Tiểu Ngạch đang ngồi suy tư, nghe Khánh Băng gọi thì giật bắn người, miệng khế lắp bắp "Bà...bà gọi con".
- Con sao vậy Tiểu Ngạch ?
*Dạ con không sao đâu thưa bà !
- Không sao mà cả buổi chiều ngồi lì trong phòng ta, im phăng phắc như pho tượng.
*Da...
- Con đến đây.
*Da!
- Ta có chuyện muốn hỏi con, con phải trả lời thật lòng.
*Dạ bà hỏi đi ạ !
- Giỏ sắn thuyền ấy là ai gửi tặng cho ta ?
*Dạ là của ngài Bố chánh.
- Ông con có biết đó là quà của Bố chánh gửi cho ta không ?
Tiểu Ngạch ấp úng "Dạ...dạ...".
-
. Thế nào ?
-
*Dạ ông có biết ạ !
- Thế là ông bắt con mang ra sông đổ sao ?
Tiểu Ngạch gật đầu !
- Con giúp ta gửi lời cảm ơn đến ngài Bố chánh.
*Dạ, sáng sớm mai con sẽ đến Nam Thanh cảm ơn ngài ấy.
- Um.
Tiểu Ngạch nhẹ quay gót, không hiểu vì sao gần đây cậu cứ luôn cảm thấy lòng mình rất nặng nề.
- Con nhớ là sau này đừng tuỳ tiện nhận quà của người khác. Đặc biệt là quà của ngài Bố chánh.
*Con biết rồi thưa bà !
Khánh Băng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng rót tách trà, rồi cười lạnh "con người ấy mà, ai cũng có mục đích riêng của mình cả, đang yên đang lành thì cũng chẳng ai đối tốt với ai".
"Bà xã !"
Khánh Băng cười cười "Thiển, anh sao vậy ? Không phải anh bảo sẽ đến dự tiệc rượu nhà Hương quản sao ?"
"Không đi nữa, không còn tâm trạng"
- Thật ra anh có đến dự hay không cũng không quan trọng.
"Ừm!"
- Tên Hương quản ấy chẳng qua cũng chỉ muốn lợi dụng anh mà thôi. Ông ta chắc chắn chỉ muốn khoe mẽ với người khác rằng anh đã nể mặt anh ta mà đến dự tiệc rượu, về sau sẽ rất hống hách.
"Bà xã nói không sai, vậy anh không đi nữa".
Thiển lại cảm nhận được tâm trạng Khánh Băng không được tốt, anh khẽ nhíu mày "Bà xã còn giận anh chuyện giỏ sắn thuyền sao ?"
Khánh Băng mỉm cười "Anh nghĩ em là con ngốc sao ? Vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà giận anh".
"Anh thấy em không được vui"
- Thiển ! Em sẽ không vì những người không liên quan ấy và để vợ chồng mình phải tranh cãi những chuyện không đáng có.
"Vậy em buồn vì chuyện gì ?"
- Em thật sự không buồn chuyện gì cả.
"Vậy...sao anh nhìn em như đang có tâm sự"
- Không có.
"Nói anh nghe có được không ?"
- Em thật sự không buồn gì cả.
Khánh Băng nhìn ra ngoài cửa sổ "trăng đêm đến sớm quá".
Ánh trăng xuyên qua mành cửa lẻn vào phòng, khiến cho căn phòng rộng đang mờ ảo dưới ánh đèn chong cóc càng thêm lung linh huyền ảo.
Cô khẽ thở dài, cô không biết Lượng là ai và có ý đồ gì nhưng qua những việc mà anh ta làm, luôn khiến cho Thiền thấy khó chịu, cô không muốn vì một người dưng lại khiến cho vợ chồng cô phải xảy ra những tranh cãi không đáng có. Thiển vốn là một người nhạy cảm, cũng rất để tâm đến cô, chỉ cần có ai đó nhìn cô cũng đã khiến anh cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên thì cô sẽ không trách anh, cô biết tất cả đều do anh yêu cô.
"Bà xã ! Em tức giận thì cứ mắng anh"
- Anh chỉ nghĩ được vậy thôi sao ?
Thiển nhíu mày "anh.."
Khánh Băng quay sang ôm chặt vòng eo Thiển, mặt cô cọ cọ vào bụng anh "Đừng nghĩ ngợi nhiều. Anh có thấy trăng đêm nay rất đẹp không ?"
Thiển nhẹ nhàng vuốt tóc cô "ừm!"
Tiểu Ngạch vừa bước đến ngạch cửa, thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi kinh ngạc "đẹp, đẹp quá...đẹp như bức tranh đêm thu, đẹp đến mức khiến cho người khác phải nâng niu và sợ vỡ.
Cậu âm thầm đến và âm thầm rời đi, lòng luôn tự trách "Chậc...mình làm cái khỉ gió gì vậy chứ ? Rõ ràng là ông bà đang rất hạnh phúc, sao mình lại có thể hết lần này đến lần khác giúp ngài Bố chánh kia gây rắc rối cho ông bà ! Không được, sau này mình không nên giúp ngài Bố chánh".