Trộm Một Mùa Xuân

Chương 37



Sau tiết Thanh minh là kỳ thi thử lần một, học sinh mới hồi được ít sức đã lại bị kiểm tra tấn công dồn dập.

Đây là kỳ thi thử toàn Ninh Ba, thi xong có thể biết bản thân đang ở vị trí thứ mấy so với cả thành phố.

Chu Kính Dã bình tĩnh bước ra khỏi khu vực thi, trên tay cậu chỉ có một cây bút bi đen, một cây bút chì tô đáp án và một tấm thẻ dự thi.

Tiết trời đã ấm lại, Chu Kính Dã đã có thể mặc áo ngắn tay, cậu giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng ngày thường, đứng chờ cho người bớt đông rồi mới về lớp.

Chu Kính Dã đứng tựa lưng vào cửa sau, dáng người cậu cao lớn, không ít bạn nữ đi ngang qua trộm nhìn cậu.

Dòng người như thủy triều ở cầu thang đã thưa dần, lúc này Chu Kính Dã mới quay về lớp mình.

Mỗi khi thi xong trong lớp lại vang lên hàng loạt tiếng “quỷ khóc sói tru”, Chu Kính Dã đã quen, cậu vào lớp bằng cửa sau.

Lý Hoan đón cậu bằng một câu hỏi cũ: “Thế nào rồi?”

Câu trả lời của Chu Kính Dã chưa từng thay đổi kể từ lần đầu tiên Lý Hoan hỏi: “Cũng được.”

Cậu kéo ghế ra ngồi, chuẩn bị cho tiết tự học cuối cùng.

Chu Kính Dã không đọc sách mà lấy điện thoại ra xem, cậu không hay nghịch điện thoại ở trường nên lượng pin vẫn còn đầy.

Lịch sử cuộc trò chuyện dừng lại ở dòng tin nhắn Lâm Giác Hiểu gửi cho cậu.

Xuân miên bất giác hiểu: Thi tốt nhé!

Bên dưới còn có một emo khá “già dặn”, có lẽ là một người gỗ cầm bông rối nhảy múa cổ vũ, cạnh người gỗ là hai chữ “cố lên” vàng son tráng lệ.

Chu Kính Dã gõ trên màn hình, gửi đi một dòng “Em thi xong rồi”.

Chắc vì Lâm Giác Hiểu đang rảnh rỗi nên anh trả lời rất nhanh.

Xuân miên bất giác hiểu: Thi thế nào?

Ngón tay đang gõ chữ của Chu Kính Dã ngừng lại, ngập ngừng rồi gõ một dòng khác với câu cậu trả lời Lý Hoan.

Z: Ổn ạ.

Xuân miên bất giác hiểu: Có nghĩa là tốt lắm đúng không!

Xuân miên bất giác hiểu: Tối nay anh mua đồ tụi mình ăn lẩu, ăn mừng em thi tốt.

Chu Kính Dã không tự tin mù quáng vào bản thân, thi xong cậu có thể tự đánh giá được thành tích của mình.

Cậu ghìm khoé môi mình lại nhưng đôi mắt vẫn khẽ cong lên, đang định trả lời tin nhắn thì lại nghe tiếng Lý Hoan gồng người lên ho.

Chu Kính Dã lập tức nhét điện thoại vào ngăn bàn, nhưng vẫn không kịp, vừa nhìn lên đã chạm phải ánh mắt của thầy chủ nhiệm họ Tất.

Chủ nhiệm nghiêm khắc chỉ tay: “Điện thoại.”

“Thưa thầy, em không phải học sinh nội trú.”

“Không phải học sinh nội trú thì sao?” Thầy giáo không nhân nhượng. “Đi học không được dùng điện thoại, các em đã lớp 12 rồi, mới thi thử lần một mà đã vội vàng nghỉ xả hơi!”

Thầy vẫn còn nhớ cậu: “Chu Kính Dã đúng không? Thầy biết em có nhiều tiến bộ, nhưng vẫn còn hai tháng nữa mới thi chính thức, bấy nhiêu đây đã đủ khiến em tự đắc?”

Chu Kính Dã im lặng nghe mắng, cậu không muốn lớn chuyện nên đành tắt điện thoại rồi đưa cho thầy.

Thầy cầm lấy điện thoại, lại nhìn Chu Kính Dã nói: “Gọi phụ huynh đến nhận điện thoại.”

Thầy nói xong thì rời đi, có lẽ là sang lớp khác tìm học sinh vi phạm.

Lý Hoan cẩn thận nhích lại gần: “Làm sao giờ? Gọi anh cậu đến à?”

Chu Kính Dã buồn bực, nụ cười vừa mới xuất hiện đã biến mất không còn dấu vết. Muốn lấy lại điện thoại thì chắc chắn cậu phải phiền đến Lâm Giác Hiểu.

Vừa nãy còn khoe với anh mình thi tốt, giờ lại bị tịch thu điện thoại.

Chu Kính Dã mím chặt môi, chẳng còn tâm trạng nào mà xoay bút, hỏi Lý Hoan: “Cho tôi mượn điện thoại với.”

Lý Hoan vô tội chớp chớp mắt: “Không mang, tôi để ở nhà rồi.”

Lớp 12 rồi, học sinh nội trú không thể đảm bảo mình sẽ tự kiềm chế được bản thân, nên một là không mang điện thoại, hai là tự nguyện nộp cho cô Trần.

Lương Tuấn Minh tiếp lời ngay: “Cậu cần điện thoại hả, tớ có đây.”

Chu Kính Dã liếc cậu ta, bỏ qua câu nói đó, quay xuống hỏi mượn thẻ trường của bạn nữ ngồi sau.

Ở Dục Quân phải dùng thẻ mới có thể gọi điện, trước Thanh minh Lý Hoan vẫn dùng di động nên cậu không có thẻ này.

Chu Kính Dã cầm thẻ đi về hướng phòng điện thoại.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, cậu không nói gì, Lâm Giác Hiểu ở đầu dây bên kia lên tiếng trước, sau đó như đã đoán được, anh nghi hoặc gọi “Kính Dã”.

Chu Kính Dã không biết phải giải thích thế nào, ậm ừ nói vâng.

Một lát sau cậu mới bối rối lấy ngón tay quấn dây điện thoại, nói: “… Em bị thầy thu điện thoại, thầy bảo anh… đến trường.”

Lâm Giác Hiểu yên lặng, nhưng anh cũng không định trách mắng Chu Kính Dã, mà ngược lại còn cười giải vây cho cậu: “Được, dù sao thì hôm nay anh cũng định đến đón em.”

Bình thường nếu Lâm Giác Hiểu muốn đến đón cậu thì anh sẽ nói trước, nhưng hôm nay anh không hề nhắc tới việc này, chắc hẳn là do sự việc đột ngột phát sinh nên thay đổi quyết định.

Chu Kính Dã cúi đầu nhìn mũi chân mình, nói khẽ: “Em xin lỗi.”

“Có gì đâu mà phải xin lỗi.” Lâm Giác Hiểu nói. “Đừng để ý, em chờ anh ở lớp, anh tan làm sẽ đến ngay.”

Anh lo Chu Kính Dã nghĩ nhiều, mềm giọng nói tiếp: “Không sao đâu, điện thoại thôi mà, ngày trước anh cũng bị tịch thu rồi, thầy Tất dễ nói chuyện lắm, anh sẽ lấy lại giúp em.”

Giọng Chu Kính Dã trùng xuống: “… Cảm ơn anh.”

“Ừ, ngoan.” Lâm Giác Hiểu cười không thành tiếng, khen cậu mà cứ như đang dỗ trẻ con. 

Chu Kính Dã biết Lâm Giác Hiểu trêu mình, nhưng tai cậu vẫn đỏ lựng, cậu không đỏ mặt nhưng lần nào cũng không kiểm soát được độ nóng ở tai.

Phía bên Lâm Giác Hiểu vọng lại tiếng ồn ào, anh cao giọng đáp lại rồi nói với Chu Kính Dã: “Anh có việc rồi, dập máy trước đây.”

Trước khi ngắt điện thoại, anh bổ sung thêm: “Chờ anh đến.”

Điện thoại đã ngắt kết nối, Chu Kính Dã vẫn chưa hoàn hồn, cánh tay ngập ngừng giữa không trung, lúc lâu sau mới gác ống nghe về vị trí cũ.

Theo lý thuyết thì mọi người đều đang trong phòng tự học, nhưng Chu Kính Dã xoay người lại đã thấy Lương Tuấn Minh đang đứng cách cậu không xa, cứ như u hồn bất tán.

Rõ ràng là đã được phát đồng phục, ấy vậy mà cậu ta vẫn cứ mặc bộ đồng phục cũ, khiến bản thân khác biệt hẳn giữa rừng áo đỏ trắng của Dục Quân.

Ánh mắt Chu Kính Dã chỉ dừng lại trên người cậu ta trong khoảng khắc rồi lướt qua.

“Chu Kính Dã!” Lương Tuấn Minh biết rõ Chu Kính Dã sẽ không đợi mình, cậu ta vội vàng nói tiếp. “Lần trước tớ có nói với cậu tớ là gay, cậu cũng là gay, cậu không muốn hỏi vì sao tớ lại chuyển trường à?”

Chu Kính Dã dừng bước, đáp: “Tôi không thắc mắc.”

Hôm Thanh minh về gặp Vương Lỗi, cậu từng hỏi Vương Lỗi xem có biết vì sao Lương Tuấn Minh chuyển trường không.

Vương Lỗi bảo không rõ lắm, chỉ biết thành tích của Lương Tuấn Minh tự dưng tuột dốc không phanh. Chu Kính Dã có thể thi đỗ trường cấp ba cũ thì rõ ràng đó là trường xếp hạng chót của chót, giờ còn học kém đi thì thật là tệ.

Thành tích của Lương Tuấn Minh giảm sút, mà bố cậu ta lại đang làm ăn trên Ninh Ba. Chắc vì lý do đó mà cậu ta chuyển tới đây.

Lương Tuấn Minh hít một hơi thật sâu, sắc mặt đỏ hồng như thiếu nữ mới lớn, cậu ta õng ẹo mãi mới nói: “Vì… vì tớ thích cậu.”

Gương mặt Chu Kính Dã chẳng hề để lộ chút ngạc nhiên nào, cứ như cậu vừa nghe được câu nói “hôm nay tớ ăn cơm rồi” chứ không phải một lời bày tỏ.

“Không cần thiết.”

“Cấp ba rồi.” Chu Kính Dã vẫn dùng giọng nói xa cách ấy. “Chăm chỉ học hành đi.”

Cậu vẫn kiên nhẫn khuyên Lương Tuấn Minh tập trung học tập đã là biểu hiện của chút cảm tình cuối cùng giữa những người bạn cùng lớp, Lương Tuấn Minh thích cậu hay không, tại sao thích cậu đều không liên quan tới cậu.

“Chu Kính Dã!” Lương Tuấn Minh nhào tới, cậu ta không dám chạm vào Chu Kính Dã, chỉ dám rón rén níu lấy tay áo cậu. “Tớ thật sự rất thích cậu!”

Chu Kính Dã lập tức nhíu mày, lạnh lùng hất tay cậu ta ra.

Lương Tuấn Minh vẫn bám chặt lấy không buông, khoé mắt cậu ta ửng đỏ, nghẹn ngào nói: “Tớ thích cậu nhiều lắm, cậu không thể cho tớ một cơ hội ư?”

Sự kiên nhẫn của Chu Kính Dã đã đến giới hạn, cậu vẫn còn đang khó chịu vì chuyện bị thu điện thoại, dứt khoát quay đi.

Lương Tuấn Minh đã khóc thành tiếng, vừa khóc vừa vươn tay như muốn ôm Chu Kính Dã.

Giọng Chu Kính Dã bỗng trở nên lạnh lùng: “Đừng chạm vào tôi.”

Cậu không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, những động chạm vô ý cậu còn có thể tạm chấp nhận, chứ nắm tay thì không thể, ôm ốp lại càng không. 

Ngoại trừ với Lâm Giác Hiểu.

Lương Tuấn Minh bị cậu nhìn như thế thì không dám nữa, chầm chậm buông tay. Cậu ta đứng nguyên ở đó, sụt sịt kể: “Tớ thích cậu ba năm rồi, chắc cậu không nhớ nữa, lần đầu tiên tớ gặp cậu…”

“Đã biết.”

Chu Kính Dã một lần nữa ngắt lời cậu, không bỏ đi là phép lịch sự cuối cùng cậu có thể duy trì.

Ngày trước cậu cũng đã từng nhận được rất nhiều lời tỏ tình, phần lớn đều là các bạn nữ chủ động, lúc đi hát ở quán bar dành cho gay cũng vậy, đôi khi cũng được hỏi phương thức liên lạc.

Nhưng chẳng có người nào lại khiến cho Chu Kính Dã cảm thấy khó chịu như Lương Tuấn Minh, cậu ta giống như đã sụp đổ vì cảm xúc lên tới đỉnh điểm hơn là đang bày tỏ.

Thích thật cũng được, thích giả cũng chẳng sao, Chu Kính Dã không muốn dây dưa, cậu chỉ muốn học hành đàng hoàng, sau đó thi đỗ đại học, tiếp tục ở lại Ninh Ba.

“Tôi không thích cậu, cũng sẽ không thích cậu.”

Giọng cậu khi từ chối người khác vẫn đều đều như thế: “Nên cậu hãy thích người khác đi.”

Nước mắt Lương Tuấn Minh bỗng ngừng rơi, cậu ta ngẩng đầu nhìn Chu Kính Dã bằng đôi mắt sâu hun hút: “Có phải cậu thích cái người tên Lâm Giác Hiểu kia không?”

Cậu ta nhận ra ánh mắt của Chu Kính Dã khi nhìn Lâm Giác Hiểu, dù có cố gắng giấu thật sâu thì tình cảm vẫn sẽ tràn ra ngoài, giống như mây trời ngày mưa bão có dày đậm đến đâu thì cũng không thể ngăn được màn mưa dữ dội.

Vì thế khi nghe được ba chữ “Lâm Giác Hiểu”, Lương Tuấn Minh đã khắc ghi cái tên đó trong đầu.

Chu Kính Dã dừng bước, cuối cũng nhìn cậu ta, cậu không trả lời Lương Tuấn Minh mà chỉ im lặng nhìn cậu ta chằm chằm.

Dáng người cậu cao lớn, đường nét gương mặt mạnh mẽ, khoé môi hơi cong xuống khiến cho người ngoài khi bị cậu nhìn với ánh mắt như vậy luôn cảm thấy có áp lực khủng khiếp đang dội từ trên xuống.

Lương Tuấn Minh lùi lại nửa bước, khẳng định: “Anh ta là trai thẳng.”

Cậu ta quan sát được biến nhỏ hóa trong biểu cảm của Chu Kính Dã, quyết tâm áp sát đến cùng: “Anh ta biết cậu là gay không, tớ đoán chắc là không đâu nhỉ?”

Lương Tuấn Minh bật cười thành tiếng: “Trai thẳng dẫu sao vẫn sẽ khinh thường chúng ta thôi.”

Không gian tức khắc lặng xuống.

“Không phải chúng ta.” Chu Kính Dã nói. “Là tôi và cậu.”

Chu Kính Dã kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cậu gằn giọng cảnh cáo: “Khôn hồn thì đừng để tôi biết cậu quấy rầy Lâm Giác Hiểu.”

Hết chương 37