Từ phía Bắc bay đến thành phố phía Nam nơi Thư Từ sống cũng phải mất hơn hai tiếng để bay.
Ban đầu Diệp Tầm đặt chuyến bay vào buổi chiều, khi đến sân bay và hoàn tất thủ tục kiểm tra an ninh, trong lúc chờ đợi, đài phát thanh thông báo chuyến bay của anh sẽ bị trì hoãn do điều kiện thời tiết.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa xối xả, dù là buổi chiều cũng không có nhiều ánh nắng, quả thực không phải là thời tiết thích hợp để bay. Diệp Tầm không để ý lắm. Chỉ là Thư Từ nói rằng sẽ đón anh ở sân bay, trước tiên thì không thể làm trễ mất thì giờ của Thư Từ được, anh gửi tin nhắn giải thích qua.
Câu trả lời rất nhanh được gửi tới, Thư Từ không ngại sự chậm trễ như anh, ngược lại còn an ủi anh đừng lo lắng.
Diệp Tầm buồn cười cảm thấy khó hiểu.
Đúng là chu đáo...
Thật ra anh đã có ấn tượng với Thư Từ từ lâu, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng cả hai đều đăng ký vào câu lạc bộ nhiếp ảnh. Đôi lúc anh nháy mắt là có thể nhìn thấy ngay bóng dáng của Thư Từ trong các hoạt động của câu lạc bộ.
Thành thật mà nói, khá bắt mắt.
Thư Từ rất có sức hút, đều có thể hòa đồng với cả nam lẫn nữ, thậm chí trước đêm hôm đó, Phó Dịch Hoan còn có thể đã chơi cùng với Thư Từ khi tham gia các hoạt động trong câu lạc bộ. Chẳng qua là không biết tại sao, rõ ràng khi nhập học chủ tịch và phó chủ tịch câu lạc bộ của bọn họ đều thẳng tắp, sau đó thì lần lượt tỏ tình với Thư Từ, rồi lần lượt bị từ chối.
Lâu dần, chuyện như này đã xảy ra nhiều lần, mọi người đều nói đùa rằng Thư Từ là cờ lê bẻ cong trai thẳng, đến cả Lục Kiến Sâm biết anh tìm Thư Từ, cũng nhịn không được mà bông đùa hỏi anh có phải là vì thấy đẹp mà động lòng rồi không.
Thấy đẹp mà động lòng?
Diệp Tầm suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói:
- Quả thực cũng có một phần lý do là vì cậu ấy trông đẹp.
- Đệch, ông còn tự tin thế cơ à? Người ta là con trai, cha ông nhìn một cái là biết ngay ông tùy ý tìm người để kết hôn giả.
- Cái tôi muốn chính là kết quả này, tốt nhất là ông ấy bị tức chết, nếu ổng không chết, thì tôi với Thư Từ tay nắm tay mà tới trước mặt ổng lần nữa.
- ...
Mưa càng lúc càng nặng hạt, khi trời tối mưa mới có dấu hiệu dần tạnh. Bị mắc kẹt hết mấy tiếng đồng hồ, các hành khách ngày càng trở nên sốt ruột, ngay cả Diệp Tầm lúc này cũng hơi cáu kỉnh, anh nhìn điện thoại di động, thấy đã gần tám giờ, đến nơi cũng phải khoảng mười giờ.
Còn chưa chờ cất cánh.
Hai tiếng trôi qua, thông báo chuyến bay bị hoãn lặp đi lặp lại, điện thoại của Diệp Tầm cũng sắp hết pin, anh tìm Thư Từ trong danh bạ Wechat rồi gửi tin nhắn qua.
- Tôi vẫn còn chưa cất cánh, điện thoại thì sắp hết pin rồi, hay là cậu về trước đi? Không cần phải đợi tôi đâu.
- Cậu vẫn đang đợi cất cảnh hả?
- Đang đợi.
Thư Từ đang gõ tin nhắn trả lời, nhưng cậu chưa kịp gửi tin nhắn qua thì điện thoại rung lên, máy lập tức hết pin và màn hình tắt nguồn.
Diệp Tầm tặc lưỡi.
Mãi cho đến mười giờ rưỡi, Diệp Tầm mới được lên máy bay. Lúc đáp máy bay đã gần một giờ sáng, bọn họ dường như là những hành khách cuối cùng đến thành phố phía Nam, chỉ còn vài nhân viên dọn vệ sinh đang làm việc tại sân bay.
Diệp Tầm xách hành lý đi về phía lối ra, đi tới đại sảnh, anh lập tức dừng lại, thoáng chút kinh ngạc.
Cách đó không xa, khi nhìn thấy anh đôi mắt của Thư Từ sáng lên. Thư Từ mặc chiếc áo hoodies màu đen, cao gầy, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn và vô cùng trắng trẻo.
Thư Từ là chàng trai đẹp nhất mà Diệp Tầm từng gặp.
Mặc dù dùng từ đẹp để miêu tả con trai có phần không phù hợp, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Thư Từ, phản ứng đầu tiên của nhiều người chính là đẹp.
Tinh xảo nhưng không nữ tính, đẹp đẽ và sắc sảo, nhất là vào lúc này, Thư Từ tựa hồ sợ anh không nhìn thấy cậu, khi vẫy tay xong giọng nói hơi cao lên: "Diệp Tầm...! Bên này!"
Có vẻ như anh đã hiểu được vì sao nhiều chàng trai có xu hướng tính dục bình thường lại phải lòng Thư Tư rồi.
Trông thì như gieo họa, nhưng lại hiền lành như thế này.
Thư Từ đã đợi anh tám tiếng.
Cái chính là trường hợp không biết sẽ mất bao lâu mới có thể cất cánh, anh nói hãy đợi, Thư Từ đã đợi cùng anh.
Trong lúc chờ xe ở ngoài sân bay, Thư Từ có vẻ hơi thẹn thùng: "Tôi đặt khách sạn muộn, khách sạn gần sân bay giờ chỉ còn phòng giường lớn thôi, có được không?"
Thật ra thì ban đầu có phòng giường đôi, thấy chuyến bay của Diệp Tầm liên tục bị trì hoãn, thế là Thư Từ giở trò, cố tình đổi từ phòng giường đôi thành phòng giường lớn.
Diệp Tầm không suy nghĩ nhiều, đáp lại.
Khi đến khách sạn, Diệp Tầm mới hiểu tại sao Thư Từ lại hỏi anh có thể không.
Thư Từ chỉ đặt một phòng.
Thư Từ tắm xong đi ra, bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Diệp Tầm.
Ánh mắt Diệp Tầm lướt qua chiếc cổ trắng mịn, mắt cá chân nhỏ gầy của cậu, giọng nói hơi khàn.
"Chúng ta...ngủ chung giường à?"
Tim Thư Từ đập thình thịch, cậu cố chịu đựng cảm giác chột dạ, hỏi lại: "Sao thế?"
Nếu như anh và Thư Từ chưa quan hệ thì việc ngủ chung dĩ nhiên không vấn đề gì.
Đằng này đã làm xong hết rồi, Thư Từ lại chủ động đặt một phòng giường lớn, còn mặc bộ đồ ngủ đi ra, với bộ dạng không chút để ý như này, nếu không có tâm tư gì thì anh thực sự không phải là đàn ông.
Thế nhưng giọng nói của Thư Từ rất nhẹ nhàng và vô hại.
Diệp Tầm hiếm khi ngẫm nghĩ lại một chút, bản thân vừa nhìn thấy người ta mà đã nhớ tới cái đêm lăn lộn đó thì có hơi khốn nạn không...
"Không sao, ngủ chung cũng được," Diệp Tầm thu lại ánh mắt: "Vậy thì bật điều hòa ở mức thấp, ngủ chung cho ấm."
Thư Từ thở phào nhẹ nhõm, nghe được câu ngủ chung, thầm cười trong lòng.
Ấm...
Họ phải nằm chen vào nhau để giữ ấm.
Trong trường hợp này, Thư Từ chỉ có thể ngượng ngùng trong lòng. Cậu lên giường trước, đắp chăn nằm ổn định. Chờ Diệp Tầm tắm xong nằm lên, đèn tắt, Thư Từ lại mở mắt ra.
Chiếc giường rất lớn, giữa cậu và Diệp Tầm còn có một khoảng cách.
Thư Từ không khỏi muốn lại gần người này.
Nhích tới một chút chắc sẽ không bị phát hiện đâu ha?
Nhẹ nhàng, nhích về phía trước.
Dịch chuyển qua một chút.
Có trời mới biết, tim của Thư Từ lúc này đang đập như trống kêu.
Ánh mắt cậu không nhịn được dời sang bên cạnh, lờ mờ có thể thấy được sống mũi và xương lông mày của Diệp Tầm.
Thư Từ siết chặt chăn, tròng lòng khẽ run lên.
Thật sự, nó trông rất đẹp...
-
Về chuyện lấy trộm sổ hộ khấu, đến bây giờ Thư Từ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Cậu tưởng mẹ cậu đã giấu thứ đó trong tủ quần áo, lục lọi nửa ngày trời vẫn không tìm thấy, khiến cho mẹ cậu nghi ngờ: "Con làm gì vậy? Ở đây không có quần áo của con đâu."
"Con...mấy ngày trước con có ném đại cái áo thun vào chỗ này, giờ con đang tìm."
"Cái thằng nhãi này," mẹ cậu hết sức gắt gỏng: "Đây là chỗ mẹ mày cất quần áo chứ không phải chỗ để mày ném vứt lung tung đâu nghe chưa."
Trước khi mẹ cậu hoàn toàn nổi điên, Thư Từ tìm thấy sổ hộ khẩu trong ngăn kéo tủ quần áo, trong lòng mặc niệm xin lỗi mấy lần, đứa con trai vì yêu mà phải ăn trộm... Thư Từ nhét thứ đó vào trong túi.
Nhưng qua ngày hôm sau tỉnh lại, Diệp Tầm lại hỏi.
"Thiếu chút nữa là tôi quên mất," gia đình của anh thì đặc thù, nhưng Thư Từ lại khác với anh: "Bố mẹ cậu nghĩ như thế nào?"
"Bọn họ..." Tim Thư Từ đập thình thịch: "Đều đồng ý, nói với tôi là... miễn tôi vui vẻ là được."
"Cởi mở như vậy?" Diệp Tầm có chút kinh ngạc, nhưng thấy cậu lấy sổ hộ khấu ra cũng không suy nghĩ nhiều, anh cảm thấy không thể nào có chuyện Thư Từ lấy trộm giống như anh được.
Cha anh để sổ hộ khẩu ở một nơi dễ thấy đến nổi nếu không lấy trộm cũng có lỗi.
Trước khi đến, Diệp Tầm đã chuẩn bị xong giấy tờ liên quan đến công chứng tài sản và thỏa thuận hôn nhân, anh để Thư Từ xem kĩ qua, nếu không thấy có vấn đề gì thì có thể ký tên.
Giấy tờ rất nhiều, xem xét hết sẽ mất rất nhiều thời gian, Diệp Tầm không ngờ là Thư Từ chỉ lật qua cho có rồi ký tên mình lên.
"Cậu có xem kĩ không vậy?"
"Ừm?"
"Cứ ký tên cẩu thả như vậy nhỡ người ta lừa gạt cậu thì sao?"
Nhìn vẻ mặt của cậu, Diệp Tầm biết cậu căn bản không đọc kĩ.
Không có chút phòng ngự nào.
Không hiểu sao anh lại bất mãn: "Nếu như tôi yêu cầu cậu trả một số tiền lớn để ly hôn, hoặc để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thì cậu thật sự sẽ đồng ý à?"
"Thực, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng gì cơ..." Ánh mắt của Thư Từ lơ đễnh, cậu ước gì Diệp Tầm có thể giải thích chi tiết hơn. Diệp Tầm tưởng cậu bị dọa sợ nên tàn nhẫn muốn để lại lời cảnh cáo cho Thư Từ, dửng dưng nói: "Mỗi tuần cậu phải ngủ với tôi một lần, cho tôi cắn đầu lưỡi của cậu, bắt cậu giặt quần áo của tôi..."
Mẹ nó.
Thư Từ nghiến răng nghiến lợi, cậu chấp nhận số phận, sống nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cậu không thể chịu nổi trước sự trêu chọc, chỉ vài câu nói thôi, cậu lại...
Nghe xong có cảm giác.
Thư Từ sợ Diệp Tầm nhìn thấy, cậu co chân lại, ôm đầu gối, co ro người trên ghế.
Nước da cậu trắng, màu của bộ đồ ngủ cũng rất nhạt, khi rúc lại trông như một quả bóng nhỏ vậy.
"Biết sợ là tốt," Diệp Tầm lôi ra hai văn kiện còn lại mà cậu chưa kịp ký: "Tự xem cẩn thận lại."
Anh vẫn không ngờ rằng, Thư Từ lần này lại ghê gớm hơn, cậu cầm lấy rồi lật thẳng đến trang cuối cùng, không chút do dự mà viết tên mình lên.
Diệp Tầm gần như bật cười vì tức giận.
Anh vừa định nói thì Thư Từ đã đưa tay nắm lấy cổ tay áo của anh lắc lắc.
"Cậu sẽ không lừa gạt tôi đâu đúng không?"
"..."
"Cậu thông minh hơn tôi nhiều, nếu muốn lừa gạt tôi thì tôi cũng không thể làm được gì," Thư Từ nói: "Nhưng cậu sẽ không lừa tôi."
Diệp Tầm không biết Thư Từ lấy đâu ra niềm tin lớn như vậy đối với anh.
Nhưng cái cảm giác được người khác tin tưởng, còn bị túm tay áo làm nũng... Thực sự có thể thỏa mãn mong muốn bảo vệ của các chàng trai.
Anh cũng không ngoại lệ.
"Được rồi," Diệp Tầm nói, "Sau này có ký kết thỏa thuận thì không được như vậy, cho dù cậu có quen biết đối phương hay không cũng phải đọc kỹ thỏa thuận."
"Nhưng mà..."
Diệp Tầm liếc nhìn qua.
Ý tứ trong mắt anh không rõ ràng, Thư Từ cũng không dám vênh váo nữa, nếu vào lúc này bị Diệp Tầm nhìn ra chuyện gì, Thư Từ cũng muốn đánh chết mình.
Nhưng cậu không nhịn được.
Cơ hội có một không hai, nếu không giành lấy phần giặt quần áo, liệu sau này còn có thể chạm vào được quần áo của Diệp Tầm sao?
"Diệp Tầm," Thư Từ nói: "Tôi có thể giúp cậu giặt quần áo, phía dưới lầu ký túc xá có máy giặt, lần sau giặt đồ tôi sẽ kêu cậu."
"Còn tự nguyện luôn sao?" Diệp Tầm cười, quần áo của anh sẽ được đưa đến tiệm giặt khô đều đặn, không cần phải tự mình giặt: "Vậy cuộc sống của tôi sau khi kết hôn sẽ dễ chịu hơn rồi."