Thiển cởi áo khoác ngoài đưa cho Tiểu Ngạch "hôm nay ở nhà có chuyện gì khác thường không ?"
*Dạ thưa ông ! Hôm nay có quan Bố chánh đến tìm ông.
"Hắn tìm ta có việc gì ?"
*Không nói rõ, mà có khi ngài ấy đã quên luôn mục đích đến tìm ông.
Thiển nhìn Tiểu Ngạch bằng ánh mắt khó hiểu "Ý con là sao ?"
*Haiz...theo như suy đoán của con, mục đích ban đầu của quan Bố chánh đến tìm ông là có việc gì đó rất quan trọng, nhưng khi diện kiến nhan sắc mĩ miều của bà thì con dám chắc chắn ngài ấy đã quên bản thân mình là ai.
Thiển lạnh mặt "con nói thật ?"
*Thật hơn vàng.
Thiển nhanh chân đi về phòng...
Tiểu Ngạch cười ma mị "hề hề...rốt cuộc thì ông đã uống bao nhiêu lít giấm trong một ngày vậy chứ !?!"
Két...
Khánh Băng đang ngồi chải tóc trước gương, nghe tiếng mở cửa thì liếc mắt nhìn ra ngoài cửa. Còn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã bị một vòng tay ôm chặt "anh nghe bảo...bà xã của anh ở nhà trêu ong ghẹo bướm !"
- Ai lại ác mồm ác miệng vậy chứ ?
"Hừ...còn chối hửm ?"
- Em không làm thì sao phải nhận ?
Thiển nheo mắt "tên Bố chánh ấy đến tìm em có việc gì ?"
- Gì chứ ? Hắn đến tìm anh, em đâu quen biết gì với hắn mà tìm em.
'Ngài Tổng đốc, có thư từ phía Dinh Trấn gửi cho ngài.
Thiển vuốt cằm "hôm qua cậu đến nhà tìm tôi à ?"
Lượng gật đầu "đúng vậy thưa ngài Tổng đốc"
"Kể từ ngày mai trở đi, cậu chuyển công tác đến Nam Thanh làm việc".
Lượng kinh ngạc nhìn Thiển "ngài Tổng đốc đang đùa thôi có phải không ?"
Thiển lạnh mặt "ta xưa nay chưa từng đùa".
Mặt mày Lượng trở nên méo mó "lần này thì chết chắc rồi, vùng đất Nam Thanh nghe tên thì đẹp...nhưng trên thực tế thì nghèo nàn xơ xác, đưa mình đến đó để nuôi đỉa hay sao chứ !? ơi là trời, mình đã làm gì đắc tội với ngài Tổng đốc vậy chứ".
'Ngài Tổng đốc, chuyện này...
"Thế nào ?"
'Dạ không có gì !
Lượng lếch thếch rời khỏi phòng làm việc của Thiển, trong lòng Lượng vẫn chưa biết bản thân mình đã làm gì mất lòng Thiển.
Thiển nhìn theo Lượng bằng ánh mắt chán ghét "Hừ...dám đến nhà liếc mắt đưa tình với vợ của ta à. Mơ đi là !"
Lượng trăm vạn lần không phục "Cái tên Tổng đốc này toàn làm những việc nhàm chán...ta dù gì cũng là một Bố chánh, vậy mà dám đày mình đến Nam Thanh nuôi đỉa. Hãy đợi đấy cho ta, cục tức này ta không thể nuốt trôi Thu Đào
*Ông về rồi !
Thấy Tiểu Ngạch có vẻ như rất lo lắng, Thiển khẽ hỏi "đã xảy ra chuyện gì ?"
*Thưa ông, đã muộn thế này rồi mà vẫn chưa thấy bà về.
"Thế cậu chủ đâu ?"
*Dạ thưa ông, cậu chủ ở trong phòng !
"Bà có nói là đi đâu không ?"
*Dạ bà nói muốn đi chùa.
Thiển nhíu mày "đi chùa nào, con có biết không ?"
*Con không nghe bà nói qua.
"Bà xã có thể đi đâu được chứ ?"
Thiển thấy lòng bất an, anh vội vã rời khỏi nhà...đi được một đoạn, anh chợt nhớ ra bản thân mình có thể dùng huệ nhãn. Qua một lúc kiếm tìm, anh đã nhìn thấy Khánh Băng ngồi trong một căn phòng rộng, tay chân cô bị trói, mắt cũng bị bịt kín bằng tấm vải đen.
"Chết tiệt, đó là nơi nào ?"
Thiển cố gắng nhìn lại một lần nữa, nhưng lần này mọi thứ đều đã trở nên mơ hồ vì anh đã tìm kiếm quá lâu, sử dụng quá nhiều sức lực và linh lực "cách bày trí của căn phòng này rất đơn giản nhưng lại không kém phần sang trọng, cuối cùng thì đây là đâu ? Sao lại bắt bà xã của mình ?"
"Chết tiệt, huệ nhãn của mình cũng có giới hạn, không thể lạm dụng".
Thiển vừa định thu hồi huệ nhãn thì bất ngờ xuất hiện một người đàn ông, đang đi về phía Khánh Băng, rất tiếc Thiển không còn nhìn thấy gì nữa.