Chu Kính Dã đã nuôi dưỡng thành công thói quen cứ đến sáu giờ sáng là hai mắt tự mở, trước tiên cậu nhắm mắt lại, định bụng đợi tới khi tỉnh táo hơn rồi mới rời giường.
Chu Kính Dã cúi đầu, cả người cậu lập tức cứng đờ, vì cằm cậu vừa vô tình cọ trúng tóc Lâm Giác Hiểu.
Hay nói cách khác, cậu đang ôm lấy Lâm Giác Hiểu.
Tối qua trước lúc đi ngủ, cậu đã cố tình nằm xa anh hơn một chút, thậm chí còn không dám động đậy, cứ như thế tới tận đêm khuya mới mơ màng thiếp đi.
Nhưng giờ thì sao, khoảng cách cậu cố ý giữ gìn đã biến mất, vị trí cậu đang nằm xa lắc xa lơ với vị trí tối hôm qua.
Đoán chừng trong trạng thái vô thức, cậu đã nhích lại gần Lâm Giác Hiểu, sau đó cơ thể nghe theo tiếng lòng mà ôm lấy Lâm Giác Hiểu.
Điều hòa trong phòng phả gió lạnh ngắt, cũng có thể do Lâm Giác Hiểu thấy lạnh nên đã tìm kiếm nguồn nhiệt theo bản năng, vì thế mới nằm gần cậu đến vậy.
Chu Kính Dã nín thở, cứ như lo lắng luồng hơi từ mũi mình sẽ quấy rầy đến Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu vẫn ngủ rất say, chăn che đi nửa khuôn mặt của anh ấy, chỉ để lộ đôi mắt thanh tú.
Chu Kính Dã không buông tay, chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy.
Cậu cẩn thận cúi đầu, cánh tay chầm chậm co lại để Lâm Giác Hiểu vùi sâu vào lồng ngực mình hơn.
Lâm Giác Hiểu vẫn chưa thức giấc, anh chỉ hơi nhíu mày, Chu Kính Dã thoáng nổi lên suy nghĩ không dám tiếp tục ôm anh.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Lâm Giác Hiểu vươn tay vòng qua người Chu Kính Dã, giống như ôm lại, mà cũng giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, tay anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu.
Những nơi được Lâm Giác Hiểu chạm vào đều nóng rực, Chu Kính Dã hoang mang nhìn Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu chưa dậy, chỉ là động tác trong vô thức mà thôi.
Chu Kính Dã nhẹ cả lòng, cậu nhắm mắt lại một lần nữa.
Tay cậu vẫn vòng qua eo Lâm Giác Hiểu không rời.
Không lâu sau lại thấy cậu mở bừng mắt, đôi mắt tỉnh táo không hề buồn ngủ.
Chu Kính Dã nhìn xuống, cẩn thận dùng ánh nhìn của mình phác họa lại gương mặt Lâm Giác Hiểu, giống như đang dùng ánh mắt để chụp lại một bức ảnh tiêu chuẩn.
Cậu biết mình làm vậy là sai, biết mình không nên ôm anh chặt như vậy, cũng biết mình không nên giả vờ như chẳng có chuyện gì mà nằm chung giường với Lâm Giác Hiểu.
Nhưng Chu Kính Dã vẫn làm như thế.
*
Chu Kính Dã thức giấc một lần nữa là vì Lâm Giác Hiểu gọi, anh đang lay vai cậu thật nhẹ nhàng.
Cậu cảm giác được điều ấy, vô thức ôm chặt anh hơn, nhưng rồi lại tự dưng giật mình buông tay.
“Em dậy chưa?”
Lâm Giác Hiểu không tức giận, cũng không cảm thấy có gì khác lạ.
Anh ngồi dậy, cười bảo: “Em thích ôm thứ gì đó lúc ngủ hả?”
Hơi ấm trong lòng biến mất không còn tung tích, Chu Kính Dã chợt thấy không quen. Cậu nghe anh nói vậy mà chột dạ.
Chu Kính Dã đáp: “… Vâng.”
Lâm Giác Hiểu không để bụng, anh cúi người tìm dép của mình rồi xỏ chân vào, đoạn nói: “Sau này đừng ôm bạn gái chặt thế nhé, nãy anh suýt thì nghẹt thở đấy.”
Chu Kính Dã im lặng hồi lâu rồi nói: “… Em xin lỗi.”
“Không sao,” Lâm Giác Hiểu đứng dậy đi ra ngoài, nửa đường quay lại nói thêm. “Anh đi đánh răng, em không bận gì thì cứ ngủ thêm đi, lát nữa anh phải đi làm.”
Theo lẽ thường thì cuối tuần là những ngày hiếm hoi để ngủ nướng của học sinh cuối cấp, nhưng Chu Kính Dã vẫn ngồi dậy.
Lâm Giác Hiểu đặt tay trên tay nắm cửa, anh ngạc nhiên hỏi: “Em không ngủ nữa à? Bây giờ mới tám giờ hơn.”
Chu Kính Dã lắc đầu: “Em phải làm bài tập.”
“Cố lên nhé,” Lâm Giác Hiểu cổ vũ cậu. “Chỉ một năm nữa thôi là được giải thoát rồi, đại học không như cấp ba, không mệt như thế.”
Thật ra Chu Kính Dã không nghe rõ anh nói gì, chỉ lơ đễnh nói vâng rồi theo sau anh như hình với bóng.
Lâm Giác Hiểu vừa dậy nên vẫn còn mơ màng, không chú ý tới tiếng động sau lưng.
Lâm Giác Hiểu bóp kem đánh răng lên bàn chải điện, nhét cây đánh răng vào miệng chuẩn bị đánh, lúc ngẩng đầu nhìn gương chợt thấy Chu Kính Dã đằng sau, anh giật mình suýt nữa thì nuốt luôn cả kem đánh răng.
Anh đứng dịch sang bên cạnh, nhường một khoảng trống cho Chu Kính Dã, hỏi dò: “Em cũng muốn đánh răng à?”
Căn chung cư này chỉ có một phòng vệ sinh, nhưng phòng cũng tương đối rộng, hai người đứng kề vai nhau cũng không tính là chật.
Chu Kính Dã cũng bắt đầu đánh răng, trên tay cậu là chiếc cốc có kiểu dáng giống hệt với của Lâm Giác Hiểu – một loại cốc có quai bình thường dễ dàng nhìn thấy ở bất cứ đâu.
Một cái màu xanh, một cái màu trắng, của Chu Kính Dã là màu trắng.
Họ kề vai đứng trước gương, chiều cao của hai người rất phù hợp, nhân lúc Lâm Giác Hiểu cúi xuống rửa cốc, khóe môi Chu Kính Dã hơi nhếch lên, nhưng rồi lại bị cậu ghìm xuống trong im lặng.
Lâm Giác Hiểu rửa mặt, gương mặt anh đẫm nước, giọt nước treo trên mi mắt sắp rơi. Anh nhắm chặt mắt lại, lần mò đi kéo cánh tay Chu Kính Dã, nhờ cậu giúp đỡ: “Khăn của anh…”
Khăn mặt của anh vẫn treo trên giá, Chu Kính Dã lấy xuống, định lau giúp anh theo bản năng nhưng rồi chợt ngừng lại. Cậu đặt chiếc khăn vào bàn tay đang giơ ra giữa không trung của Lâm Giác Hiểu.
Cậu mím môi đứng sang một bên, nhìn Lâm Giác Hiểu nhận được khăn rồi lau mắt, đuôi mắt bị anh lau hơi ửng hồng.
Lâm Giác Hiểu đánh răng rửa mặt xong sớm hơn cậu, anh ra ngoài nấu hai phần ăn sáng đơn giản – hai phần trứng ốp la và lạp xưởng rán.
Anh đang vội đi làm nên chỉ nhai qua loa vài miếng rồi nuốt, sau đó cầm lấy chìa khóa xe trên bàn đi ra ngoài.
Nhưng mới đi được vài bước, Lâm Giác Hiểu lại vòng về, anh hỏi: “Kính Dã, son đâu em nhỉ?”
Chu Kính Dã sắp ăn xong, cậu nhai chậm lại, từ từ nói: “Em để trên bàn phòng khách, cạnh đĩa hoa quả.”
“Ừ.”
Cậu đang ngồi cách anh khá xa, chợt cậu hỏi: “Em có thể đi cùng anh không?”
Cậu nhìn Lâm Giác Hiểu đang do dự, bổ sung: “Em sẽ làm bài ở phòng nghỉ, có mấy bài em không biết, em muốn hỏi anh.”
“Em đề cao anh quá đó,” Lâm Giác Hiểu tròn mắt. “Điểm thi đại học của anh cũng tạm, nhưng có nhiều kiến thức anh quên rồi, không đáng tin cậy đâu.”
Anh ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng nếu em muốn thì mình đi, ở nhà một mình cũng buồn.”
Đây là lần thứ hai cậu tới nơi làm việc của Lâm Giác Hiểu, tấm bảng trước cửa đã bị đổi thành cái mới, nét vẽ tay trên tấm bảng mới này đẹp hơn tấm trước.
Cửa vừa mở ra, theo đó là tiếng chuông gió lanh lảnh.
Hôm nay là chủ nhật, khu hội chẩn vừa mở đã có người đưa thú cưng tới khám bệnh, Lâm Giác Hiểu vừa tới đã bị viện trưởng gọi đi.
Trước khi đi, anh đưa cây son trong túi cho Chu Kính Dã, bảo cậu mang trả cho Giang Miểu Miểu trước.
Vỏ son Armani chỉ có một màu đỏ, cậu cầm lấy thỏi son, dựa theo ký ức đi về hướng phòng hội chẩn.
Hai căn phòng hội chẩn, hiện tại chỉ có một phòng đang mở.
Chu Kính Dã gõ cửa, nghe tiếng người bên trong nói “vào đi” vọng ra mới đẩy cửa, cậu vừa bước vào đã đối diện với ánh nhìn của Giang Miểu Miểu, chị đang làm việc với máy tính.
Giang Miểu Miểu chưa đổi trang phục, chị đang mặc một chiếc váy ôm dáng dài màu đen, mái tóc buộc lỏng phía sau.
Chị không nhạc nhiên khi nhìn thấy Chu Kính Dã, rất tự nhiên gọi cậu: “Em trai đến đấy à?”
Giang Miểu Miểu nhìn phía sau cậu, hỏi: “Giác Hiểu đâu em?”
Chị ấy gọi tên anh thân thiết như vậy đấy.
Chu Kính Dã tiến lại gần, giữ một khoảng cách với chị rồi đặt thỏi son lên bàn: “Son của chị.”
Giọng cậu đều đều, là giọng nói xa cách thường ngày.
Giang Miểu Miểu như có như không cảm nhận được trong câu nói ấy còn có hàm ý nào khác, chị ngẩng đầu nhìn Chu Kính Dã, mỉm cười: “Cảm ơn em nhé.”