Chuyện của họ thật ra rất bình thường, người khác biết thì sao chứ, họ yêu nhau thật lòng và không làm gì sai, cứ tự do thoải mái mà yêu thôi.
Việc công khai mối quan hệ này với ba của Tô Kỳ là điều đáng lo duy nhất và là cửa ải lớn nhất mà họ cần vượt qua!
“Chú chuẩn bị tinh thần xong rồi hả?” Tô Kỳ buồn cười hỏi anh.
“Ừ, xong rồi. Thấp tha thấp thỏm bốn tháng nay, em không biết mỗi ngày tôi đều nghĩ cách để ba em biết đâu.”
Cung Duật đã bỏ ra kha khá công sức, nhưng mãi vẫn chẳng có cơ hội để nói. Lần này chờ Tô Hoằng trở về từ nước ngoài, anh sẽ tìm cơ hội nói cho ông ấy biết.
Hai người trò chuyện một lát thì ghé vào nhà hàng ăn trưa, tiết kế tiếp của Tô Kỳ bắt đầu lúc một giờ rưỡi nên cũng dư dả thời gian.
Thấy Cung Duật đột nhiên nhìn đồng hồ đeo tay, cô chớp mắt hỏi:
“Chú đang làm việc mà chạy đến đây đón em đi ăn luôn đó hả?”
“Không sao, thỉnh thoảng có chút việc gấp cũng rất bình thường.”
Bình thường? Nghe nhẹ nhàng như vậy nhưng chắc sẽ gây ra chút rắc rối đó, Tô Kỳ nín cười cầm lấy cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, che đi khóe môi cong cong của mình.
Là một người đàn ông trưởng thành chín chắn, khí chất đầy mình trong mắt bạn gái, Cung Duật nào dám nói anh ghen tuông vớ vẩn và cảm thấy không an toàn nên mới bỏ việc chạy qua chỗ cô, như vậy rất mất mặt.
Bữa cơm còn chưa kết thúc thì điện thoại Tô Kỳ đã rung lên liên tiếp mấy lần, cô mở ra xem mới biết nhóm chat của mọi người đang ầm ĩ bàn tán về cô.
“Ôi má ơi, Tô tiểu thư hôm nay làm sao thế?”
“Sao lại đánh nam thần của chúng ta vậy nè?”
“Tôi nhớ không nhầm thì Tô Kỳ trước kia còn khen cậu ấy…”
“Điên rồi điên rồi, Hạ Long Phi tuyên bố từ nay về sau không đội trời chung với Tô Kỳ kìa.”
“Chắc là bị mất mặt quá đó, nhưng Tô Kỳ cũng thật độc, vừa nãy tôi thấy mặt của tên kia in hình năm ngón tay luôn đó.”
Cả quá trình họ bàn tán, Tô Kỳ chỉ xem chứ không nói gì. Lúc đó cô hơi xúc động thật, nhưng ai mắng cô thì phải chuẩn bị tâm lý ăn tát!
Tố Trân - chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật ngày mai cũng vào nói một câu giảng hòa:
“Mọi người đều là bạn học, đừng căng thẳng quá, chuyện của họ để họ tự giải quyết đi.”
Cô nàng nói lời này chủ yếu là sợ ngày mai Hạ Long Phi và Tô Kỳ gặp mặt rồi tranh cãi, phá hỏng tiệc sinh nhật của mình.
Tô Kỳ lúc này mới vào đáp:
“Nếu hắn biết điều thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Còn nếu gây sự với cô thì thật xin lỗi, cô chắc chắn không phải kiểu người chịu thiệt.
Mấy ngày gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra khiến Tô Kỳ và Cung Duật đều cảm thấy bất ổn, đầu tiên là bên phía Cung Duật xuất hiện một chị gái xinh đẹp, bây giờ đến lượt Tô Kỳ để lộ bí mật từng thích bạn học.
Mặc dù hai người họ yêu nhau nhưng vẫn chưa thực sự hiểu hết về nhau, Tô Kỳ không chủ động tìm hiểu, Cung Duật cũng chẳng thèm kể chuyện xưa cho cô nghe đâu. Người đàn ông này kín miệng lắm.
Sau khi dùng bữa trưa xong, Cung Duật lái xe đưa Tô Kỳ trở về trường, cả buổi chiều hôm đó của cô trôi qua trong yên ổn. Cô cảm thấy là lạ, nào ngờ đến tối về nhà mới hay thì ra họ chạy lên diễn đàn riêng tám nhảm hết rồi.
Tô Kỳ nhún vai đi vào phòng tắm tẩy rửa cơ thể, xong xuôi thì ngồi vào bàn học. Cứ yêu đương mãi quên mất nhiệm vụ quan trọng rồi, nếu điểm thi mà kém thì ba sẽ mắng cô mất.
Đang cặm cụi viết chữ, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất khẽ. Tô Kỳ ở cùng nhà với Cung Duật nên không thèm chốt khóa, anh đi thẳng vào cùng một cốc nước ép cam trên tay.
Phòng ngủ của thiếu nữ trang trí đơn giản, ga trải giường màu hồng nhạt xinh xắn, trên bàn học cũng đặt không ít các loại vật dụng kiểu dáng đáng yêu.
“Em đang học gì vậy?”
“Mấy thứ linh tinh thôi ạ, cảm ơn chú.”
Tô Kỳ đưa hai tay ra nhận đồ từ anh, sau đó nghe thấy anh hỏi:
“Tối nay… Tôi ngủ ở đây được không?”
“Không được.”
Vẫn phũ phàng như cũ, Tô Kỳ liếc anh:
“Em phải học bài.”
“Tôi tưởng là em hết giận rồi chứ?”
Con gái khó hiểu thật, buổi trưa vừa mới vui vẻ cùng nhau đi ăn xong bây giờ lại dỗi tiếp hay sao?