Sau cuộc họp, Sở Thức Sâm đã hợp nhất lại dự án trong giai đoạn hiện tại của Diệc Tư.
Để so sánh hiệu quả, cậu đem các dự án đã ký kết trong vòng ba tháng, sáu tháng và một năm chọn ra một vài cái rồi giao lại cho bộ phận khách hàng thành công để tiếp tục hậu mãi.
Sau khi hai bên bàn giao, Sở Thức Sâm mời chủ quản Ngô đến bộ phận để thuận tiện có một cuộc trao đổi nội bộ nhỏ.
Về phương thức hậu mãi CS (*), theo chiều ngang và chiều dọc, bao quát toàn diện và chuyên sâu, bộ phận tiêu thụ hiểu được thì sẽ minh bạch được rằng nếu họ làm theo cùng một tiêu chuẩn thì khối lượng công việc ít nhất sẽ tăng gấp đôi.
(*) CS: customer service: dịch vụ khách hàng
Sự hợp nhất nghiệp vụ giữa Hạng Việt và Diệc Tư là một xu thế lớn, các tiêu chuẩn khác nhau đang dần được thống nhất, những tiêu chuẩn tiến tiến phải được học hỏi và những tiêu chuẩn lỗi thời cần phải thay đổi.
Sở Thức Sâm hy vọng mọi người hiểu được rằng quyết định của cậu là để cho quy trình nghiệp vụ được chuẩn hóa hơn, giảm áp lực cho bộ phận tiêu thụ, từ đó tập trung vào bản thân việc “tiêu thụ”.
Ở một mức độ khác, cậu vừa mới nhậm chức, cơ sở đối với quần chúng vẫn còn hạn chế, đúng lúc là thời điểm để tập hợp lòng dân.
Động thái này nhìn xa sẽ có lợi cho sự phát triển lâu dài của Diệc Tư, nhìn gần sẽ có lợi cho hiệu quả hoạt động của bộ phận, những người ủng hộ cậu tự nhiên sẽ chiếm đại đa số.
Những người khác cũng không thể moi ra được khuyết điểm, việc thay đổi thái độ chỉ là vấn đề thời gian.
Sau khi trao đổi, Sở Thức Sâm tiễn chủ quản Ngô vào thang máy, cảm ơn nói: “Khiến cho ngài đang bận trăm công nghìn việc phải qua đây thực sự càng thêm phiền phức rồi.”
“Giám đốc Sở đừng khách sáo.” Chủ quản Ngô nói, “Hai bên sẽ cùng nhau thảo luận thôi mà, tôi cũng có thể nắm được trình độ của dự án, kế tiếp việc theo dõi sẽ dễ dàng hơn.”
Sở Thức Sâm nói: “Vậy sau này nhờ cậy ngài bận tâm nhiều hơn.”
Chủ quản Ngô là một người rất cơ trí, tuy không rành về tình huống của Diệc Tư nhưng Sở Thức Sâm ở trong công ty người người đều biết đến, cũng đều được người người công nhận, bây giờ cũng đã là giám đốc đắc lực của Hạng Minh Chương.
Khi thang máy đến, chủ quản Ngô nói: “Giám đốc Sở yên tâm, mọi thứ tôi đều có tính toán.”
Sở Thức Sâm trở lại văn phòng, viết một báo cáo về thúc tiến tình huống của dịch vụ hậu mãi, sau đó in ra để Hạng Minh Chương xem qua.
Không còn là một lần vồ hụt nữa, đây là lần đầu tiên Sở Thức Sâm đặt chân đến văn phòng tổng tài sau khi được điều chuyển bộ phận, đẩy cửa vào và theo như thói quen gọi một câu “Hạng tiên sinh”.
Hạng Minh Chương ngẩng đầu, giữ giọng điệu: “Giám đốc Sở, điều gì đưa cậu đến đây vậy?”
Sở Thức Sâm cười như không cười, bước tới trước bàn giao ra báo cáo, nói: “Đã bàn giao xong với chủ quản Ngô rồi, Hạng tiên sinh ký tên đi.”
Hạng Minh Chương cầm bút máy, buổi sáng lúc họp đã dùng qua nên mực không đủ, anh xoay bút giữa các ngón tay: “Chờ một chút, để tôi bảo thư ký Phùng qua đây một lát.”
Sở Thức Sâm đẩy điện thoại nội bộ ra xa, để cho Hạng Minh Chương với không tới, cậu đi vòng qua bàn lấy lọ mực, đặt xuống nghe “coong” một tiếng rồi nói: “Chuyện vặt vãnh này cũng làm phiền thư ký, có phải anh làm giá quá rồi không?”
Hạng Minh Chương ngẩng đầu nói: “Không còn cách nào khác, được thư ký trước đây chiều quen rồi.”
Sở Thức Sâm cướp lấy cây bút, nhanh chóng xử lý xong, sau đó cũng là cậu táo bạo thúc giục: “Ký mau đi.”
“Không rảnh.” Sở Thức Sâm thẳng thắn nói, “Đang liên hệ với công ty dược phẩm, thứ bảy phải gặp khách hàng.”
Hạng Minh Chương thoáng hiện lên một tia thất vọng: “Biết rồi.”
Sở Thức Sâm không ở lại lâu, cầm tài liệu rời đi, sau khi đi ngang qua phòng thư ký, Phùng Hàm đang bận việc, nhưng bận rộn một cách có trật tự, đã thích ứng được với chức vụ thư ký.
Sở Thức Sâm hết lần này tới lần khác ghen tuông, ở trước mặt Hạng Minh Chương là tình thú, nhưng khi nhìn thấy chính Phùng Hàm, cậu chỉ nghĩ tới đoạn thời gian mình làm thư ký.
Ngày hôm sau, Sở Thức Sâm đặt một chậu cây xanh gửi đến văn phòng thư ký, cũng là kiếm lan đã nở hoa.
Khi Hạng Minh Chương tặng cậu kiếm lan, xuất phát đơn thuần từ tán thưởng, cậu đã tặng cho Phùng Hàm, luôn luôn thăng tiến, đây chính là một phần sự cổ vũ của người cũ dành cho người mới.
Trong khuôn viên rộng lớn của Viễn thông Hạng Việt có biết bao nhiêu phòng ban, nhân viên nhiều vô số, mỗi dự án thử thách không ngừng, sự cạnh tranh cũng diễn ra ở khắp mọi nơi.
Bỏ qua tình cảm cá nhân, sự an ủi lẫn nhau giữa cấp trên cấp dưới và đồng nghiệp với nhau là điều rất đáng quý, Sở Thức Sâm cả chặng đường đã nhận được rất nhiều, vì vậy cậu cũng không ngại bày tỏ điều đó với người khác.
Cùng với sự luân chuyển của công tác hậu mãi, bộ phận tiêu thụ càng có thêm tinh lực dồi dào. Sở Thức Sâm rèn sắt khi còn nóng, tái cơ cấu lại việc bố trí nhân sự, lập ra kế hoạch phù hợp cho từng tổ.
Cai quản cấp dưới phải chú trọng đến việc “vừa nhân từ vừa uy quyền”, cậu vừa là người chu đáo, tận tâm, nhưng cũng nghiêm khắc và chính trực.
Cho dù là làm việc hay sử dụng người, Sở Thức Sâm làm gì cũng sẽ sẵn sàng, một khi đã đề xuất nhất định phải làm được.
Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ năng lực của giám đốc Sở, nhưng trong mắt Lý Tàng Thu, sự quả quyết của Sở Thức Sâm là cường thế, chí tiến thủ là bá đạo.
Hai người là cấp trên và cấp dưới, bất cứ khi nào quyết sách có sự xung đột, Sở Thức Sâm không bao giờ lùi bước, sự bất mãn của Lý Tàng Thu đối với cậu càng tích tụ càng sâu sắc hơn.
Về đến nhà, Sở Thức Sâm rất chú ý đến động thái của gia đình mình.
Sau ngày lễ tình nhân, mối quan hệ giữa Sở Thức Hội và Lý Hành đã được xoa dịu, trường học vừa mới bắt đầu, Lý Hành thỉnh thoảng sẽ đưa cô đến trường.
Một buổi tối khi gia đình cùng ăn cơm, bà Sở nói bóng nói gió hỏi: “Tiểu Hội, con và Lý Hành gần đây thế nào rồi?”
“Không thế nào hết.” Sở Thức Hội nói, “Trước đây đều bận rộn, nhưng bây giờ anh ấy rảnh nên liên lạc với con khá nhiều.”
Bà Sở nói: “Còn con thì sao?”
Sở Thức Hội nói thật: “Con vẫn chưa rảnh.”
Bà Sở cười nói: “Thực sự không hiểu nổi bọn con, vậy Lý Hành tìm con con lại không có thời gian, nó lại không náo loạn hay ý kiến gì ư?”
Lý Hành đã thông minh ra một chút, nhận ra rằng ăn uống vui chơi không thể khơi dậy hứng thú của Sở Thức Hội, mượn cớ đang chuẩn bị buổi triển lãm thiết kế, hắn chủ động đề nghị giúp đỡ.
Sở Thức Sâm không có bình luận gì, chỉ nói: “Lý Hành điều hành nghiệp vụ chính của công ty, về phương diện kỹ thuật, nếu em cần thỉnh giáo việc gì có thể tìm chú Sâm.”
Giọng điệu của Sở Thức Hội khoe khoang: “Chú Sâm quả thực là thầy hướng dẫn thứ hai của em, em không hỏi ông ấy thì ông ấy cũng sẽ đến hỏi tiến độ của em.”
Sở Thức Sâm cười: “Vậy Lý Hành giúp em cái gì?”
Triển lãm thiết kế phải tự tìm địa điểm, thuê mướn, bố trí, điều phối, trù tính, một đống việc lặt vặt, Sở Thức Hội nói: “Anh ấy muốn giúp em tìm địa điểm và tăng số lượng nhân thủ, nhưng em không đồng ý.”
“Ừm, nếu cần thì có thể nói với anh.” Sở Thức Sâm nói, “Gần đây trên phương diện công việc anh và chú Lý có vài tranh chấp, nếu em lại đi làm phiền Lý Hành thì xấu hổ quá.”
Sở Thức Hội lập tức hiểu ngay: “Em hiểu rồi.”
Vào thứ bảy, Sở Thức Sâm hẹn một khách hàng đi uống trà.
Công ty dược phẩm đó tên là Ngưng Lực, là một công ty niêm yết, cách đây 3 năm đã công khai gọi thầu làm hệ thống CR (*). Đáng tiếc thời điểm đó Diệc Tư đã trượt dốc không phanh, bị đánh bại trước các đối thủ cạnh tranh đấu thầu.
(*) CR: viết tắt của Conversion Rate, hay còn gọi là Tỷ lệ chuyển đổi. Hiểu đơn giản, CR là tỷ lệ giữa tổng số người dùng truy cập vào trang website dựa trên một mục tiêu cụ thể (có thể là số người đặt hàng, thanh toán, hay đăng ký thành viên,…).
Năm nay Y dược Ngưng Lực muốn nâng cấp toàn bộ hệ thống, cải thiện các lỗi kết nối của nhiều mô đun. Tổng giám đốc họ Tào, hiền lành khéo miệng, là người thuộc phái thực lực.
Sở Thức Sâm đã tham gia rất nhiều cuộc xã giao, đây là lần đầu tiên gặp khách hàng một mình, cậu hẹn với Tào tổng một tiếng đồng hồ, nói chuyện rất ăn ý nên kéo dài thêm gần 30 phút.
Buổi gặp mặt kết thúc, Tào tổng đi về trước.
Sở Thức Sâm nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, nhớ lại Hạng Minh Chương đã hỏi cậu hôm nay có rảnh không. Cậu cầm điện thoại gọi cho Hạng Minh Chương, đổ chuông rất lâu, lúc sắp tự động cúp thì cuối cùng cũng kết nối.
Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc của Hạng Minh Chương, nghe một chút liền truyền đến bên tai, còn có tiếng người ồn ào, Sở Thức Sâm sững sờ nói: “Anh đang làm gì vậy?”
Sở Thức Sâm nghe tiếng thở thô bạo, cảm giác miệng khô khốc khó giải thích được, cậu uống cạn cốc trà lạnh rồi nói: “Em gặp khách hàng xong rồi.”
“Vậy thì em có muốn đến tìm anh không?” Hạng Minh Chương giả vờ vô ý nói, “Vừa rồi anh mới bị người ta đánh.”
Sở Thức Sâm không tin, nhưng đã uống quá nhiều trà rồi, trong miệng đắng ngắt, thứ cậu nghĩ đến là socola của câu lạc bộ, liền đáp ứng: “Được rồi, anh đợi em.”
Tài xế đưa Sở Thức Sâm đến câu lạc bộ, cuối tuần có nhiều người hơn một chút, hội trường đấu vật ở tầng 6, tổng cộng có 3 sảnh huấn luyện.
Nơi mồ hôi đổ như mưa được trang trí bằng tông màu trắng tinh, có vạch kẻ đỏ điểm xuyến, trông có vẻ rất sạch sẽ, bao cát, túi nước và các bia cố định, các đấu trường lớn nhỏ, còn có phòng massage cơ bắp và quầy bar đồ uống lạnh.
Sở Thức Sâm bước vào sảnh huấn luyện lớn nhất, yên tĩnh trống trải, hoàn toàn không giống như tiếng ồn ào lúc gọi điện thoại.
Hạng Minh Chương đang nghỉ ngơi, nửa trên để trần, cơ bắp đang sung huyết sau khi vận động kịch liệt càng rõ rệt hơn, hai tay bị găng tay đấm bốc làm cho bí bách nên đỏ lên, các đường gân xanh nổi lên kéo dài từ mu bàn tay đến cẳng tay.
Sở Thức Sâm chưa bao giờ nhìn thấy Hạng Minh Chương ở trong trạng thái này, cảm thấy một sức hút thuần khiết và mạnh mẽ.
Bước đến gần, cậu nhìn rõ vết bầm tím trên eo và bụng của Hạng Minh Chương, lập tức sờ lên: “Em còn tưởng anh nói đùa, thực sự bị người ta đánh à?”
Hôm nay có một cuộc thi đấu vật giữa các thành viên, lúc Hạng Minh Chương trả lời điện thoại là vừa bước khỏi sàn đấu và nói: “Thi đấu lẫn nhau.”
Chẳng trách nghe có vẻ hỗn loạn như vậy, Sở Thức Sâm quan tâm hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Hơi thở của Hạng Minh Chương ổn định nói: “Không sao, bình thường thôi.”
Sở Thức Sâm nhìn xung quanh: “Sao bây giờ lại không có ai nữa rồi?”
Hạng Minh Chương nói: “Thu dọn hiện trường cho em đó.”
Sở Thức Sâm chưa kịp phản ứng Hạng Minh Chương đã đưa qua một đôi găng tay đấm bốc, xem ra thực sự định cho cậu luyện tập vài thuật phòng thân.
Sở Thức Sâm vốn dĩ không muốn luyện, nhưng bây giờ tận mắt thấy cũng sờ tận tay, còn bị hóc môn do Hạng Minh Chương phát ra làm cho mê hoặc, kích thích ra hứng thú rục rịch.
Cậu mỉm cười bất lực, cởi tây trang và cà vạt ra, giày da và tất, cởi cả cổ áo và măng sét của áo sơ mi, Hạng Minh Chương giúp cậu đeo găng tay, cơ thể mang theo nhiệt khí sau khi vận động đến gần.
Sở Thức Sâm hỏi: “Đánh với anh sao? Anh bị thương rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Ý của em là anh chống đỡ không nổi?”
Sở Thức Sâm co được dãn được: “Là em chống đỡ không nổi, vậy anh có hạ thủ được không?”
Hạng Minh Chương nói: “Trên thương trường không phân cha con, trên sàn đấu không phân vợ chồng.”
“Đừng nói nhảm.” Sở Thức Sâm nâng khuỷu tay lên, lau mồ hôi trên má Hạng Minh Chương, nhân cơ hội nhìn kỹ khuôn mặt này, “Có đánh vào mặt không? Đánh đỏ lên thì em làm sao đi làm đây?”
Hạng Minh Chương chế nhạo: “Nói nhiều vậy, em sợ à?”
Màn hình cạnh tường đang phát hình trận đấu, Sở Thức Sâm đeo găng tay vào, mô phòng các động tác đụng chạm nhau của các tuyển thủ: “Em sợ em có thiên phú đặc biệt doạ anh thôi.”
Đấu trường hình vuông, sàn trắng với các đường line đỏ, đèn chùm ngay trên đầu sáng đến chói mắt, trong cảm quan của Sở Thức Sâm tràn đầy mới lạ, buông hai tay xuống, không biết là phải làm thế tư thế phòng ngự.
Hạng Minh Chương thế nhưng lại không nhắc nhở, đột nhiên ra nắm đấm.
Sở Thức Sâm ngạc nhiên giật mình, tránh ra kịp thời, trên mặt không quên giữ vững vẻ trấn định, nói: “Em đã gặp Tào tổng của Y dược Ngưng Lực.”
Hạng Minh Chương phối hợp hỏi: “Bàn chuyện thế nào rồi?”
“Rất thuận lợi.” Sở Thức Sâm di chuyển bước chân, như thể rất thành thạo, “Tuần sau đã hẹn rồi, đoàn đội hai bên sẽ chính thức tiếp xúc với nhau.”
Hạng Minh Chương di chuyển theo đó, duy trì công kích bằng một cú đấm khác, nói, “Diệc Tư liên tục lấn sâu vào lĩnh vực y dược, dự án này thuộc về vùng an toàn.”
Sở Thức Sâm không tránh được nên ăn đau một chút, cau mày nói: “Mấy năm nay thất thoát khách hàng, năm nay ổn định lại, dư luận và thị phần trong thị trường phải cùng nắm lại về tay.”
Hạng Minh Chương đột nhiên hỏi: “Với Lý Tàng Thu thế nào rồi?”
Sở Thức Sâm hơi thở gấp: “Không hài hòa lắm, trong công việc em cố ý kích thích ông ta, đối chọi gay gắt vài lần rồi.”
Trong lúc nói chuyện cậu bị đòn tấn công của Hạng Minh Chương buộc phải liên tục lùi bước, phải nắm lấy dây thừng bao quanh sàn đấu mới không bị ngã, nói tiếp: “Ông ta lúc nào ngoài mặt cũng thể hiện độ lượng, không biết có thể chịu đựng được bao lâu.”
Hạng Minh Chương quay trở lại điểm bắt đầu trên sàn đấu rồi nói: “Được rồi, khởi động kết thúc.”
Sở Thức Sâm sững sờ: “Cái gì?”
Hạng Minh Chương chính thức bắt đầu, sắc mặt trầm xuống, không còn một nửa thần sắc trêu đùa, giương nắm đấm không chút lưu tình, hung hăng đá vào cẳng chân.
Anh xuất ra sức mạnh từ trong tuyến thịt, sau đó im lặng thu lại, không nỡ hạ xuống trên người Sở Thức Sâm.
Nhưng trận tuyến của Sở Thức Sâm hỗn loạn, không theo kịp tiết tấu và động tác, trong lúc né tránh không kịp công kích, cậu đã nghe thấy được mình đang thở hổn hển, nhịp tim đang đập thình thịch.
Một cú móc hướng về mặt mang theo gió, Sở Thức Sâm nhắm chặt mắt lại.
Nắm đấm không rơi xuống, Hạng Minh Chương nửa đường đã thay đổi chiêu thức, anh duỗi chân móc lấy đầu gối của Sở Thức Sâm, dùng lực ném người xuống đất.
Sở Thức Sâm mất thăng bằng ngả người về phía sau, lúc mở mắt ra là một luồng sáng chói lòa, Hạng Minh Chương giữ lấy cậu và ngã xuống, “rầm” một tiếng, hai người đồng thời nằm xuống ngay giữa sàn đấu.
Lồng ngực cậu nhấp nhô, giơ tay đấm vào ngực Hạng Minh Chương, cuối cùng mới chiếm một chút tiện nghi nói: “Anh thắng rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Trong sáu vòng thi đấu trên võ đài, anh thắng liên tiếp năm vòng.”
Sở Thức Sâm mệt đến mức nằm yên: “Vòng cuối cùng tại sao lại thua?”
“Bởi vì em gọi điện cho anh, anh liền phân tâm.” Hạng Minh Chương nói, “Sau cú đấm đầu tiên, chưa kịp phản ứng đã đến cú đấm tiếp theo, cứ liên tiếp như thế, một khi đã rơi vào thế bị động thì rất khó để phản kích thành công.”
Sở Thức Sâm lập tức hiểu ra điều gì đó, nhanh nhạy nói: “Quyền chủ động vô cùng quan trọng.”
Đấu vậy là vậy, những thứ khác có lẽ cũng như vậy.
Du thuyền phát nổ, bị theo dõi, những vấn đề này một ngày không được giải quyết, bọn họ sẽ rơi vào thế bị động, không biết được nguy hiểm tiềm ẩn là một cây kim, hay là một con dao.
Hạng Minh Chương để tâm đến an nguy của Sở Thức Sâm, còn Sở Thức Sâm để tâm an nguy của nhà họ Sở.
“Khoanh tay chờ chết không phải là giải pháp.” Chỗ bị thương của Hạng Minh Chương đau nhức, đứng dậy nói: “Chúng ta nên chủ động hơn một chút.”
Sở Thức Sâm đứng dậy: “Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn, từng bước một.”
“Bước thứ nhất,” cởi ra bao tay, Hạng Minh Chương lại ướt đẫm mồ hôi tay, “trước tiên cùng anh đi tắm rửa thay quần áo.”