Trộm Mộ Nuôi Chồng

Chương 106: Buông bỏ



"Bà xã đang nghĩ gì mà ngồi thất thần vậy ?"

- Không có nghĩ gì !

"Chuyện tên Bố chánh bị mù mắt, bà xã có biết không ?"

Khánh Băng khẽ nhíu mày "Hừ...anh ta vừa về đến nhà đã tra rõ mọi việc, đúng là người của dân của nước".

"Bà xã sao vậy ?"

- Sao trăng gió mây non nước gì, vừa về đến nhà...vợ con thì không thèm quan tâm, lại đi quan tâm đến những người chả cùng nằm trong gia phả.

Thiển há hốc mồm "Gì chứ ? Là mình bị bà xã phản pháo sao ?"

"Bà xã à ! Anh nào dám thất trách với gia đình".

- Vậy thì để tâm đến người khác làm gì ?

Thiển vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Khánh Băng đã thật sự tức giận "anh xin lỗi bà xã mà".

- Vừa từ chỗ ngài Bố chánh về, có đúng không ?

Thiển ấp úng "anh...sau này anh sẽ không bao giờ hành xử như thế nữa !"

- Được rồi, tạm tha cho anh một lần.

"Đa tạ bà xã phu nhân !"

Khánh Băng cong môi cười "Ông xã đi tắm trước đi, em đi dọn cơm".

"Được !"

Khánh Băng nhìn chằm chằm theo bóng lưng Thiển "anh ấy giống trẻ con thật, dọa một chút đã hốt hoảng rồi".

- Ai đó nếu dám làm phiền đến cuộc sống của mình và anh ấy thì đừng trách.

'Mẹ ơi !

- Nhóc con, chịu gọi mẹ rồi à ?

Cậu bé chớp chớp đôi mắt tròn xoe, đôi má căng tròn như hai chiếc bánh bao. Vừa nhìn thôi đã khiến cho người khác phải yêu thích.

Khánh Băng bế cậu bé lên và ôm cậu vào lòng "con trai gọi mẹ đi nào"



'Me...me...

Hai mẹ con thi nhau cười khanh khách.

Thiền thấy hai mẹ con cười vui hớn hở, anh cũng muốn góp vui. Nhưng không ngờ, anh vừa bước đến gần, cậu bé đã liếc anh một cái sắc lạnh.

"Con trai, gọi cha đi nào !"

Cậu bé phồng má lắc đầu !

Thiển đen mặt "nhóc thối, sao lúc nào cũng muốn đối đầu với cha vậy hả ?"

Khánh Băng nhỏ giọng lên tiếng hỏi "Con trai sao lại không thương cha vậy ? Con không sợ cha của con buồn sao ?"

Cậu bé chìa tay về phía Thiển, ý muốn được Thiển bế.

Thiển ôm chặt con trai vào lòng.

Cậu bé nhủi phủi vào ngực anh "Cha"

Thiển kinh ngạc "con vừa gọi cha sao ?"

'Cha...'

"Cha muốn nghe thêm"

'Cha...

Thiển vui mừng không tả xiết "Cuối cùng thì con cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi !"

Sáng sớm, Khánh Băng đi ra chợ mua sắm một ít đồ dùng. Khi trở về đến đầu làng, cô nhìn từ xa đã thấy Lượng dùng gậy tre dò đường, một tia đau lòng thoáng xuất hiện rồi lướt qua nhanh.

Một lúc sau, hai người lướt qua mặt nhau...

Lượng vẫn chẳng hay biết gì, vì anh không còn nhìn thấy gì nữa. Cũng đã rất lâu rồi, anh không còn đến gặp Khánh Băng, không còn nghĩ về cô.

- Xem ra thì anh ấy đã thật sự buông bỏ.

Khánh Băng ngoáy đầu nhìn lại "Như vậy cũng tốt, đôi khi không nhìn thấy cũng là một chuyện tốt ! Khỏi phải nhìn thấy những điều không nên thấy".

Khánh Băng lại tiếp tục đi về phía trước....



- Cuộc đời này cũng chỉ như cơn mộng du thoáng qua, nói ngắn thì không

hẳn, nói dài cũng không phải là dài. Vậy nên cũng không cần thiết phải hơn thua, ganh ghét nhau làm gì, càng không nên sân si.

"Bà xã !"

Vừa về đến nhà đã thấy Thiển đứng trước ngõ.

Khánh Băng ôm chặt lấy Thiển "Ông xã đứng trước ngõ làm gì ?"

"Anh đứng đợi vợ anh đi chợ về !"

Khánh Băng cười tươi, đây là hạnh phúc, cô sẽ cố gắng tận hưởng hết cái ý nghĩ thiêng liêng của nó.

Thiển ôm chặt Khánh Băng vào lòng.

Cả hai đứng nhìn con trai mình đang nô đùa cùng Tiểu Ngạch.

Hạnh phúc chỉ đơn giản là như vậy, hãy mở rộng lòng và biết buông bỏ thì sẽ được an vui.

*Ông bà cho gọi con !

Thiển nhìn Tiểu Ngạch rồi khẽ lên tiếng "ta biết mẹ và em gái con đang ở nhà Bố chánh, ta cũng biết vì để trả ơn cưu mang của cậu ấy mà con đã giúp cho cậu ấy quấy rối ta rất nhiều lần".

Tiểu Ngạch cúi đầu "Dạ, chuyện này...con xin lỗi ông, con xin lỗi bà !"

Khánh Băng dịu dàng hỏi "con có muốn đón mẹ và em gái về đây sống cùng con không ?"

Tiểu Ngạch lắc đầu "Dạ không thưa bà !"

Thiển nhìn Khánh Băng.

"Con không phải luôn tìm kiếm họ sao ? Đã gặp lại nhau rồi, sao con lại không muốn sống bên cạnh họ vậy ?"

Tiểu Ngạch cười tươi "ngài Bố chánh đã không còn nhìn thấy ánh sáng nữa, mẹ của con muốn ở lại bên cạnh ngài ấy để chăm sóc cho ngài ấy, cũng là một cách để mẹ trả ơn".

"Ừm ! Tuỳ con"

*Xin ông và bà, cho Tiểu Ngạch được thường xuyên đến thăm mẹ.

- Được !

"Ta đồng ý !"