Trộm Sữa Uống - Cá Mặn Ẩn Danh

Chương 14



Lục Trạch, năm nay 27 tuổi, quân hàm Thiếu tá.
Khi đang chấp hành nhiệm vụ chống khủng bố, Lục Trạch phụ trách cản phía sau đã bị quân địch khống chế hành tinh đó bao vây 143 giờ.
Đây là một loại thuốc bí mật có tác dụng ngụy trang, thời gian phát huy tác dụng có hạn, cũng có tác dụng phụ.
Liên tục bảy ngày không có cách nào thoát thân, hắn dùng thuốc liên tục, sau khi trở về được ký ức đã xuất hiện hỗn loạn và thiếu hụt.
Phải làm hai đợt trị liệu phục hồi.
Đợt thứ nhất, thân thể lớn lên thêm 10 tuổi, ký ức phục hồi đến năm 17 tuổi.
Tĩnh dưỡng một thời gian, sau khi thân thể thích ứng rồi, lại tiến hành đợt trị liệu phục hồi thứ hai, lại tiếp tục lớn thêm 10 tuổi, ký ức phục hồi hoàn chỉnh đến 27 tuổi.
……
Nhưng hắn vừa về đến nhà, đã bị Omega của mình bày một trò lừa.
Ký ức của hắn đến năm 17 tuổi không có bất luận sai lầm nào, cha hắn thật sự cưới vợ mới, chính hắn cũng xác thực hai năm chưa về nhà.
Thời gian vừa vặn chồng lên nhau, mà khi Lục Trạch về nhà, lập tức lầm vợ mình thành mẹ kế.
Trên lý thuyết hắn biết mình là một người đã 27 tuổi, nhưng thực tế hiện tại mà nói, hắn vẫn chỉ là một thanh niên 17 tuổi, bỗng nhiên phải tiếp nhận sự thật rằng mình đã có vợ rồi.
Việc này thật không chút nào kinh hách, quả thực chính là kinh hỉ!
Hắn xụ mặt về phòng ngủ của mình, vừa vào phòng liền bắt đầu đánh giá phòng mình, trong giai đoạn trí nhớ hiện tại, đây xác thực là phòng của hắn, nhưng thật ra, phòng ngủ dưới lầu mới là tân phòng của hắn với Lương Uẩn?
Lòng hắn mang sự vui sướng thiếu niên, nghĩ đến bản thân bỗng nhiên có một người vợ “niên thượng” trưởng thành, vẫn là khó ức chế được hưng phấn.
Lương Uẩn là của hắn, là người mình vô cùng thích, là người vợ hai năm trước mình cưới về!
Đi qua tấm bình phong, hình thấy Lương Uẩn đã ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt cậu ôn hòa, tóc dài tùy tiện xõa bên vai phải, nhìn thấy bóng dáng Lục Trạch, cười một cái vô cùng xinh đẹp.
Lục Trạch như bị đánh trúng, muốn nhào qua ngay, lại ôm Lương Uẩn đặt dưới thân mình.
Nhưng mà hắn nhịn xuống, cố ý cau mày giữ căng mặt: “Sao anh tỉnh dậy rồi?”
Lương Uẩn cười cười: “Quản gia hẳn là vẫn không yên tâm cậu đi nhận cuộc gọi, lại gọi tới cho tôi, gặp cha cậu rồi?”
Trong mắt cậu chứa ý cười thản nhiên.
Lục Trạch vừa vui vừa tức, cuối cùng vẫn nhào tới, một tay ôm Lương Uẩn vào lòng, tâm hoa nộ phóng nghiến răng nghiến lợi bảo: “Đùa tôi vui lắm phải không? Hại tôi tìm mọi cách kìm chế với anh!”
Lương Uẩn cười rất vui vẻ, đưa tay sờ sờ khuôn mặt Lục Trạch: “Nếu không cậu muốn tôi làm sao bây giờ, cậu vừa về đã có vẻ rất hứng thú với “mẹ kế”, nếu tôi nói mình là vợ cậu, có phải cậu sẽ không để ý đến tôi đúng không?”
“Anh nói xem.” Lục Trạch hung hăng hôn hôn xương quai xanh của cậu.
Lương Uẩn hôn lại trán hắn, dịu dàng nhìn hắn: “Hơn nữa tôi nhìn đến bộ dáng thiếu niên của cậu, ít nhiều cảm thấy cậu cứ như một người khác, cậu giống như một bé cưng vậy, nếu cậu ngủ cùng tôi, tôi sẽ có chút ngại ngùng.”
Cậu đã là vợ của người khác, nghĩ đến việc ngủ cùng chồng hiện tại chỉ như một con cún nhỏ, xác thực có chút thử thách điểm mấu chốt của cậu. Nhưng mà sự thật chứng minh, cún nhỏ vẫn là một con chó săn, bản chất hai thứ khác nhau.