Thiển nghe tiếng Tiểu Ngạch thì đặt quyển sách vào ngăn tủ "vào đi !"
'Thưa ông ! Tối nay tại phủ ngài Thống soái có tiệc mừng, đây là thiếp mời của ông'.
Thiển cầm tấm thiếp mời từ tay Tiểu Ngạch.
"Con xem bà dậy chưa, ông đưa bà đi mua sắm chút nữ trang".
'Ông muốn đưa bà đến bữa tiệc sao ạ ?'
"ปท !"
Tiểu Ngạch liền chạy lạch bạch đến phòng Khánh Băng.
Buổi tiệc mừng tại phủ Thống soái !
Khách đến rất đông, có Tây có Ta, với sự góp mặt đông đủ của các quan lại khắp mọi miền đất nước đổ về. Đây là buổi tiệc mừng thọ của Thống soái Thoại, có ai dám không nể mặt.
Thiển vì mãi dẫn Khánh Băng đi sắm sửa cho cô nên đến hơi muộn. Vừa dìu bước Khánh Băng xuống xe, đã có đến hàng trăm đôi mắt dán vào anh và Khánh Băng.
Cô thấy thế thì chợt bối rối.
Thiển mỉm cười rồi nắm chặt tay cô tiến về phía Thống soái Thoại để chúc mừng.
Đứng bên cạnh Thống soái Thoại là Thống soái phu nhân ăn vận cao sang, người còn lại là gương mặt khá quen thuộc với Thiển và cả Khánh Băng...đó là anh chàng pha trà nơi góc phố.
Khánh Băng nhíu mày !
Thiển thì cảm thấy không có gì đáng phải ngạc nhiên, anh cũng đã đoán được thân phận của Chu Lang không hề tầm thường.
"Chúc ngài Thống soái sức khoẻ dồi dào !"
Khánh Băng cũng cung kính cúi đầu.
//Ô...cảm ơn ngài Hương quản Tần. Cảm ơn bà Hương quản. Hai vị đã quá nể mặt rồi.
Mọi người đều phải sững sờ khi nhìn thấy Thiển, ai cũng bất ngờ...vì Hương quản Tần mà họ từng biết qua là một người đàn ông trung niên, tuổi cũng sắp ngũ tuần, làm sao có thể tin được người đứng trước mặt mình sắp bước đến ngưỡng ngũ tuần. Nói ba mươi còn khó tin nữa là.
Một người trong số họ liền cất giọng "Hương quản Tần, tôi thật sự rất ngưỡng mộ ông, nhìn ông phơi phới thế này thì ai dám nghĩ ông đã sắp năm mươi".
Thiển nghe nói thế không những không hề chột dạ mà còn cảm thấy rất tự hào "là do bà xã của tôi đã chăm sóc tôi chu đáo nên tôi mới được như thế này !"
Mọi người cũng nghĩ là Thiển nói đúng nên không còn cảm thấy tò mò nữa.
Khánh Băng liếc nhìn Thiến, mặc dù hôm nay anh cố tình không cạo râu, để những sợi râu lún phún kia khiến anh già giặn hơn một chút, nhưng mà để nói anh sắp mươi thì chỉ có quỷ mới tin, trong lúc này đây Khánh Băng mới ngộ ra được một điều "con người ta sống ở đời thật lạ lắm, đôi khi nhìn chó nhưng nói mèo thì cũng gật đầu...quan trọng là thốt lên từ cửa miệng của ai mà thôi !"
Tổng đốc Hưng vừa thấy Thiển và Khánh Băng xuất hiện thì đã chen chân bước đến chào hỏi "Kẻ hèn xin cúi chào ông bà Hương quản !
Khánh Băng khẽ cười "ngài Tổng đốc lúc nào cũng hài hước".
//Nụ cười mỹ nhân như hoa, không biết ngài Hương quản đây đã tu bao nhiêu kiếp rồi mà kiếp này được chung giường với bà Hương quản đây ?
Thiển mỉm cười nhưng không lên tiếng !
Mọi người cùng cười phá lên.
Chu Lang xoay người rời đi, anh vốn không hề thích những nơi ồn ào thế này, anh tìm một góc nhỏ rồi ngồi uống trà.
Thiển nhìn Chu Lang, thấy Chu Lang như có nhiều tâm sự thầm kín "người này khá đặc biệt".
Buổi tiệc vô cùng nhộn nhịp và diễn ra khá suôn sẻ.
Thống soái Thoại giục Chu Lang quay lại đám đông, ông muốn nhân dịp này giới thiệu Chu Lang trước mặt mọi người.
Chu Lang năm bảy lần từ chối Thống soái Thoại, nhưng cuối cùng thì Chu Lang cũng bị ép phải quay trở lại đám đông cho bằng được. Bất đắc dĩ lắm anh mới miễn cưỡng rời khỏi chỗ ngồi.
Thống soái Thoại đã say ngà ngà, ông dõng dạc tuyên bố "giới thiệu với mọi người, đây là Chu Lang nghĩa tử của tôi, và cũng là ân nhân từng cứu mạng của tôi".
Mọi người đều hô hào vỗ tay.
Thiển lúc này như đã hiểu được ít nhiều, anh cười cười.
Chu Lang nhìn Khánh Băng một lượt từ đầu xuống chân rồi khẽ nhíu mày "người phụ nữ này đi hài sao? Luôn cả
Thống soái phu nhân còn chưa được phép đi hài chỉ có thể mang guốc gỗ, vậy mà cô ấy chỉ là vợ của một Hương quản lại dám mang hài, chuyện này..."
Thấy Chu Lang cứ nhìn chằm chằm vào vợ mình, Thiển bước lên phía trước hai bước để ngăn chặn tầm nhìn của
Chu Lang.
Chu Lang cong môi cười "tên Hương quản này cũng quá thú vị rồi !"