"Bà xã, cố uống hết chén thuốc này đi, ốm đau bệnh tật thì phải uống thuốc mới nhanh khỏi !"
Khánh Băng chán nản lắc đầu "Thiển, em đã uống hết cả chục thang thuốc rồi còn gì".
"Thầy lang cũng đã bảo là bệnh tình của bà xã khá hơn nhiều rồi".
Khánh Băng thoáng buồn, cô thấy sức khoẻ của cô gần đây rất kém, đi vài ba bước đã cảm thấy choáng váng.
- Anh lo tập trung vào công việc đi, em không sao đâu, trong nhà vẫn còn có Tiểu Ngạch.
"Tiểu Ngạch có khôn khéo đến mấy thì cũng chỉ là một đứa bé, giao cho nó chăm sóc em thì làm sao mà anh yên tâm cho được".
- Em không sao thật mà.
"Để anh thu sếp công việc, đầu tuần anh sẽ đưa em ra Thành đô chữa trị. Docteur trên ấy đáng tin hơn Thầy lang trong thôn".
- Ông xã à...
"Được rồi, hãy uống thuốc trước đã !"
*Ngài Bố chánh mới đến.
Lượng vừa bước vào cửa đã thấy cảnh tượng ngọt ngào trước mắt liền cười khổ "người phụ nữ đó...mình mãi không thể nào buông bỏ được, những tưởng sau khi tái sinh thì mình sẽ quên được cô ấy".
Tiểu Ngạch thấy Lượng đứng lặng yên nên khẽ hỏi "ngài Bố chánh làm sao vậy ?"
'Tôi không sao !
*Ông bà của tôi sớm sớm chiều chiều đều ngọt ngào âu yếm như vậy đó. Chút tâm tư không sạch sẽ của ngài Bố chánh cũng nên thu dọn cho gọn gàng vào.
Lượng cười lạnh "nhóc con như cậu thì hiểu gì".
*Sao lại không hiểu.
Lượng không muốn đôi co với một đứa nhóc như Tiểu Ngạch, anh bước vào phòng khách.
Nghe tiếng bước chân, Khánh Băng liền đưa mắt nhìn...thấy Lượng đang đứng trước mặt mình, ánh mắt Lượng đang nhìn cô vô cùng dịu dàng, cô ngại ngùng quay mặt đi.
Thiển đang ngồi quay lưng về phía cửa, thấy biểu cảm khó coi hiện lên trên nét mặt Khánh Băng, anh cũng quay đầu lại nhìn. Thấy Lượng đang đứng, sắc mặt Thiển liền chuyển biến.
"Mới sáng sớm, cậu đến đây làm gì ?"
'Tôi có một ít quà quê muốn gửi đến Tổng đốc phu nhân.
Thiển lạnh mặt "nhà tôi không thiếu thứ gì cả".
'Tôi biết ngài Tổng đốc đây rất giàu có, nhưng có những thứ...dù có tiền cũng không thể mua được.
"Cút đi có đẹp trời !"
Khánh Băng liếc nhìn chiếc giỏ tre mà Lượng đang cầm trên tay, mùi hương phảng phất bay ra từ trong giỏ, cô khẽ hỏi Lượng "là trái quách sao ?"
Lượng gật đầu "đúng vậy, phu nhân"
Khánh Băng mỉm cười "Thứ trái đó, quê ngoại tôi nhiều lắm. Nhưng kể từ khi mẹ tôi qua đời, tôi đã không còn dịp để trở về quê ngoại tôi nữa !"
Thiển nhìn Lượng rồi khẽ nhíu mày "Sao cậu ta luôn gửi những món đặc sản quê ngoại Khánh Băng là sao ? Là một sự trùng hợp hay còn có nguyên nhân nào khác ?"
Lượng đưa giỏ quách cho Khánh Băng "phu nhân cầm lấy đừng ngại, chút quà nhỏ này không đáng là gì đâu".
Khánh Băng cầm lên một trái, mùi thơm đặc trưng của nó khiến cô vô cùng dễ chịu, cô nở nụ cười rạng rỡ "thơm quá !"
Thiển nhận ra được Khánh Băng đang rất vui.
"Bà xã ! Em thích lắm sao ?"
- Thứ này khơi dậy ký ức tuổi thơ của em, mẹ em lúc còn sống...bà rất thích nó.
"Bà xã thấy thích là được rồi !"
Khánh Băng tham đắm ngửi lấy mùi thơm đặc trưng của trái quách tròn trịa trên tay.
"Cảm ơn cậu đã khiến cho vợ tôi vui vẻ"
'Ngài Tổng đốc đừng nói vậy
Khánh Băng liếc nhìn Lượng thêm một lần và không khỏi ngỡ ngàng "ánh mắt của anh ta sao lại quen thuộc đến vậy chứ ?"
'Không còn gì nữa, tôi xin phép về trước đây !
Thiển không lên tiếng, với anh thì Lượng càng rời đi sớm càng tốt, vì mỗi lần
nhìn Lượng thôi cũng đã khiến cho anh thấy ngứa mắt.
"Tiểu Ngạch tiễn khách !"
*Da!
Tiểu Ngạch cười cười với Lượng "mời ngài Bố chánh".
'Được !
Khánh Băng nhìn theo bóng lưng Lượng "Cuối cùng thì anh ta là ai ? Sao lại biết mình thích gì ?"
Khánh Băng suy nghĩ mãi không thông, người biết cô thích gì chỉ có một. Thiển còn chưa biết cô thích gì.