thay hết, cả người lại không có một món trang sức nào, chỉ có một chiếc khăn gấm dùng để buộc tóc, vừa rồi nếu Tam hoàng tử có lòng bất chính gì, thì thật sự là kêu trời trời không nghe, gọi đất đất chẳng hay.
“Người đâu ——” Chân Diệu sửa sang tóc mai có hơi tán loạn, chờ nha hoàn kia đi vào, một ngón tay chỉ vào thức ăn trên bàn: “Đều lạnh, đổi lại cho ta.”
Nha hoàn kinh ngạc nhìn lướt qua Chân Diệu một lượt, thầm nghĩ: Vị phu nhân này cũng thật vô tư, nhưng ngẫm lại cảnh ngộ của nàng ấy, lại có mấy phần đồng tình, gật đầu nói: “Phu nhân chờ một lát.” Nàng vừa đi đến cửa, lại bị Chân Diệu gọi lại: “Thịt viên quá ngán, ta muốn ăn gà, cả một con gà.”
Khóe miệng nha hoàn co rút, nàng thật sự đã lo lắng dư thừa rồi!
“Phu nhân chờ một lát, nô tỳ liền bưng lên có ngài!” Nha hoàn lặng lẽ nhìn trời, xoay người đi ra ngoài.
Không bao lâu, cả một con gà được bưng lên, Chân Diệu đuổi nha hoàn ra ngoài. Chờ nha hoàn đi vào thu dọn, liền phát hiện mấy món khác đều không được động vào nhiều, mà con gà kia thì quả nhiên đã bị ăn hơn phân nửa.
Mấy ngày liên tiếp, Chân Diệu đều đổi đủ loại món ăn, gà vịt thịt cá đều ăn hết, nhưng cả người thì lại gầy đi cực nhanh, trong lòng nha hoàn kia kinh ngạc, từ đó về sau nàng lại muốn ăn cái gì, thì cũng không bĩu môi nữa.
Chân Diệu trở nên đặc biệt im lặng, trong ngày cũng không ra khỏi phòng, thành thật như vậy, ngược lại khiến cho nha hoàn không nhịn được khuyên nàng đi ra sân hoạt động một chút.
“Không cần, cái sân lớn bằng lòng bàn tay, nhìn cũng buồn bực.”
Bên kia, lão phu nhân phái người đi Kinh Châu, lại nhận được một tin sấm sét giữa trời quang: Thế tử gia vô ý rớt xuống sông, đến nay không biết sống chết.