Người nào đó vẫn giữ chặt Tô Kỳ, thậm chí còn cố ý kéo cô về phía anh, để cô ngã vào lòng mình. Cô gái nhỏ ngồi nghiêng trên đùi anh, bị anh ôm eo đè chặt.
“Nói chuyện chưa xong, em định đi đâu?”
“Không muốn nói với chú. Hôm nay chú không được vào phòng ngủ.” Tô Kỳ ngang ngược đáp.
Có đôi lúc Cung Duật cảm thấy rất bất lực, phụ nữ suy nghĩ nhiều hơn đàn ông, đối với anh thì Lưu Ly chỉ là một người quen bình thường, xã giao thôi, vậy nhưng cách mà Lưu Ly quan tâm đến anh khiến Tô Kỳ nghi thần nghi quỷ.
Bé cưng mà không vui thì sẽ như vậy đó, như một chú mèo xù lông với anh.
Cung Duật cười khổ:
“Đây là nhà tôi, sao lại cấm tôi không được về phòng ngủ?”
Cô gái nhỏ bĩu môi, tay đẩy ngực anh để kéo giãn khoảng cách rồi đáp:
“Nhà chú nhiều phòng như thế, chú thích ngủ ở đâu thì ngủ, trừ phòng em ra.”
“Nhưng tôi chỉ muốn ngủ cùng em thôi, làm sao bây giờ?”
“Kệ chú.”
Cung Duật phát huy hết khả năng dỗ dành của mình:
“Không có em tôi không ngủ được.”
Câu nói này nghe thì rất lãng mạn đấy, nhưng đúng lúc Tô Kỳ đang quạo, cô bật ngược lại:
“Thế mấy chục năm nay chú thức trắng à?”
“Vẫn ngủ, nhưng ngủ không ngon.”
Đến tận lúc này, người đàn ông kia vẫn còn dẻo miệng chữa cháy được làm Tô Kỳ càng điên hơn, cô đánh vào vai anh cái bộp rồi nói:
“Đi ôm Lưu Ly của chú ấy!”
“Tôi với cô ấy không có gì cả, em nghĩ nhiều rồi.”
Tô Kỳ ngồi trên đùi anh, chỉ tay vào hai cái túi giấy rồi hỏi:
“Không có gì sao cô ấy lại tặng chú thuốc tráng dương bổ thận?”
“Thuốc gì?” Lúc này Cung Duật mới nghệt mặt ra.
“Tráng, dương, bổ, thận!”
Bốn chữ này là Tô Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói với anh, ban đầu cô cũng không nghĩ Lưu Ly sẽ tặng thứ quà kỳ quặc vậy đâu, chạm vào rồi mới trố mắt.
Người đàn ông sau vài giây bị sốc thì vươn tay ra kéo hai túi quà lại gần nhìn xem, cẩn thận kiểm tra xong, anh còn giận hơn cả Tô Kỳ, rít qua kẽ răng:
“Tôi mà cần thứ này sao?”
Anh quay sang hỏi Tô Kỳ:
“Em nói xem, tôi cần nó làm gì?”
“Sao em biết được?”
Hai gò má Tô Kỳ hơi nóng lên, cô tất nhiên hiểu được ý của anh trong câu hỏi kia, đó là câu hỏi tu từ chứ bọn họ đều biết đáp án cả rồi. Lần đầu tiên họ vô tình quấn lấy nhau là bốn tháng trước, khi đó cô mới vừa phá thân liền gặp phải người đàn ông cầm thú này, nghĩ lại mà sợ mất hồn.
Câu chuyện giữa họ ngày một đi xa, Tô Kỳ nhíu mày hỏi:
“Chú nói hôm đó là lần đầu của chú, thật không vậy chứ?”
“Giờ em còn nghi ngờ tôi?” Cung Duật dùng ánh mắt không vui nhìn cô.
“Thì, thì tại mọi thứ khá trơn tru nên…”
A, không được, sao đột nhiên cô lại yếu thế và cảm giác sắp thua chú Cung thế này! Cô còn chưa hỏi xong chuyện Lưu Ly đâu! Nghĩ vậy, Tô Kỳ hất cằm lên:
“Túm lại là tối nay chú ngủ một mình.”
Tới tới lui lui một hồi vẫn quay về chuyện giận dỗi kia, Cung Duật vò mái tóc đen mượt của mình sau đó bóp chặt eo Tô Kỳ không cho cô đi, lại bị cô liếc xéo.
Lần này Tô Kỳ dứt khoát đứng lên, né xa khỏi sự ngăn trở của người đàn ông bên cạnh.
Nhìn bóng lưng của cô gái mình yêu, Cung thiếu gia lặng người không biết phải làm thế nào để dỗ cô. Khó khăn lắm mới dụ dỗ cô về nhà ở cùng anh, vậy mà ngày đầu tiên liền bị cô cấm cửa rồi!
Tất cả là tại Lưu Ly kia, tặng cái gì không tặng, sao cứ chọn thứ quỷ quái như thế?
Cung Duật đâu biết rằng trước kia ngoài tin đồn anh có sở thích đặc biệt ra thì còn cả tin đồn bảo anh “yếu sinh lý” nữa. Bởi vậy Lưu Ly tặng cái này cũng mang hàm ý khá đặc biệt.
Đêm ấy, Cung Duật đi qua đi lại trước cửa phòng của Tô Kỳ không dưới mười lần, có lúc định lên tiếng gọi cô rồi thôi.
Bình thường con gái giận dỗi chỉ là nhất thời, hay anh chờ thêm một hôm cho cô nguôi ngoai? mà chẳng may bây giờ im lặng càng phản tác dụng thì sao?
Cung Duật phát hiện thì ra không chỉ con gái mới nghĩ nhiều đâu, liên quan đến chuyện hạnh phúc tương lai, ai mà không bận tâm cho được?