Trộm Mệnh

Chương 83: Quyển cuối (mười)



Khi Nam Tinh gửi tin nhắn, nói đã ngồi trên chuyến bay về Thượng Hải, Khâu Từ còn đang canh giữ Lê Viễn ở bệnh viện. Hắn thu được tin nhắn xong có chút bất an, bởi vì Nam Tinh trở về quá nhanh, hơn nữa không đề cập đến Nam Nguyệt.


Điều này không bình thường.


Chờ sau khi Lâm Mạn tới bệnh viện, hắn liền đến sân bay đón Nam Tinh. Đợi hơn hai giờ, nghe thấy chuyến bay Nam Tinh ngồi hạ cánh, lại đợi thật lâu, mới thấy Nam Tinh đi từ thông đạo ra.


Ánh mắt đầu tiên thấy Nam Tinh, lòng Khâu Từ càng trầm.


Sắc mặt Nam Tinh không tốt, biểu tình cũng rất xấu, cả người lại có chút mất hồn. Hắn bước nhanh xuyên qua đám đông, gọi nàng một tiếng "Nam Tinh", cầm lấy tay nàng.


Nam Tinh chậm rãi ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn hắn, tâm tình vốn dĩ tự cho là đã bình phục, sau khi nhìn thấy người để dựa dẫm, lại quay cuồng. Cũng may Khâu Từ cái gì cũng không hỏi, chỉ nắm tay nàng dẫn ra ngoài. Nàng nhìn bóng lưng hắn, lại càng khó chịu.


Trường Không đã chết, A Nguyệt đã chết, một đám người quen, đều lần lượt chết đi. Vậy Khâu Từ có thể có chuyện gì hay không? Nếu hắn cũng vì mình mà xảy ra chuyện......


Trở lại khách sạn, Khâu Từ thả ba lô của nàng xuống, thấy nàng ngốc ngốc trầm mặc ngồi ở mép giường, đi qua nói: "Đi ngủ một giấc đi, cái gì cũng đừng nghĩ."


Trầm mặc một đường Nam Tinh rốt cuộc mở miệng, nói: "Chúng ta chia tay đi."


Khâu Từ cứng đờ, nói: "Cô nhìn tôi rồi hãy nói mấy lời này."


Nam Tinh trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn hắn, lời nói còn chưa nói ra, đã bị hắn nâng mặt, bịt miệng. Nụ hôn dài nóng cháy làm nàng cái gì đều nói không nên lời, càng hôn sâu, càng làm nàng hiểu ra, hắn căn bản sẽ không rời đi.


Muốn rời đi, đã sớm rời đi. Trước kia không đi, hiện tại sẽ càng không đi.


Đây là câu trả lời hắn dành cho nàng.


Chia tay? Trừ phi nàng không yêu, nếu không thì không có khả năng.


Khâu Từ mơ hồ cảm thấy gò má hơi lạnh, vậy mà là nước mắt của Nam Tinh. Cô nương kiên cường như nàng, là khổ sở bao nhiêu, mới có thể rơi lệ.


"A Nguyệt chết rồi." Nam Tinh nghẹn ngào, nói ra bốn chữ trầm trọng bi thiết này, mới phát hiện bản thân mình căn bản quên không được việc Nam Nguyệt chết đi.


Nàng ở trên máy bay, muốn giống như trước kia, dùng giấc ngủ để giảm bớt thống khổ trong lòng, nhưng biện pháp vẫn luôn dùng rất được này, lại không nhạy nữa. Nàng vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ rất nhiều, căn bản ngủ không được.


Khâu Từ biết nàng thống khổ, lúc trước chỉ mới cùng Nam Nguyệt "phân rõ giới hạn" đã khiến cho nàng khổ sở, huống chi hiện tại là sinh ly tử biệt. Thân nhân duy nhất chết đi trong lòng sẽ thống khổ bao nhiêu, hắn cũng rất rõ ràng, năm đó khi Lệ bà bà ly thế, hắn cũng mấy ngày mấy đêm canh giữ ở bên mộ bà.


"Muốn khóc liền khóc một hồi đi, đừng cố nén."


Nam Tinh không khóc lớn, năm đó khi Nam gia bị diệt tộc, nàng đã khóc một lần như vậy, từ đó về sau, không còn chảy quá nhiều nước mắt nữa. Bởi vì nước mắt giải quyết không được bất kỳ cái gì, lại càng làm người ta trở nên yếu ớt.


Khâu Từ không nghe thấy tiếng Nam Tinh khóc, qua một hồi lâu, nhận thấy nàng đã ở trong ngực mình hôn trầm trầm mà ngủ thiếp đi. Hắn không động đậy, những lúc như vậy, ngủ kỳ thật là một cách hóa giải thống khổ.


Không biết từ khi nào, cá của hắn từ bên ngoài bơi trở về, thong thả bơi cạnh hai người.


Hắn đột nhiên phát hiện, chúng nó gần đây cứ thích bồi hồi bên cạnh Nam Tinh, đi ra ngoài chơi một ngày không thấy bóng dáng, Nam Tinh vừa trở về liền lội tới.


Nếu nói yêu ai yêu cả đường đi, vậy cũng không thấy chúng nó sẽ xuất hiện bên cạnh ca ca hắn và Mạn Mạn.


Là vì Nam Tinh thấy được chúng nó, hay là có nguyên nhân nào khác?


&&&&&


Đào lão bản đã mấy ngày không nhìn thấy Nam Tinh, ông đem chuyện trong tiệm dặn dò Phùng Nguyên rồi, hỏi: "Nam Tinh có điện thoại cho cậu không?"


Đang khổ tâm ôm notebook nghiên cứu mấy chuyện Đào lão bản dạy dỗ mấy ngày gần đây, Phùng Nguyên đầu cũng không nâng, nói: "Không có, không phải cô ấy cùng Khâu Từ ở bên nhau sao, ngài lão yên tâm đi, Khâu Từ đáng tin cậy cỡ nào a, đáng tin cậy hơn ông với tôi nhiều."


Đào lão bản trừng mắt: "Ta cũng rất đáng tin cậy, đáng tin cậy hơn so với cậu."


"Phải phải phải." Phùng Nguyên một chút cũng không tranh thủ địa vị trong cửa hàng Đào gia cho bản thân, nhìn đồng hồ lập tức nói, "Nên tưới hoa rồi."


Thích ứng trong mọi tình cảnh nên hắn từ sau khi từ chức ở sở môi giới, ở trong cửa hàng Đào gia cũng khá thoải mái. Hắn nghĩ nghĩ lại dừng bước, hỏi: "Đào lão bản, tôi thật ra có thể tiếp tục tìm mối làm ăn cho Nam Tinh, cần không?"


"Cần."


Phùng Nguyên lại nói: "Trước kia Nam Tinh là khách hàng của tôi, có một số việc không tiện hỏi, hiện tại không phải, tôi muốn biết, Nam Tinh muốn nhiều đôi mắt như vậy để làm cái gì?"


Đào lão bản trầm mặc, rồi mới nói: "Có rất nhiều tác dụng, hữu dụng nhất, là hai cái. Một là tìm người, nhưng hiện tại đã vô dụng, bởi vì Bành Phương Nguyên đã chết, đối tượng mà chú thuật tìm kiếm chính là Bành Phương Nguyên, nhưng mà hung thủ không phải hắn; hai là để mở sinh đồ."


Phùng Nguyên nhíu mày, đột nhiên hiểu ra, nói: "Nam Tinh tiểu thư thật là lợi hại." Hắn gặp qua muôn hình muôn vẻ người cũng nhịn không được cảm khái, "Từ mấy trăm năm trước, cũng đã vì thân nhân của mình mà lót đường, còn muốn tìm kẻ thù, đi đủ nơi nguy hiểm. Nhưng cô ấy lưng đeo gánh nặng mấy trăm năm, một khi đạt thành tâm nguyện, chỉ sợ cũng sẽ vì đột nhiên nhẹ nhàng mà không biết phải làm sao đi?"


Đào lão bản khẽ cười nói: "Trước kia ta cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng hiện tại xem ra, sẽ không."


Phùng Nguyên cẩn thận nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: "Bởi vì bên cạnh Nam Tinh tiểu thư, có Khâu Từ."


Sống như người bình thường, mới là điều Nam Tinh muốn nhất đi? Chỉ là Phùng Nguyên lại nghĩ đến một vấn đề, Nam Tinh tận tay diệt kẻ thù rồi, còn có cơ hội sống như người bình thường sao......


Cảm thấy mình không có gì để phát sầu Phùng Nguyên nghĩ đến vấn đề này, lại bắt đầu phát sầu.


&&&&&


Bóng đêm buông xuống, vừa đến thời gian ăn cơm chiều, Nam Tinh liền tỉnh, đói tỉnh.


Hai người không đi ra ngoài, Khâu Từ sai khách sạn đưa đồ ăn tới, nhìn Nam Tinh ăn, một ngụm tiếp một ngụm, như là đang cưỡng ép bản thân ăn nhiều một chút. Hắn giữ chặt cổ tay của nàng lại, nói: "Ăn chậm một chút, đừng bị nghẹn."


Nam Tinh hơi thả chậm tốc độ, nhưng lát sau tốc độ lại tăng lên. Khâu Từ không cản nàng nữa, nàng đang rất nỗ lực mà nhét đồ vào dạ dày, như vậy mới có thể khôi phục tinh thần, tình huống hiện tại không cho phép nàng có sai lầm gì.


Hắn lại đi đổ một chén nước, đặt lên bàn. Nam Tinh không làm mình nghẹn, nhưng nhét một ngụm cuối cùng, dạ dày lộn lên, thiếu chút nữa phun ra. Nàng vội vàng uống nước, mới dễ chịu.


"Đợi lát nữa tôi còn muốn uống bình sữa bò."


"Được." Khâu Từ thấy khí sắc của nàng tốt hơn, hỏi, "Còn muốn ăn gì nữa không?"


Nam Tinh nghĩ nghĩ, nói: "Muốn, muốn ăn đồ ăn anh làm, sau này...Khâu Từ, chúng ta cùng nhau tìm ra Cát Hồng, cởi bỏ tử trận cho Nam gia, sau đó tìm nơi an tĩnh, sống cả đời đi."


Khâu Từ nhìn Nam Tinh bình tĩnh nói ra những lời này, trịnh trọng gật đầu: "Được, cô muốn làm gì, tôi đều sẽ làm cùng cô."


Nam Tinh chậm rãi thở phào, đem khổ sở tạm thời ép hết xuống đáy lòng, hiện tại không phải lúc mềm yếu. Nàng nói: "A Nguyệt trước khi chết nói với tôi, Cát Hồng đi tìm nó, muốn hỏi ra cách giết chết tôi. Tôi nghĩ, Cát Hồng có khả năng cho rằng tôi cũng giống như Bành Phương Nguyên, bất tử bất diệt. Nhưng tôi có thể giết Bành Phương Nguyên, thì ở trong mắt lão ta, tôi tất nhiên cũng có nhược điểm trí mạng, cho nên lão ta bức thiết muốn biết, nếu không lão ta sẽ bị tôi giết chết."


Khâu Từ cân nhắc một chút, nói: "Lần trước lão ta cho nổ tung phần mộ, không biết tôi có thể mang cô ra ngoài, cho nên cho rằng dùng biện pháp bình thường không giết được cô."


"Ừm. Lúc ở thang máy cũng vậy, lão ta không dự đoán được tôi có thể thoát ra khỏi đó." Nam Tinh nói, "Tôi cùng A Nguyệt chỉ là được tục mệnh, không phải trường sinh giống như lão ta, bọn tôi cũng bị ngoại lực tác động mà chết đi như người bình thường, căn bản không cần cách gì đặc biệt. Nhưng Cát Hồng không biết."


Khâu Từ nghe Nam Tinh nói, hiện giờ hắn đã biết bí mật này, Nam Tinh là tín nhiệm hắn cỡ nào, mới có thể đem bí mật sinh tử nói cho hắn. Nếu Cát Hồng tìm được hắn, ép hỏi nhược điểm trí mạng của Nam Tinh, hắn cũng sẽ giống như Nam Nguyệt, bảo vệ cho bí mật này.


"Cát Hồng đại khái cũng không biết, tôi xác thật có thể giết lão ta, nhưng phương pháp cũng không phải giống như giết chết Bành Phương Nguyên." Nam Tinh nhìn Khâu Từ, nói, "Tổ phụ hạ chú thuật trong máu, người cắn nuốt máu, trên người sẽ có một dấu máu, đâm vào dấu máu, có thể giết lão ta. Nhưng máu của Bành Phương Nguyên đã bị rút cạn, người chân chính cắn nuốt máu là Cát Hồng, cho nên theo lý thuyết, trên người Cát Hồng sẽ có cái ấn ký máu, nó chính là mệnh môn."


"Mệnh môn......nhưng ngay cả cô cũng không biết trên người lão ta rốt cuộc có hay không, lại là ở nơi nào?"


"Ừm."


Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, Khâu Từ tưởng là người phục vụ tới thu chén đũa, đi qua nhìn ra ngoài mắt mèo, ngoại trừ Lâm Mạn, còn có hai người ngoài ý liệu.


Nam Tinh thấy hắn không lập tức mở cửa, hỏi: "Ai vậy?"


"Mạn Mạn, còn có Kiều Lãng, còn thêm một người là Kiều Lãng ca ca, cũng là luật sư tư nhân của ca ca tôi."


Kiều Lãng? Nam Tinh nhớ tới, tôn tử của Kiều lão tiên sinh, nhớ ra hắn là bác sĩ riêng của Lê Viễn.


Khâu Từ mở cửa, Lâm Mạn thấy Nam Tinh ở đây, bay thẳng đến chỗ nàng, duỗi tay ra liền ôm nàng, nói: "Cậu đã trở lại rồi, trở về là tốt, đừng khóc."


Nam Tinh đoán Khâu Từ đã nói với nàng về chuyện Nam Nguyệt, cho nên Lâm Mạn mới có thể vừa vào cửa liền ôm nàng. Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Mạn, "Ừm" một tiếng, thấp giọng: "Cậu cũng đừng khóc."


Lâm Mạn kiên cường cười, đôi mắt hơi ướt, đứng dậy nói: "Đều không khóc."


Khâu Từ nhìn hai người ngoài cửa khẽ gật đầu, Kiều Lãng mở miệng trước, nói: "Khâu tiên sinh, có một số việc chúng ta muốn thương lượng với ngài. Vị này nói vậy ngài cũng biết, huynh trưởng của tôi, cũng là luật sư của Lê tiên sinh, Kiều An."


"Biết, đi vào rồi nói."


Kiều Lãng vào trong thấy Nam Tinh, có chút ngoài ý muốn: "Nam Tinh tiểu thư."


Kiều An nghe thấy cái tên này, lại không ngoài ý muốn, nói: "Thì ra ngài chính là Nam Tinh tiểu thư."


Nam Tinh hỏi: "Anh biết tôi?"


Kiều An vô cùng chức nghiệp hóa mà cười, nhìn nhìn Lâm Mạn, thấy cũng không có ý muốn ngăn cản, mới nói: "Lâm tiểu thư đã từng để tôi đi dùng tên của ngài và Khâu tiên sinh mua một căn biệt thự, cho nên xem như gián tiếp biết."


Nam Tinh vi lăng: "Mạn Mạn?"


Nàng nhìn về phía Khâu Từ, Khâu Từ lắc đầu, hắn cũng không biết chuyện này. Nam Tinh bỗng nhiên nhớ ra, Lâm Mạn từng tìm nàng đi xem biệt thự, lúc ấy rõ ràng đã chọn xong, ra ngoài còn hỏi nàng có thích căn bên cạnh hay không. Nàng nói thích, không nghĩ tới Lâm Mạn lúc ấy là tâm ý như vậy.


Lâm Mạn cười cười, đúng vậy, nàng đã sớm nghĩ xong, bọn họ về sau đều kết hôn, sau đó làm hàng xóm. Chỉ là lúc này Lê Viễn lại nằm ở bệnh viện, thậm chí còn không biết có thể tỉnh lại hay không. Nụ cười này, tràn ngập bi thương, nước mắt lại đảo quanh hốc mắt.


Nàng nghiêng đầu nhẹ nhàng hít hít mũi, quay đầu lại, lại là Mạn Mạn kiên cường kia, nàng nói: "Được rồi, mấy người muốn nói gì liền nói nhanh đi, tôi cũng còn phải quay lại bệnh viện chăm A Viễn."


Kiều An tiếp lời, nói: "Là Lê tiên sinh nhiều năm trước dặn dò một việc, có liên quan đến Khâu tiên sinh." Hắn nói rồi từ cặp tài liệu lấy ra một xấp văn kiện, lại nói, "Lê tiên sinh đã dặn dò, nếu tình trạng thân thể hắn có vấn đề, liền đem mấy thứ này giao cho Khâu tiên sinh."


Kiều Lãng bổ sung: "Lê tiên sinh hiện tại còn ở bệnh viện, hôn mê bất tỉnh, tình huống cũng không quá tốt. Tôi đã nói chuyện với bác sĩ chủ trị, tỷ lệ tỉnh lại rất nhỏ, cho dù có thể tỉnh, chỉ sợ cũng phải một thời gian rất dài." Hắn theo bên cạnh Lê Viễn nhiều năm, nói những lời này ra trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng vẫn là theo tinh thần chuyên nghiệp, tiếp tục nói, "Bởi vậy làm bác sĩ riêng của Lê tiên sinh tôi cho rằng, đã tới lúc luật sư Kiều đem chuyện Lê tiên sinh dặn dò nói rõ cho Khâu tiên sinh."


Khâu Từ hỏi: "Chuyện gì? Một hai phải ngay lúc ca ca tôi gặp chuyện mới nói?"


Kiều An nói: "Chuyện này có liên quan đến thân thế của ngài."


Khâu Từ vi lăng, thân thế? Ngay cả hắn cũng không biết hắn từ đâu tới, người khác lại biết?


Kiều An nói: "Chính xác, là thân thế của ngài và Lê tiên sinh."


Khâu Từ càng bất ngờ: "Ca ca tôi và tôi?"


Kiều An nói: "Ngài và Lê tiên sinh, thực tế là anh em cùng cha khác mẹ."


Khâu Từ ngây ngẩn cả người, ngay cả Lâm Mạn vẫn luôn làm bạn bên cạnh Lê Viễn lại không hề biết gì cũng ngây ngẩn cả người.


Anh em cùng cha khác mẹ?