Góc nhà Cổ Ba có chút vắng vẻ, sau khi rời nhà đi tới thôn, mới đến trong thôn liền gặp được một ông lão hơn năm mươi tuổi, cưỡi một cỗ cũ môtơ tới.
Cổ Ba xem xét, cuống quít ngoắc ngoắc nói: "Mở thúc, đi vào trấn sao?"
Trong làng ngoại trừ Cổ Ba ra không phải họ Vương chính là họ Chu, nghe trưởng bối nói, họ Chu là sau giải phóng mới dời tới sát nhập thành một cái làng.
Nam tử gọi Vương Huệ Mở, ở trong thôn, cùng gia gian của Cổ Ba quan hệ tương đối thân cận.
"Là Cổ Ba à, ngươi trở về lúc nào?" Vương Huệ Mở đem moto dừng ở bên cạnh hắn cười nói.
"Giữa trưa hôm qua a, trở về nghỉ ngơi được một khoảng thời gian."
"Mở thúc, ngươi đi vào trong trấn sao?" Cổ Ba cười trả lời.
"Ngươi muốn đi thị trấn à, lên đây đi." Vương Huệ Mở đập chỗ ngồi phía sau xe nói.
Cổ Ba ngồi lên moto do Vương Huệ đi, trên đường đi trò chuyện một chút việc nhà, cùng một số việc lạ trong làng.
Đến thị trấn, Vương Huệ Mở nói: "Cổ Ba, có muốn ta đợi ngươi chở về hay không?"
Cổ Ba khoát tay nói: "Không cần Mở thúc, ta chuẩn bị mua một chiếc moto, về sau đi đâu cũng thuận tiện."
"Vậy được rồi, ngươi cẩn thận một chút."
Cổ Ba vào trấn mua xe gắn máy đi, chọn lựa mua mô tô, trong tay hắn trên còn có chút vốn, một chiếc xe con mua không nổi, nhưng mua một chiếc xe gắn máy lại là dư xài.
Mua xe gắn máy xong, Cổ Ba cưỡi mô tô ở trong trấn bắt đầu đi dạo, trong trấn không có gì thay đổi, vẫn là như cũ.
Trong trấn có duy nhất một siêu thị, mua gạo để vào phía sau motor, nghĩ thầm vườn trái cây cũng phải chăm sóc một chút..
Cũng không thể mỗi ngày chạy trong trấn mua thức ăn, thật lãng phí thời gian, huống chi trải qua cuộc sống nhàn nhã, cũng không tệ nha.
Sau khi có hệ thống, sinh hoạt tất nhiên phải có chút thay đổi.
Thế là Cổ Ba lại đi mua mấy cái dụng cụ làm nông, lại đến tiệm hạt giống mua một vài loại có thể trồng ăn được, toàn bộ để ở phía sau xe, đồ ăn hạt giống đặt ở trong rương để sau xe.
Thời gian đã đến giữa trưa, Cổ Ba cũng không có ý định trở về nhà nấu cơm ăn, liền dứt khoá ở trong trấn tìm tiệm cơm gói một phần mang về ăn.
Cổ Ba về đến nhà, sau khi ăn cơm trưa, cũng không có việc gì, chẳng qua bởi vì tối hôm qua không ngủ, sau khi cảm giác hưng phấn qua đi thì một cảm giác buồn ngủ liền xông tới.
Đóng cửa lại, ngã xuống giường liền nằm ngáy o o, tỉnh lại đã là chạng vạng tối, Cổ Ba rửa mặt, vo gạo nấu cơm.
Trong trấn làm cũng không quá ngon a, tự mình nấu vẫn là ngon nhất, chờ đợi đến đêm liền tiến hành lần trộm cắp lân thứ hai.
Lần thứ nhất trộm được trái táo hỏa diễm, mỹ vị kia hắn còn chưa quên được, mong mỏi đêm nay có thể trộm được thứ tốt gì.
Ăn cơm tối xong, Cổ Ba nhìn thời gian, khoảng cách tới mười hai giờ lâu a, mặc dù bây giờ cũng có thể bắt đầu trộm cắp.
Nhưng hệ thống nói nửa đêm mười hai giờ trộm cắp cơ hội lớn sẽ được bảo vật, hắn có thể hiểu được, dù sao đồ trộm bực này không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đương nhiên là nửa đêm canh ba mới có thể hành động.
Bởi vậy hắn chịu đựng ngo ngoe, chờ đợi đến mười hai giờ.
Nhàn rỗi nhàm chán, liền lấy điện thoại cầm tay ra liền vào nhà băng thông rộng, nhìn bằng hữu một vòng, đại học năm đó những bạn học kia đa số đều xa lạ, chỉ có hai quan hệ tương gần gũi, ngẫu nhiên liên lạc một chút.
Đang nhìn xem thì một tin tức nhắc nhở ,là của Vương Đan cùng thôn nhắn tới.
Ấn mở xem xét: "A Ba, ngươi từ chức trở về nhà?"
"Đúng vậy a, ta lần trước nói với ngươi rồi. Ta là người sẽ đi đến đỉnh phong, làm sao có thể làm công cho người ta."
Vương Đan nhắn tới một biểu cảm khinh bỉ: "Muốn đến chỗ ta đang làm để làm việc không?"
Trong lòng Cổ Ba ấm áp, quan hệ thân thiết nhất vẫn là Vương Đan này cùng hắn chơi đùa từ nhỏ.Hắn trả lời: "Không cần a, ta chuẩn bị làm một ít chuyện, chờ ta phát tài cho ngươi uống chút canh ." Đằng sau còn có một cái cảm xúc xấu xa.
"Móa, làm gì thì nhớ cho ta một chút thịt a, cặn cũng được!"
Cổ Ba cùng Vương Đan trò chuyện trong chốc lát, đến mười một giờ đêm Vương Đan ngày mai còn phải sớm đi làm, liền nói logout đi ngủ đây.
Khoảng cách đến mười hai giờ, còn có chưa đến một giờ nữa, Cổ Ba không có việc gì tiếp tục xem danh sách bạn bè.
Nhìn thấy người nào đó cùng nữ đồng nghiệp đăng hình tự sướng, miệng Cổ Ba giật một cái, nghe đồn nữ đồng nghiệp này cùng quản lý công ty có quan hệ mập mờ nha.
Trước khi Cổ Ba từ chức, vị này nữ đồng nghiệp thăng chức làm trợ lí của quản lý, lúc này đăng hình tự sướng nói là cùng quản lý đi công tác, mà khung cảnh lại là khách sạn chăn gối đập vào mắt.
Sau khi xem hình tự sướng của nữ đồng nghiệp, hiện tại Cổ Ba khẳng định vị nữ đồng nghiệp này cùng quản lý có quan hệ không tầm thường, là tình nhân hay Tiểu tam?
Cổ Ba dựa vào đâu chắc chắn như thế?
Bởi vì mắt hắn rất tinh, trên một tấm hình có góc giường, mà trên góc giường đó còn có một vật dùng để làm biện pháp tránh....Không phải ba con sói thì còn là gì nữa .
Cổ Ba cười xấu xa, đem tấm hình này lưu giữ, vị nữ đồng nghiệp này ỷ có quan hệ tốt cùng quản lý ,trong công ty vênh vang đắc ý, không ít đồng nghiệp đều khó chịu nàng.
Về phần lưu tấm hình này, đơn giản tâm tư do phát hiện bí mật, vô thức liền lưu giữ, cũng không có ý định đem lan rộng ra ngoài.
Không đến mức làm ra chuyện bực này, hủy đi danh dự của người ta, dù sao cũng không có thù hận gì.
Cổ Ba lưu bức tranh này không bao lâu, liền đã bị xóa đi, cũng không biết có bao nhiêu người tinh mắt phát hiện.
Chẳng qua Cổ Ba khẳng định nàng cùng quản lý có quan hệ mập mờ.
Tự chụp còn thích khoe khoang, quả nhiên tự hại mình a.
Trước đó không lâu còn có người tự chụp ảnh giết rắn ăn thịt, đăng trên mạng khoe khoang, kết quả liền bị bắt.
Trong bất tri bất giác, thời gian đã tới nửa đêm,đúng mười hai giờ. Cổ Ba một mặt hưng phấn cùng vẻ kích động, một tay lấy điện thoại ném qua một bên.
"Hệ thống, ta muốn trộm cắp."
Trong chớp nhoáng này, cũng không biết nên làm sao, Cổ Ba cảm giác bản thân trở nên lén lén lút lút, cơ hồ là vô thức nhìn bốn phía một chút.
Lấy ra móc câu, mở ra thông đạo trộm cắp, xoa xoa đôi bàn tay, thì thầm trong miệng: "Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân nhanh hiển linh, phù hộ ta trộm được thứ tốt."
Đem móc câu từ tiến vào vòng xoáy thông đạo, cũng không biết lần này ngẫu nhiên đến thế giới nào khác.
Cảm giác móc câu không câu được vật gì, bốn phía trái phải câu đến đâu cũng không có cảm giác đụng phải thứ gì.
Nếu không phải hệ thống nói mỗi lần trộm cắp cũng sẽ không thất bại, Cổ Ba cũng hoài nghi bản thân lần này đã thất bại.
Lần này Cổ Ba câu một hồi lâu, như đã biết câu được, lúc này mới đem câu thu hồi lại, mắt mở thật to, theo móc câu thu hồi nhìn thấy trong thông đạo có một vật màu đen kèm theo...