Thiển thoáng buồn nhớ lại năm xưa, anh cũng đã từng tham gia thi vào đại học như hôm nay. Kỳ thi đó anh đứng đầu bảng, nếu như không bị hại chết thì hiện giờ anh đã sắp học xong đại học…càng nhớ đến thì nỗi căm hận trong lòng Thiển càng dâng cao.
Tuấn Anh thi thoảng lại liếc mắt nhìn Thiển, thấy sắc mặt Thiển cứ xa cách lạnh lùng, vừa nãy còn định đến chào hỏi một tiếng cho có lệ nhưng thấy Thiển quá khó gần nên thôi…mọi thứ đều cũng không cần thiết lắm.
Mọi người khẽ thì thào với nhau…
//Sao tôi nghe nói Hương quản Tần là một ông chú sắp năm mươi tuổi, nhưng nhìn thấy có giống sắp năm mươi đâu.
//Tôi cũng thấy vậy, có khi là do người ta giàu có nên ăn toàn sơn hào hải vị mà giữ được thanh xuân đấy!
//Cha của tôi bảo ông ấy mới bốn mươi lăm thôi, ai bảo sắp năm mươi chứ.
//Hừ…bốn mươi lăm còn chưa chịu sắp năm mươi.
Một Sĩ tử khác khẽ lên tiếng “đúng rồi, người ta giàu có nên đâu thể so với chúng ta. Xem lại chúng ta đi, ăn cơm với muối còn không có mà ăn thì lấy đâu ra sức khoẻ để mà duy trì thanh xuân chứ…không khéo người khác nhìn vào còn thấy chúng ta già hơn ông ấy đấy”.
Thiển mặc kệ những lời bàn tán kia, anh chỉ ngồi tập trung đọc sách.
Một Sĩ tử khác lại cười mỉa mai “đã là ông nội của một đàn cháu thơ rồi mà còn bày đặt thi với cử”.
Một tràng cười lại rộ lên!
Tuấn Anh cũng bật cười!
//Các người nói cái gì vậy chứ! Ông ta làm gì có cháu, có được thằng quý tử thì cũng đã bỏ mạng giữa kỳ thi cách đây hai ba năm gì đó. Không chừng lần này lại đến lượt ông ta đột tử luôn giữa trường thi cũng nên.
//Tất cả là do ăn ở cả thôi, mấy tên Quan ô hợp ở trong mấy cái xó xỉnh đó thì tên nào cũng đê tiện như tên nào, toàn làm ra những việc thất đức…thì bảo sau không rụng nụ sớm.
//Đúng rồi, việc người làm luôn có trời nhìn, mấy tên ác bá đó thì đương nhiên là sẽ bị tuyệt tự tuyệt tôn rồi, chứ cái dòng giống ác bá mà cứ lưu truyền thì dân đen bọn mình sống sao nổi.
Thiển lạnh lùng quét mắt một vòng, thấy bọn họ ngồi cười hả hê nghiêng ngả mà không khỏi nhíu mày, trong số đó còn có Tuấn Anh cũng ngồi cười tươi, thay cho lời tán thưởng.
Keng…
Một tiếng go chuông báo hiệu cho lời nhắc nhở!
//Các Sĩ tử trật tự, ngay sau đây chúng tôi sẽ phát đề thi. Trong quá trình làm bài, các Sĩ tử không được phép gian lận, nếu không sẽ bị mời ra khỏi trường thi.
Tuấn Anh liếc nhìn Thiển “để ta xem lão già như mày thì lấy gì để viết, một tên chỉ biết quanh quẩn bên tà áo vợ”.
Thiển cảm nhận được Tuấn Anh đang ngồi nhìn mình, anh nâng mi mắt lên nhìn.
Tuấn Anh bối rối quay mặt đi…
“Làm đàn ông thì phải mạnh dạn trước mọi tình huống, đừng có cái kiểu chỉ biết ngồi chờ thời mà hất nước theo mưa”.
Tuấn Anh nghe Thiển nói thế thì nửa tức nửa nhục nên nhíu mày “mày đắc ý đi, chút nữa tao sẽ cho mày nếm vị!”
Nhìn ra được bảy phần âm mưu trong suy nghĩ của Tuấn Anh, Thiển cười lạnh “Ông đây sẽ tiếp”.
Đề thi được phát xong, mọi người đều tập trung làm bài.
Thiển ngồi ghi chép một cách vô cùng nghiêm túc.
Tuấn Anh lại thi thoảng liếc mắt nhìn Thiển.
“Lo mà làm bài của mình đi! Đừng làm người tốt một cách dư thừa như vậy, bài của tôi thì tôi tự biết làm. Không cần người khác phải giám sát hộ”.
Tuấn Anh một lần nữa lại bị Thiển tạt cho gàu nước lạnh, anh tức giận siết chặt tay.
Bỗng dưng một tờ giấy bay đến trước mặt Thiển.
Nghe có tiếng động, mọi người hướng mắt nhìn về phía Thiển.
//Bẩm Chủ khảo, có người gian lận.
Quan Đề điệu bước đến trước mặt Thiển, thấy anh vẫn ngồi chăm chú đọc bài thì ôn tồn khỏi “có người báo với tôi, ngài đã gian lận trong quá trình làm bài!”
Thiển ngước mặt lên nhìn Quan Đề điệu “nói tôi sao?”
//Đúng vậy!
“Tôi gian lận như thế nào?”
//Ngài đã nhờ người khác làm bài hộ.
“Tôi đã nhờ vả ai vậy?”
Quan Đề điệu cầm lấy tờ giấy trước mặt Thiển “chứng cứ ở đây, còn có cả nhân chứng”.
“Ai là nhân chứng?”
Hai ba Sĩ tử liền giơ tay lên.
//Chúng tôi làm chứng.
Thiển phì cười “tôi đã làm bài xong từ lâu rồi, tờ giấy trên tay Quan Đề điệu…thậm chí tôi còn chưa chạm vào”.
//Không thể nào…làm gì mà mới đó đã làm bài xong…rõ ràng là gian lận mà.
Tuấn Anh nhíu mày “Tên già vô dụng đó đã làm bài xong thật sao? Không thể nào”.
Thiển đưa bài thi cho Quan Đề điệu “đúng sai, mong Quan chủ khảo và Quan Đề điệu xem xét lại! Tôi đã hoàn thành bài thi, xin phép được ra ngoài trước”.
Quan Đề điệu cầm lấy bài thi mà Thiển đưa cho mình, lòng liền xuất hiện nhiều cảm xúc…vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ vừa ngờ vực. Ông cầm bài thi và tờ giấy được cho là bài làm hộ của Thiển đi trở về chỗ ngồi và đưa cho Quan chủ khảo.
Quan chủ khảo nhận lấy rồi nhìn Thiển mà lòng không khỏi kinh ngạc “trời ạ! Chuyện gì đây? Con người này khí thế toát ra kinh khủng quá, thật khiến cho người ta khó thở khi đối diện”.
Lúc bước ngang mặt Tuấn Anh, Thiển lạnh giọng lên tiếng “bớt bày trò hại người khác đi, loại ếch ngồi đáy giếng thì mãi mãi không thể biết ánh trăng trên kia đẹp đến mức nào đâu!”