Nếu như bây giờ ở đây có giường thì chắc chắn Tô Hiểu Nhiên sẽ không do dự mà nhào tới tiếp tục ngủ!
Sau khi cố gắng đút cháo cho Mặc Hiện Sâm, cô mới trở về chỗ của mình bắt đầu ăn sáng.
Trong suốt quá trình ăn, cô suýt nữa đã ngủ gật tại chỗ.
Cô cứ như thế cố gắng đi đến trường học, đây là lần đầu tiên một người luôn nghe giảng nghiêm túc như Tô Hiểu Nhiên lại có suy nghĩ muốn ngủ trong lớp.
Thực sự buồn ngủ quá.
Những bạn học khác trong lớp đều rất ít khi nghe giảng nghiêm túc như cô, cho nên cô ngủ một tiết chắc cũng không sao.
Thế nhưng thực tế nói cho cô biết mình nghĩ hay quá rồi.
Tiết học đầu tiên là toán cao cấp.
Thầy giáo dạy môn này bắt Tô Hiểu Nhiên đứng lên nghe giảng: "Trong lớp của chúng ta cũng chỉ có một mình em là nghiêm túc nghe giảng, sao bây giờ em cũng ngủ gật thể? Mau đứng lên nghe giảng cho thấy, nhanh chóng tỉnh táo lại đi!"
Tô Hiểu Nhiên không biết làm sao, cô cũng không thể làm gì khác hơn là đứng ngày ra trước lớp nghe giảng hết cả tiết học.
Lớp học tiếp theo là tiết chính trị.
Giáo viên dạy chính trị thì có thái độ khác, bảo Tô Hiểu Nhiên đứng lên bục giảng làm trợ giảng cho bà ta.
Mặc dù Tô Hiểu Nhiên trợ giảng lung ta lung tung, nhưng cô giáo dạy môn này cũng không hề có ý định cho cô trở về chỗ ngồi: "Hiểu Nhiên, làm một, hai lần là quen, kiểu gì em cũng sẽ trở thành cánh tay đắc lực của cô, trong khoảng thời gian này, em tiếp tục làm trợ giảng cho cô đi.”
Cho tới tận buổi trưa, Tô Hiểu Nhiên khổ không thể tả.
Cô đã làm việc suốt cả buổi sáng, ngay cả một cơ hội để ngủ cũng không có.
"Hay là câu nói thẳng với Mặc Hiên Sâm đi."
Lúc ăn cơm trưa, Đường Nhất Vi thấy Tô Hiểu Nhiên mệt như thế thì thử lên tiếng thăm dò: "Cậu nói với anh ta về tình trạng hiện giờ của cậu, để anh ta trợ giúp cậu về mặt tài chính, hoặc ít ra không bắt cậu làm nhiều như này.
Cậu nhìn lại bản thân của mình bây giờ đi, chẳng có chút tinh thần nào cả."
Tô Hiểu Nhiên lắc đầu: "Tớ và anh ấy không quá thân thiết, anh ấy không có nghĩa vụ phải giúp đỡ tớ".
"Cái gì mà không thân thiết? Ngủ cùng một giường mà vẫn không gọi là thân thiết sao?"
Đường Nhất Vi đập mạnh đôi đũa trong tay: "Hiểu Nhiên, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, cậu luôn cho rằng mình gả cho anh ta là vì tiền, cho nên cậu thấp hơn anh ta một bậc đúng không?"
Cô ấy chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra Tô Hiểu Nhiên đang cố gắng là vì điều gì: "Có phải cậu.
cảm thấy mình giống như một người giúp việc của anh ta đúng không?”
Kể từ khi gả cho Mặc Hiên Sâm, Tô Hiểu Nhiên đã trở nên dè dặt hơn so với trước kia rất nhiều, ngay cả Đường Nhất Vi cũng có thể nhìn ra cô đang không vui.
Tô Hiểu Nhiên ngước mắt nhìn Đường Nhất Vi một cái: "Cậu nhỏ tiếng một chút đi."
Giọng nói của Đường Nhất Vi quá lớn đã thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh: "Tớ chỉ không muốn làm phiền anh ấy mà thôi."
Mặc dù Mặc Hiên Sâm có tiền, nhưng anh cũng có những nỗi lo lắng của riêng mình.
"Hiểu Nhiên"
Đường Nhất Vi hít một hơi thật sâu: "Thế cậu có từng nghĩ, kể từ khi cậu gả cho Mặc Hiên Sâm thì hai người đã chính thức trở thành vợ chồng, mà giữa vợ chồng thì làm gì có chuyện giấu diếm chứ?"
"Hôn nhân đại diện cho việc hai người đã có mối quan hệ vô cùng thân thiết, anh ta chính là người thân thiết nhất của cậu, vì thế cậu có cảm thấy mệt mỏi khi phải luôn giấu diếm anh ấy không?".
Tô Hiểu Nhiên cắn cắn đũa: "Bọn tớ cũng không phải vợ chồng bình thường..."
Cô có thể chăm sóc cho anh, bảo vệ anh, vì anh mà làm rất nhiều chuyện.
Có điều, cô không cần anh phải làm bất cứ chuyện gì cho cô.
Bởi vì cô đang nợ anh, anh chính là ân nhân của cô.
"Sao lại không bình thường?"
Đường Nhất Vi lại tức giận khi nghe mấy lời cô nói: "Nếu Mặc Hiện Sâm không đồng ý cưới cậu làm vợ thì ban đầu anh ta sẽ không đồng ý cưới cậu đâu."
"Vì vậy những chuyện như phiền phức hay gánh nặng gì mà cậu nói đều là điều mà anh ấy phải chấp nhận!".
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày, giơ tay lên đặt lên tay Đường Nhất Vi để trấn an cô ấy, thuận tiện đưa đũa mới cho cô ấy: "Cậu mau ăn đi"
Đường Nhất Vi cảm thấy mấy lời của mình đều vô dụng.
Tô Hiểu Nhiên chính là một người như thế.
Cố chấp, cứng ngắc lại vô cùng tự ti.
"Nếu cậu cứ như thể hoài thì sẽ mệt chết đấy!"
"Vì thế cậu cũng đừng nổi giận với tới."
Tô Hiểu Nhiên cười, nhẹ nhàng lên tiếng: "Chờ lát nữa khi ăn xong tớ còn phải đến bệnh viện nữa đấy!"
Đường Nhất Vi cầm đũa lên chọc chọc vào bát của mình: "Cậu đừng có mà cố quá, tớ không muốn phải đến nhặt xác cậu đâu đấy!"
Biết cô ấy nói thế cũng chỉ vì muốn tốt cho mình, Tô Hiểu Nhiên đưa đùi gà của mình để vào trong chén của cô ấy: "Được rồi, cậu mau ăn đi, không phải buổi chiều cậu còn phải đến câu lạc bộ nhảy sao?"
"Hừ!".
Ăn trưa xong, Tô Hiểu Nhiên ngồi xe buýt đến bệnh viện.
Bởi vì cô đã vô cùng mệt mỏi nên không chịu được nữa mà ngủ gật trên xe, lúc cô tỉnh dậy thì xe buýt đã đến trạm cuối.
Cô cũng không thể làm gì khác hơn là dùng một cây kim châm vào mu bàn tay mình để nhắc nhở bản thân không được ngủ nữa.
Nhưng việc đã rồi, lúc cô đến bệnh viện thì cũng đã muộn.
"Sao lại tới trễ thế?"
Chị Lưu liếc cô một cái, sau đó đưa cho cô một đống drap giường bẩn: "Mau đem đi giặt đi."
Tô Hiểu Nhiên gật đầu, sau khi đi vào phòng giặt cô mới phát hiện ra toàn bộ máy giặt đều đang đã hỏng hết cả.
Cô đành phải trở về tìm chị Lưu.
"Tất cả máy giặt đều bị hỏng hết rồi, hai ngày nay thợ sửa lại không có ở đây, cô tự giặt tay đi."
Chị Lưu nhìn cô với vẻ khinh thường: "Dịch Quốc Thiên bảo rằng chuyện gì cô cũng có thể làm, chẳng lẽ ngay cả một việc nhỏ như giặt drap giường mà cô cũng không làm được sao?"
"Tiền lương làm thêm ở đây không ít, nên chúng tôi không nuôi người rảnh rỗi”
Tô Hiểu Nhiên gật đầu: "Vâng em biết rồi"
Đứng tựa lưng vào khung cửa, chị Lưu đưa mắt nhìn Tô Hiểu Nhiên giặt quần áo, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Dịch Quốc Thiên lái xe đưa cô về nhà vào tối hôm qua.
"Tranh đàn ông với tôi à?"
Chị Lưu cười lạnh lên tiếng: "Cô vẫn còn non lắm"
Mặc dù chị Lưu đưa cho cô rất nhiều drap trải giường, có điều Tô Hiểu Nhiên sống ở nông thôn từ nhỏ, phần lớn quần áo đều phải tự giặt bằng tay cho nên việc giặt những thứ này cũng không có gì quá khó khăn.
Việc khó khăn duy nhất chính là cô phải giặt tay trong tình trạng buồn ngủ.
Cô giặt hết tấm này tới tẩm khác, sau khi giặt xong, cô suýt nữa đã ngã vào trong thau giặt đồ.
"Mới giặt có mấy cái mà đã mệt rồi sao?"
Bên cạnh truyền tới giọng nói trêu chọc của chị Lưu: "Tô Hiểu Nhiên, tôi đã khoe khoang về cô trước mặt ông chủ rằng cô có thể làm rất nhiều việc, vì thế cô đừng làm tôi thất vọng đấy!"
"Vâng."
Tô Hiểu Nhiên ngước mắt nhìn chị Lưu, cười nói: "Em sẽ cố gắng"
Nói xong, cô đưa tay thẩm chút nước lạnh vào mặt để lên tinh thần tiếp tục công việc.
Nhưng hiệu quả của nước lạnh cũng có hạn.
Sau đó Tô Hiểu Nhiên bắt đầu dùng kim châm bỏ trong túi áo châm vào tay mình để đừng ngủ gật.
Chỉ có làm như thế cô mới có thể hoàn thành công việc của cả buổi chiều trong bệnh viện.
Buổi tối lúc cô về nhà thì theo thường lệ gặp được Dịch Quốc Thiên.
"Đã trễ thế này rồi, em chưa ăn gì đúng không?"
Nhìn Tô Hiểu Nhiên đang mệt mỏi ngồi ở vị trí ghế lái phụ, Dịch Quốc Thiên nhíu mày hỏi: "Anh mời em nhé?"
Tô Hiểu Nhiên lắc đầu: "Đàn anh, anh đưa em về thẳng nhà là được rồi."
"Chắc hẳn ở nhà đang có người chờ em về ăn cơm."
Nghĩ tới việc lát nữa cô còn phải phục vụ Mặc Hiên Sâm, trong lòng Tô Hiểu Nhiên liền cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Ở nhà còn có người đang chờ cô về ăn cơm.
Lúc Tô Hiểu Nhiên nói mấy lời này, bàn tay đang đặt trên tay lái của Dịch Quốc Thiên hơi ngừng lại một chút.
Anh ấy đau lòng nhìn vẻ mặt mệt mỏi tái nhợt của Tô Hiểu Nhiên: "Em cực khổ vì công việc như thế, có đáng không?".