Trộm Mộ Nuôi Chồng

Chương 58: Đi đòi nợ



'Ông ơi ông...

Nhìn Tiểu Ngạch hớt hải chạy vào, Thiển buông quyển sách xuống rồi khẽ hỏi "xảy ra chuyện gì ?"

'Dạ...là chuyện lớn ông à !'

"Con nói ông xem, chuyện lớn đến mức nào ?"

'Sắp có án mạng ạ !

Thiển đứng phắt dậy "con bảo sao ?"

'Con bảo là sắp có án mạng, thưa ông !

"Bà xã ! Bà xã..."

Thiển chụp chiếc mũ nồi chụp lên đầu.

'Ông định đi đâu ạ ?

Thiển khựng lại "à phải rồi...vừa nãy con bảo sắp có án mạng, là thế nào ?"

'Thưa ông, không biết Quản gia đã làm gì chọc giận đến bà mà bà đã sai người đánh ông ấy một trăm gậy !

Thiển kinh ngạc nhưng rồi thở phào nhẹ nhõm "con nói chuyện cứ không rõ ràng, ta còn tưởng là bà xảy ra chuyện gì".

Tiểu Ngạch gãi mũi "Dạ...con xin lỗi vì đã khiến cho ông lo lắng

"Thế Quản gia Thịnh sao rồi ?"'Dạ...con nghe bảo ông ấy bị đánh đến nổi liệt giường rồi ạ, thầy lang đến thăm

khám thì đều lắc đầu !

"Nặng đến mức này luôn sao ?"

'Thì một trăm gậy lận mà ông !

Lần đầu tiên trong đời, Thiển bị Khánh Băng làm cho kinh sợ, anh ôn tồn nói với Tiểu Ngạch "là do gần đây bà của con đang trong giai đoạn bầu bí nên hơi nóng tính và cáu giận, con truyền lời của ông đến mọi người là nên chú ý lời ăn tiếng nói, kẻo lại khiến bà khó chịu !"

'Dạ con biết rồi thưa ông !

Thiển đưa tay lên bợ tim "ui trời, một trăm gậy mà rơi lên người cái lão già gầy ốm ấy thì còn gì là xương xẩu".

Cốc...cốc...

'Có chuyện gì vậy ?

//Cậu Tuấn Anh đã dậy chưa ?

Tuấn Anh bị cô giúp việc làm phiền thì bực bội quát "mà bà có chuyện gì

đấy ?"

I/Dạ, có một cô gái xinh đẹp bảo muốn gặp cậu.



'Cô gái xinh đẹp nào nữa ? Tôi không quen

//Nhưng cô ta bảo, không gặp được cậu thì sẽ không đi.Tuấn Anh vò đầu bứt tai "phiền thật đấy !"

'Tôi biết rồi !

Tuấn Anh bực tức, anh nghĩ chắc là mấy cô đồng nghiệp của Diệu Hương đến tìm anh, anh thì cả khối cô mê mẩn.

Chải răng, thay tây trang xong thì Tuấn Anh liền bảnh tỏn như một tài tử. Vừa bước chân xuống nhà đã thấy một cô gái mặc áo dài lụa ngồi vắt vẻo chân, chỉ nhìn vào bóng lưng thôi thì cũng biết người này đẹp đến mức nào.

'Chào cô em xinh đẹp !

Khánh Băng cười lạnh rồi quay đầu lại nhìn.

Tuấn Anh kinh ngạc "Khánh Băng, sao em lại đến đây ?"

- Ông Tú gọi tên tôi thân mật quá vậy ? Thế không sợ cô Diệu Hương ghen

sao?

Tuấn Anh cười ma mị "Vậy em đến đây thì không sợ Diệu Hương ghen sao ?"

- Không nhiều lời với ông Tú nữa !

'Em hôm nay đến tận đây tìm tôi là có chuyện gì ?

Khánh Băng cười tươi rói "Ông Tú đã phát tài rồi nhỉ ! Ăn mặc cũng thời thượng hơn".

'Em có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra

- Ông Tú nhanh quên quá nhỉ !Tuấn Anh nhíu mày "Cô ta sao vậy chứ ?"

- Hôm nay tôi đến là để đòi nợ !

'Đòi nợ ?

Khánh Băng gật đầu !

Tuấn Anh chợt nhớ ra chuyện cũ, đúng thật là anh đã quên mất việc này.

'À...để vài hôm nữa thì anh sẽ mang tiền đến trả em, em đến quá đột ngột nên anh không kịp chuẩn bị tiền !'

- Hứa một năm đến trả tiền cho tôi, đến nay đã sắp hai năm rồi còn gì.

'Chuyện này...anh bận quá nên quên, thật đấy. Anh xin lỗi !

- Cả gốc lẫn lãi, còn cả tiền phát sinh...phải trả tôi gấp đôi con số đã quy định.

Tuấn Anh nhíu mày "Không phải chứ !"

- Ông Tú muốn ăn quỵt sao ?

'Làm...làm gì có chứ ! Nhưng số tiền lớn như vậy, cũng nên cho anh chút thời gian để xoay sở

- Tôi cho ông Tú ba hôm để xoay sở.



'Được...được, ba hôm nữa anh mang tiền đến trả em không thiếu một xu.

- Tôi tạm tin đấy !'Em cứ yên tâm đi mà

Khánh Băng không nói gì thêm, cô ung dung rời đi...

Tuấn Anh nhìn theo mà vô cùng tiếc nuối "giờ mình mới phát hiện, không có cô gái nào có thể sánh ngang với Khánh Băng...cô ấy quá đẹp và sang trọng !"

Vừa ra đến cổng, Khánh Băng đã chạm mặt Diệu Hương.

*Đứng lại !

Khánh Băng cười cười "gọi tôi sao ?"

Diệu Hương bước lên và đứng trước mặt Khánh Băng "Cô là ai ? Sao lại đi ra từ nhà của tôi ?"

Khánh Băng nhìn Diệu Hương rồi khẽ cười "Cô xinh đẹp thật đấy !"

Diệu Hương mất kiên nhẫn với Khánh Băng "tôi hỏi cô là ai và sao lại từ trong nhà của tôi đi ra ?"

- Tôi đến đây để đòi nợ.

"Ai thiếu nợ gì cô mà đòi ?"

Khánh Băng hất mặt vào nhà "thì tên đàn ông của cô đấy !"

Diệu Hương nhíu mày "Cô nói gì vậy chứ ?"

- Cô vào mà nhắn lại với anh ta, ngày mai tôi lại đến.*Đủ rồi ! Cô không được phép đến đây nữa, anh ta thiếu cô bao nhiêu ?

- Mười lượng.

*Cái gì ?

- Không thèm nói với cô nữa, ngày mai tôi sẽ tiếp tục đến. Cho đến khi nào anh ta trả tiền cho tôi thì thôi.

*Tôi sẽ trả cho cô.

Được thôi !

*Nhưng tôi cấm cô...từ đây về sau, không được xuất hiện trước mặt anh ấy.

Khánh Băng thầm cười "ai mà thèm nhìn đến cái tên cặn bã đó. Chỉ có đồ ngốc như cô mới xem tên cặn bã đó là báu vật mà thôi".

*Sao hả ? Hay không nỡ từ bỏ anh ấy. Tôi biết mà, anh ấy đẹp trai đến như vậy thì có ai mà không mê mẩn.

Khánh Băng đưa tờ giấy nợ ra cho Diệu Hương xem, đưa tiền đi rồi tôi sẽ xé bỏ tờ giấy nợ này.

*Được ! Nhưng cô phải thề là không bao giờ đến tìm anh ấy nữa.

- Được được...tôi thề !

Diệu Hương liền lấy từ bóp đầm ra một xấp tiền rồi đếm sơ sơ qua và đặt vào tay Khánh Băng "cầm lấy rồi đi đi, tôi không muốn gặp lại cô".-Cảm ơn cô!