Trộm Mộ Nuôi Chồng

Chương 78: Tâm tư của Khánh Băng, nào ai thấu



*Thưa bà, bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Khánh Băng lạnh lùng nhìn dì Lý, cô trước giờ không thích dì Lý...vì trong mắt cô thì dì Lý là người vô cùng dã tâm, còn có cả sự tàn độc.

Thấy Khánh Băng không có phản ứng gì, dì Lý lo lắng hỏi "Thưa bà, bà thấy chỗ nào không được khỏe sao ?"

- Tôi ổn mà.

*Vậy bà cố ăn chút gì đi, để còn có sữa cho cậu chủ nhỏ !

Khánh Băng nhìn vào cậu con trai rồi khẽ thở dài "từ lúc trong bụng mẹ đã ngoan, giờ chào đời cũng ngoan.

Không bị ai làm phiền, mình sắp chết vì chán rồi".

*Thưa bà...

Khánh Băng nâng mi mắt lên nhìn dì Lý "còn có chuyện gì nữa ?"

*Chuyện...

- Chuyện gì ?

*Quản gia của cái nhà này...bà đã nghĩ sẽ chọn ai chưa ?

- À..ra là chuyện này, đợi sau đầy tháng của con trai ta rồi tính.

Dì Lý khó chịu trong lòng "Hừ...cứ chần chừ mãi, hết ngày này qua ngày khác, phải đợi đến khi nào nữa chứ !"

Khánh Băng thu hết biểu cảm của dì Lý vào trong mắt, lòng thầm cười lạnh "bà nằm mơ đi, một người dã tâm như bà mà cũng muốn được làm Quản gia của cái nhà này à ?!"

*Tôi xin phép được ra sau bếp.

Khánh Băng vui vẻ gật đầu !

Làm gì có ai biết được cô là người như thế nào, ngoài mặt thì luôn tươi cười, nhưng từ sâu trong tâm tư lại là những suy nghĩ động trời.



//Bà ngất xỉu rồi, nhanh gọi thầy lang...

Người hầu trong nhà cuốn cuồn lên vì lo sợ.

Thiển ngồi đọc sách giữa thư phòng, những lời vừa rồi của đám gia nhân lọt vào tai anh như sấm chớp bên tai.

Anh nhanh chân chạy về phòng, thấy Khánh Băng nằm sõng soài ra đất thì hốt hoảng hết to "Bà xã !"

"Người đâu...thầy lang đã đến chưa ?"

// Thưa ông, đã cho người đi gọi thầy lang rồi.

Thiển bế Khánh Băng đặt lên giường, anh đưa mắt nhìn đến bên bàn ăn thì thấy mâm cơm bừa bộn, cơm canh vung vãi ra bàn.

Sắc mặt Thiển liền trở nên lạnh lùng "đã xảy ra chuyện gì...cơm nước có vấn đề sao ?"

"Kẻ nào dám đụng vào vợ ta, ta sẽ khiến cho kẻ đó phải chết thảm".

// Thưa ông ! Thầy lang đã đến.

Thiển nhường chỗ cho thầy lang, anh đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài ...trời bắt đầu vào thu, lá trên cây đã chuyển sắc vàng, rụng rơi bay khắp nơi trong gió mát. Anh đứng nhìn thật lâu.

//Thưa ngài Hương quản !

Thiển ngừng lại dòng suy tư, anh quay lại nhìn thầy lang "Vợ tôi thế nào rồi ?"

//Thưa ngài Hương quản...bà Hương quản bị trúng độc.

"Trúng độc ?"

"Đúng vậy !

Thiển cũng đã đoán được điều đó, anh không ngạc nhiên khi nghe thầy lang nói thế.



"Có biết là loại độc gì không ?"

Thầy lang vuốt râu "tôi đoán không nhầm thì chính là mã tiền".

//Cũng may là bà Hương quản chỉ trúng độc ở mức độ nhẹ nên còn có thể cứu được, nếu nặng hơn thêm một chút nữa thôi thì sẽ tử vong tại chỗ.

Thiển siết chặt tay "hãy cứu vợ tôi, ân tình này tôi sẽ hồi đáp xứng đáng !"

//Ngài Hương quản đừng nói thế, cứu người là trách nhiệm của tôi.

"Cảm ơn"

*Thưa ông, tôi thật sự bị oan, tôi không bỏ độc vào thức ăn của bà.

Thiển lạnh giọng "Không phải bà thì ai vào đây ? Cơm nước là do bà nấu, người mang cơm đến cũng chính tay bà !"

*Tôi thật sự bị oan mà thưa ông, chắc chắn có kẻ muốn hãm hại tôi, vì họ thấy bà rất tốt với tôi.

"Đủ rồi !"

*Tôi xin ông hãy xem xét lại, bà trước giờ rất tốt với tôi...làm sao tôi có thể ra tay hại bà được chứ.

"Gia đinh đâu...nhốt bà ta lại !"

Dì Lý bị hai gia đinh áp giải về phía cánh đồng rộng mênh mông, nơi đây có rất nhiều chiếc lồng tre...những chiếc lồng tre này dành để nhốt những gia nhân mang tội nặng.

Một người sau khi bị nhốt vào những chiếc lồng tre này, đồng nghĩa với việc chết dần chết mòn, nó giống như ngục tù, cũng có thể được gọi là địa ngục chốn nhân gian "phải chịu lạnh, chịu nắng, chịu mưa".

Khánh Băng ngồi nhìn con trai, càng nhìn càng thấy đáng yêu, cô đưa ngón tay trỏ vẽ vời lên bụng con trai, nhưng rất tiếc cậu con trai này không hề có phản ứng gì, chỉ ngủ say.

- Con trai à ! Con ngủ say như lợn con vậy.

Nghe có tiếng bước chân, Khánh Băng nằm xuống và nhắm chặt mắt.

Thiển đến ngồi bên cạnh Khánh Băng và nhìn cô bằng ánh mắt hiền lành "Bà xã...em thật sự rất đáng thương, lúc nào cũng bị kẻ khác ganh ghét và hãm hại. Anh không yên tâm chút nào cả".