Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 36



Nhà hàng Tây nằm tầng 2, phong cách Địa Trung Hải sáng sủa, bên ngoài cửa sổ là sân golf đầy cỏ xanh mơn mởn.

Đoạn Hạo đi cùng với vợ, hai người bọn họ vừa là bạn đời vừa là đối tác, lúc trẻ đã cùng nhau thành lập nên Bách Dịch, về công hay tư đều như hình với bóng.

Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm xuất hiện cùng nhau sau một trận “cãi vã”, cửa thang máy mở ra, hàng vạn cảm xúc kiềm lại trong lòng, trên mặt chỉ còn lại phong độ và bình tĩnh.

Hạng Minh Chương và Đoạn Hạo đã biết nhau nhiều năm, tuổi tác xấp xỉ, trực tiếp chào hỏi bằng tên đối phương.

Sở Thức Sâm tự giới thiệu rồi ngồi xuống bên cạnh Hạng Minh Chương, khăn trải bàn màu trắng như tuyết, giữa bộ chén đĩa đang đốt nến thơm, có thể ngửi thấy một mùi thơm bạc hà sảng khoái.

Bữa ăn giữa những người quen biết lại không dễ dàng gì, nói chuyện phiếm đan xen, một khi phân tâm rất dễ làm rối chuyện làm ăn, Sở Thức Sâm yên lặng lắng nghe từng câu từng chữ trên bàn.

Sau khi hàn huyên, món khai vị được đưa lên, Đoạn Hạo nói: “Quản lý cật lực đề xuất món trứng cá muối hôm nay, chúng ta thử xem sao.”

Hạng Minh Chương nói: “Cậu ở châu Âu chưa ăn đủ à?”

Bách Dịch chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực du lịch, ở trong nước đã xây dựng hàng trăm khu nghỉ dưỡng, hai năm trở lại đây trọng tâm phát triển đã chuyển sang nước ngoài. Đoạn Hạo và vợ vừa trở về sau chuyến thị sát ở Bắc Âu không lâu.

Đoạn Hạo nói đùa: “Để so sánh thì sau khi lang thang ở nước ngoài quá lâu tôi lại thấy nhớ nhà, không lâu nữa lá ở Mạn Trang cũng sẽ chuyển sang đỏ rồi.”

Hạng Minh Chương nói: “Hóa ra là cậu đang nghĩ đến nhà của tôi.”

Cô Đoạn giải thích: “Anh ấy thèm muốn Mạn Trang đâu phải ngày một ngày hai.”

Đoạn Hạo trong lòng khao khát: “Một mảnh đất tốt như vậy, kết nối với cảnh quan núi nước xung quanh, xây dựng thành mạng lưới khu nghỉ dưỡng phức hợp chắc chắn sẽ phát triển vượt bậc, bây giờ chỉ đang là một trang viên lẻ loi, quả là đáng tiếc.”

Hạng Minh Chương nói: “Đáng tiếc gì chứ, tôi cũng không cần dùng nó để kiếm tiền.”

“Được được được, cậu thì bàn về phẩm vị, là tôi tầm thường.” Đoạn Hạo bất lực cười.

Cô Đoạn nói: “Anh đừng nghĩ đến nữa, Mạn Trang là tấm lòng hiếu thảo mà Minh Chương dành cho dì Vịnh Đề, thanh tĩnh một chút mới tốt.”

Đoạn Hạo phản bác: “Mạn Trang được chia thành khu Nam và khu Bắc, vốn dĩ là hai mảnh đất, cậu ta tặng cho dì khu phía Bắc, khu Nam gần như bỏ trống, là để dành cho riêng cậu ta.”

Sở Thức Sâm đã từng đến Mạn Trang một lần, lúc đó trời đã khuya nên ấn tượng rất mơ hồ, chỉ nhớ có một khoảng sân vắng lặng, về phần khu phía Nam cậu chỉ mới nhìn thoáng qua một hai lần, nghe Đoạn Hạo miêu tả lại càng rộng lớn và sâu thẳm, toà nhà phức hợp lại càng thêm hoàn thiện.

Đoạn Hạo hỏi: “Cậu không phải là sẽ về rừng ở ẩn đấy chứ?”

Hạng Minh Chương như đang nói đùa: “Tôi định dùng để giấu người đẹp trong lòng.”

Trên bàn liên tục nói về giải trí và thư giãn, món chính được đưa lên, là một miếng thịt cừu nướng hơi cháy, Sở Thức Sâm bị ốm nên đều ăn món ăn không muối không dầu trong hai ngày nay, bèn cầm dao nĩa lên giả vờ giả vịt.

Hạng Minh Chương nói: “Sao rồi, sau khi về nước có bận không?”

Cô Đoạn nói: “Vẫn ổn, việc bận vẫn còn ở phía sau, tuần trước vừa kết thúc cuộc họp trong thành phố, phải thúc đẩy mạnh mẽ sự hội nhập đa vùng của ngành du lịch.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Điểm chính là?”

Đoạn Hạo đáp: “ ‘Văn du’, du lịch văn hóa.”

Sở Thức Sâm hiểu được đã nói đến chuyện chính, quả nhiên có liên quan đến ngành du lịch. Cậu có hơi ngạc nhiên, vì lĩnh vực chính của Hạng Việt nằm trong tài chính và ngân hàng, khối lượng dự án đã tương đối “khủng” rồi.

Lấy hệ thống quản lý nguồn khách hàng thường thấy nhất làm ví dụ, khó khăn về nhu cầu, ngân sách giá cả và hiệu quả sinh lời của hầu hết các công ty du lịch đều thuộc nhóm trung bình của thị trường, thuộc dạng “hình bầu dục” bụng to hai đầu nhỏ.

Những mục tiêu của Hạng Việt lại chủ yếu tập trung vào tốp đầu, điều này rõ ràng là không quá phù hợp với ngành du lịch.

Sở Thức Sâm cẩn thận lắng nghe, sự thịnh suy của việc kinh doanh bị ảnh hưởng bởi mọi mặt, bất kể là trong thời buổi loạn lạc hay thời bình, có thể quyết định tương lai của một ngành công nghiệp là tươi sáng hay ảm đạm, chỉ dựa vào hai chữ “chính sách”.

Cậu biết Hạng Minh Chương cũng có cái nhìn tương tự, kính trọng nhưng không gần gũi, hoặc là chia sẻ một phần lợi nhuận, phàm là lên kế hoạch từ sớm mới có thể giành được cơ hội quyết định.

Sau khi tán gẫu một hồi lâu, Đoạn Hạo cắt một miếng thịt cừu lớn cho vào miệng, liếc nhìn đĩa của Sở Thức Sâm rồi nói: “Thư ký Sở sao lại không ăn thế? Đồ ăn không ngon sao?”

Sở Thức Sâm dùng dao cắt một chút rồi nói: “Vinh dự được nghe Đoạn tiên sinh nói chuyện, được lợi không ít.”

Sau bữa ăn, nhóm bốn người đi xuống từ cầu thang xoắn ốc trên sân thượng nhà hàng, đi dạo trên bãi cỏ cùng trò chuyện. Hạng Minh Chương thường đến leo núi và đấu vật, rất hiếm khi chơi golf.

Cách đó không xa, một chiếc xe tuần tra chạy qua, một nam một nữ bước xuống, Sở Thức Sâm nhận ra đó là anh họ nhà bác trai của Hạng Minh Chương.

Lúc Hạng Như Cương nhìn thấy họ, hắn bước tới cùng vị hôn thê của mình nói: “Thật là trùng hợp.”

Hạng Minh Chương trả lời: “Sao rảnh rỗi vậy.”

“Anh không bận như cậu.” Hạng Như Cương gật đầu với Đoạn Hạo và cô Đoạn, cũng xem như là có quen biết, “Đây là vị hôn thê của tôi, họ Tần.”

Cô Đoạn nhìn thấy bụng bầu của Tần tiểu thư rõ ràng, chắc hẳn đã được năm tháng, cô nói: “Chơi bóng nên cẩn thận chút, nhiều lúc mặt cỏ trơn lắm.”



Tần tiểu thư nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi đến xem địa điểm, dự định tổ chức hôn lễ ngoài trời, có điều nơi này có hơi đơn điệu.”

Hạng Minh Chương không quan tâm đến chuyện kết hôn hay ly hôn của người khác, liếc nhìn đồng hồ đeo tay nhưng lại không nhớ rõ thời gian của cuộc họp buổi chiều, quay đầu định hỏi thì phát hiện Sở Thức Sâm cũng càng không quan tâm đến chuyện gia đình của người khác, đang hết sức chuyên chú nhìn chiếc xe tuần tra kia.

Hạng Minh Chương hạ giọng: “Xe thăng bằng còn chưa điều khiển được, nhanh như thế đã có mới nới cũ rồi à.”

Sở Thức Sâm nghe được, lộ ra có chút xấu hổ, nói: “Ai quy định thích một cái rồi thì không đuợc thích cái khác nữa?”

Hạng Minh Chương tự quyết định tính cách cho cậu: “Sớm nắng chiều mưa.”

Sở Thức Sâm thấy Hạng Minh Chương ít nhất đã từng đổi qua ba chiếc xe, không phục nói: “Vậy anh tính là gì, sớm Tần chiều Sở?”

Hạng Minh Chương hỏi, “Sở nào?”

Sở Thức Sâm sửng sốt một chút, sau đó sửa miệng nói: “Cãi chày cãi cối.”

“Đừng có đổi trắng thay đen.” Hạng Minh Chương nói, “Tôi chỉ thắp lửa một lần, còn cậu là mở đèn cả ngày.” (*)

(*) giải thích một chút, câu trên Sở Thức Sâm nói “cãi chày cãi cối” thực ra bản gốc là 只许州官放火,不许百姓点灯, nếu dịch đúng nghĩa đen thì có nghĩa là “Chỉ cần thắp lửa nhà quan chứ không cho bách tính châm đèn.”nên sếp Hạng mới đối lại câu trên như thế đó, mấy cái đối đáp tiếng Trung hack não quá @@

Sở Thức Sâm nhíu mày, rốt cục nhận ra có gì đó không đúng: “Tôi đang nói về ô tô, còn anh đang nói cái gì vậy?”

Hạng Minh Chương cũng dừng lại, không thể trả lời bản thân đã chuyển cuộc trò chuyện đi đâu, nhưng Sở Thức Sâm không dễ lừa gạt, đã trốn tránh cả nửa ngày rồi, lúc này mới nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt chất vấn.

Đang lúc giằng co, Hạng Như Cương đột nhiên nói: “Minh Chương, làm phù rể trong hôn lễ của anh đi.”

Mọi người dồn ánh mắt chú ý đến, Sở Thức Sâm nhìn qua chỗ khác chịu thua, Hạng Minh Chương cự tuyệt nói: “Tôi bận rộn nhiều việc, anh nên đi tìm Như Tự đi.”

“Lại bận, chẳng lẽ anh kết hôn cậu không đến tham dự?” Hạng Như Cương nói, “Điều quan trọng là, anh muốn giới thiệu phù dâu cho cậu.”

Hạng Minh Chương thản nhiên cười: “Sao anh lại quê mùa thế.”

Tần tiểu thư nói: “Cứ xem như là kết bạn đi, phù dâu là bạn thân mà tôi quen biết từ nhỏ, vừa có năng lực vừa xinh đẹp, tính cách cởi mở vô cùng đáng yêu.”

Hạng Minh Chương nhẹ liếc mắt một cái, Sở Thức Sâm ra vẻ không lắng nghe, anh nói: “Thế thì e rằng không có duyên phận rồi, tôi rất không thích người cởi mở.”

Tần tiểu thư có chút xấu hổ.

Hạng Như Cương đỡ vị hôn thê của mình, cười nói: “Cậu luôn che đậy kín kẽ, cả nhà không ai biết cậu thích loại người như thế nào. Nói quá một chút thì, anh ngay cả việc cậu thích nam hay nữ còn không quá chắc chắn.”

Sở Thức Sâm hơi ngẩng đầu.

Hạng Minh Chương thu vào trong tầm mắt nói: “Chưa biết chừng tôi đối nam giới có hứng thú hơn đấy.”

Trái tim Sở Thức Sâm căng thẳng, cậu không hề muốn thám thính loại chuyện tình cảm cá nhân trái với luân thường này, lại càng sợ Hạng Minh Chương sẽ nói hớ.

Cậu cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể mà đặt tay lên cánh tay của Hạng Minh Chương, ngắt lời: “Hạng tiên sinh, mọi người từ từ nói chuyện, tôi đi vệ sinh.”

Hạng Minh Chương cảm thấy cánh tay của mình bị nhéo một cái, bất động thanh sắc nói: “Cậu đi đi.”

Sở Thức Sâm kiếm cớ rời đi, tiếng nói chuyện phiếm sau lưng dần dần không nghe được nữa.

Tầng 1 của câu lạc bộ có một quán cà phê và một phòng trò chơi, chỉ tiếp đãi hội viên, Sở Thức Sâm đi loanh quanh đại sảnh một hồi, trong góc có một cửa hàng làm socola thủ công, cậu dừng lại trước cửa sổ phòng bếp.

Từng miếng socola rực rỡ muôn vẻ được sắp xếp gọn gàng từng cái một, thế nhưng suy nghĩ của Sở Thức Sâm lại đặt nhầm chỗ ——

Hạng Minh Chương có nói linh tinh gì không?

Tối hôm đó camera giám sát có quay được không?

Không thích người cởi mở, là thật hay đang cười nhạo?



Phục vụ nhìn thấy Sở Thức Sâm đứng đó hồi lâu liền tiến đến chào hỏi: “Tiên sinh, ngài muốn mua socola ạ?”

Sở Thức Sâm đột nhiên hồi thần, lại không tiện từ chối nên hỏi: “Có đề xuất vị nào không?”

Phục vụ giới thiệu: “Những vị này được ưa chuộng rộng rãi, ngài có thể ăn thử, hoặc nếu ngài thích hương vị nào chúng tôi có thể giúp ngài đặt làm, chỉ cần để lại tài khoản hội viên là được.”

Sở Thức Sâm phản ứng lại: “Tôi không phải hội viên.”

Phục vụ nói: “Không sao cả, ngài có nhu cầu thì cứ gọi tôi.”

Sở Thức Sâm không muốn tiếp tục ở đây ngắm cảnh, đang định quay lại thì trên cửa kính lại xuất hiện một bóng người khác, Hạng Minh Chương tiễn Đoạn Hạo và cô Đoạn đi, tống cổ anh họ và chị dâu đi rồi đi vào tìm cậu một vòng.



Hai người cùng nhau đứng trước cửa sổ, không ai nói lời nào.

Phục vụ nhìn qua mấy lần: “…”

Luôn luôn là người da mặt mỏng nhất nhận thua, Sở Thức Sâm ở trong một đống nghi ngờ chọn ra một cái, sau đó vòng vo hỏi: “Anh đã đáp ứng làm phù rể chưa?”

Hạng Minh Chương hỏi: “Cậu muốn tôi đáp ứng à?”

Sở Thức Sâm nói: “Anh có đáp ứng hay không không liên quan gì đến tôi.”

Hạng Minh Chương: “Vậy cậu hỏi làm gì?”

Sở Thức Sâm: “Tôi muốn giúp anh ghi chú lại ngày, đây là công việc của tôi.”

“Không cần cậu ghi lại, dù có làm phù rể hay không thì tôi vẫn phải dự hôn lễ.” Hạng Minh Chương rút ra một tấm danh thiếp từ hộp đựng trên cửa sổ, “Còn phù dâu có hoạt bát hay không, tôi chẳng có hứng thú quen biết.”

Sở Thức Sâm mở miệng, “nỗi an tâm” vô cớ khó mà diễn tả được, chỉ có thể gượng gạo thi hành chức trách: “Cuộc họp buổi chiều sắp bắt đầu rồi, tôi đi tìm tài xế lái xe tới cửa.”

Trở lại khuôn viên, Hạng Minh Chương trực tiếp đến trung tâm R&D họp.

Sở Thức Sâm ở trong văn phòng thư ký cả buổi chiều, sẩm tối trời còn mưa nhẹ, gió lạnh thổi vào khiến cổ họng vừa khô rát vừa ngứa ngáy khó chịu.

Đã qua giờ tan tầm, Hạng Minh Chương đội mưa trở lại, khu văn phòng không còn ai, trong phòng thư ký truyền tới tiếng ho liên tục không dứt.

Hạng Minh Chương phớt lờ, đi vào văn phòng lấy túi, lúc đi ra dường như còn ho lợi hại hơn.

Anh khựng lại bước chân, đẩy cửa bước vào như thể khởi binh vấn tội: “Sao vẫn chưa tan làm?”

Sở Thức Sâm vuốt ngực trả lời: “Tôi đang viết kế hoạch.”

Hạng Minh Chương nói: “Nếu như một buổi tối viết không xong, cậu định ở lại công ty qua đêm sao?”

Bản kế hoạch liên quan đến một số vấn đề kỹ thuật cụ thể, Sở Thức Sâm không nắm chắc, bình thường có thể thỉnh giáo Lăng Khải, nhưng đề xuất “hoàn tiền” này vẫn chưa được công khai, không thể để lộ tin tức.

Cậu nắm chặt tay để chặn lại tiếng ho nói: “Không quá thuận lợi, có hơi bế tắc.”

Hạng Minh Chương nói: “Làm được bao nhiêu rồi thì gửi cho tôi, tôi đọc xong rồi ngày mai phản hồi cho cậu, bây giờ tan làm đi.”

Sở Thức Sâm thu dọn đồ đạc, bộ đồ kia có vẻ như bao gồm nhiều món, rất nặng, cậu ôm trên tay rồi rời đi cùng Hạng Minh Chương.

Sau khi vào thang máy, Sở Thức Sâm liếc nhìn camera ở góc trên bên phải.

Hạng Minh Chương giả vờ như không biết, anh làm sao có thể ngu ngốc để cho camera giám sát ghi lại, xem như có ghi lại được thì anh mới là người mất mặt, Sở Thức Sâm dựa trên vai anh căn bản không thể thấy rõ.

Mưa rơi tầm tã trên mặt đất, khi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Hạng Minh Chương không lái xe, tài xế đã tan làm sớm để cùng vợ đón sinh nhật.

Tài xế nhà họ Sở đến đón Sở Thức Sâm, nhiệt tình hỏi: “Hạng tiên sinh về thế nào?”

Hạng Minh Chương giả vờ đáng thương: “Không biết.”

Sở Thức Sâm nhớ lại ngày mưa tới bệnh viện hôm đó, ngồi vào trong xe nói mấy câu với tài xế.

“Hạng tiên sinh,” tài xế nói với Hạng Minh Chương, “gọi taxi cũng mất thời gian, để tôi đưa ngài đi.”

Hạng Minh Chương đương nhiên không khách sáo, vào trong xe ngồi ở bên còn lại, cùng Sở Thức Sâm ngăn cách nhau bằng một hộp đựng quần áo, cả đường không nói chuyện, mỗi người đều dựa cửa sổ nghe mưa.

Trên đường đi, bụng Sở Thức Sâm réo lên ùng ục.

Tài xế cười nói: “Đói rồi hả?”

Sở Thức Sâm trưa nay gần như không ăn gì liền nói: “Hơi hơi.”

Tài xế tăng tốc trong nửa sau đoạn đường, đưa Hạng Minh Chương đến căn hộ Ba Mạn Gia trước.

Hạng Minh Chương mở dù bước xuống xe, ngay cả câu “tạm biệt” cũng không nói, ngay khi cửa xe vừa đóng lại, trong xe đột nhiên yên tĩnh, Sở Thức Sâm cả đường đều nhìn phía sau ghế phó lái.

Ngay khi chuẩn bị nổ máy, Hạng Minh Chương đã đi vòng qua cánh cửa bên kia, gõ gõ cửa sổ.

Sở Thức Sâm hạ cửa sổ nhìn lên.

Mép dù đã che khuất, trong không gian này dường như mưa đã tạnh, Hạng Minh Chương móc trong túi áo khoác ra rồi ném vào cửa sổ, sau đó xoay người rời đi.

Sở Thức Sâm không kịp chụp lấy, món đồ đập vào chân, trong nháy mắt đôi chân dài của Hạng Minh Chương đã đi vào trong cửa xoay.

Hạt mưa xiên xiên xẹt qua, lạnh như băng, Sở Thức Sâm nhặt lên, là một túi socola vẫn còn sót lại hơi ấm của Hạng Minh Chương trên đó.