Trộm Yêu Em

Chương 39: Là Tôi Dung Túng Cho Cô Ấy



Buổi sáng thức dậy cô nhìn đã biết Lục Dụ Thần hôm qua không về, bây giờ đã 9 giờ sáng rồi lại còn là đầu tuần chắc anh cũng đến Lục Thị. Dù sao công việc của anh cô cũng không rõ.

Thẩm Y Tranh biết anh không đơn giản là kinh doanh theo truyền thống của Lục Gia, phía sau anh cô cảm giác còn có gì đó đáng sợ hơn, anh từng nói với cô tay anh đã lấy mạng rất nhiều người.

Nghĩ lại thì những gì anh nói đêm qua cô nghe thấy nhưng không hiểu nổi anh muốn gì.

Cô thở dài một cái rồi cũng chẳng muốn để ý, bây giờ cô còn phải đến Thẩm Thị, dù sau một tiếng nữa sẽ có cuộc họp hội đồng quản trị, nếu như cô không giữ được chức vị cao nhất ở Thẩm Thị thì chắc chắn sẽ là một vấn đề lớn.

Lúc này ở Lục Thị anh đang phải nhìn những gì mà Hoắc Vũ Hạo vừa đưa đến, đám người này thật sự là nhắm vào Thẩm Gia để tìm ra bản đồ và vị trí của mỏ vàng.

Nếu không thì Ngô Gia tại sao lại chèn ép Thẩm Gia đến mức khiến ba vợ anh phải hôn mê như vậy, Lý Gia cũng muốn chen chân vào Thẩm Gia, toàn bộ tài liệu anh có được chỉ sâu chuỗi lại một vấn đề.

Người đàn ông đó đã nhúng tay vào Ngô Gia, Lý Gia và bọn họ đều biết sự tồn tại của mỏ vàng, chỉ duy nhất ba cô Thẩm Lão Gia là biết tung tích và vị trí chính xác của mỏ vàng.

Bản đồ duy nhất được ông ấy cất giấu và còn tồn tại hay không chẳng ai biết, sau khi ông ấy đổ bệnh, bọn họ đều chuyển hướng nhắm vào Thẩm Y Tranh.

Chưa bao giờ anh cảm thấy, phải đối mặt với những thứ khó nhằn như vậy, anh đã ảnh hưởng đến Lục Gia nhiều rồi, không thể nhờ ba anh, càng không thể để Lục Thị vì anh mà gặp sai sót nào.

Anh phải tính toán thật cẩn thận, không chỉ anh và cô mà cả hòn đảo phía nam sẽ gặp vấn đề nếu như để người đàn ông đó tìm ra tung tích của mỏ vàng.

Lục Dụ Thần nhìn đồng hồ trên tay, cửa phòng làm việc của anh được đẩy vào, thư ký của anh chậm rãi đi đến đặt lên bàn anh hồ sơ sau đó cũng chậm rãi thuật lại ngắn gọn cho anh nghe “Anh Dụ! Chị dâu đến công ty rồi, dựa theo những gì tôi đã xem xét, thì hiện tại cuộc họp cũng sẽ có Ngô Tiểu Thư của Ngô Gia, e là sẽ gây khó dễ cho chị ấy…”

“Ưng Châu cậu báo về đảo phía nam, chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta không thể biết được mọi chuyện xảy ra lúc nào. Hơn nữa Lý Phong theo dõi cậu ta cho tôi, mọi chuyện hình như trở nên phức tạp rồi. Gửi toàn bộ thông tin này về cho Quách Khâm Bắc đi.” Lục Dụ Thần đưa sấp thông tin mà Hoắc Vũ Hạo gửi, anh chăm chú nhìn lại toàn bộ hồ sơ về Thẩm Thị và những người nắm cổ phần của Thẩm Thị lại thay đổi rồi.

Số cổ phần anh bảo Ưng Châu mua, được đứng dưới tên cô mà cô chẳng hay biết, dù sao cũng không phải ít, nhưng Ngô Thị cũng đã có 25% số cổ phần, Lý Gia cũng có phần 10% đứng dưới tên của Lý Phong.

“Anh Dụ! Em thấy chuyện mỏ vàng hay là chúng ta nên nói với chị dâu đi.” Ưng Châu cảm thấy thời hạn sắp hết rồi, nếu lúc đó Lý Gia và Ngô Gia vẫn chưa được loại bỏ thì e là có chút khó khăn nếu người kia xuất hiện.

Anh nhíu mài liếc nhìn Ưng Châu “Nói với Khâm Bắc, Chuyến buôn lậu hàng sắp tới ở biên giới phía nam, trong đó có hàng trắng đừng để số hàng đó lọt vào địa phận của chúng ta.” Trước giờ người lớn luôn dặn bọn anh, chính là quy tắc hoạt động và luật ở đảo phía nam.

Hàng trắng, hàng buôn lậu, buôn phụ nữ và trẻ em chỉ cần là những chuyện phạm pháp, thì phải chặn lại không được để nó vào nơi mà thuộc quản lý của bọn anh.

Ưng Châu nhìn thấy ánh mắt của anh liền im bặt, cậu ta gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc của anh.

Ở Thẩm Thị sắc mặt của cô vô cùng khó coi.

Đám người ở cấp cao này luôn muốn loại bỏ cô, lòng tham của bọn họ đã khiến Thẩm Thị rơi vào nguy hiểm một lần, khó khăn lắm cô mới có thể khiến việc kinh doanh của Thẩm Thị khả quan hơn một chút.

Trần Tổng nhìn cô vẻ mặt ông ta lộ rõ vẻ khinh bỉ “Thẩm Tiểu Thư ba cô bây giờ ông ấy không thể điều hành công ty, nhưng đã lâu như vậy cô vẫn chưa để công ty quay lại quỹ đạo kinh nghiệm cô không có, kỹ năng càng không. Tôi cảm thấy vị trí của cô nên đổi người rồi.” Ông ta không muốn nghe theo một đứa con nít ranh là cô hơn nữa cô điều hành công tỷ khiến ông ta càng khó chịu khi khó sửa đổi một số thứ ở kho.

Cô không lên tiếng, lần này chỉ cẩn thận quan sát người phụ nữ trước mặt, Ngô An Hạ, người mà đã ăn nằm cùng với Lý Phong, vậy mà cô ta vẫn đến đây không mất mặt sao?

Người đại diện của Lý Phong cũng đến, anh ta biết rõ khi được Lý Phong gọi đến bảo anh ta làm việc cho hắn, và phải giành lấy chiếc ghế tổng giám đốc quản lý Thẩm Thị cho Ngô An Hạ.

Anh ta ung dung nhìn cô “Trần Tổng nói đúng! Nếu tình trạng này Thẩm Thị không thể duy trì được lâu, chi bằng đổi người điều hành, tôi đề cử Ngô Tiểu Thư cô ấy dù sao cũng đã có kinh nghiệm làm việc nhiều năm chắc chắn sẽ giúp ít cho Thẩm Thị.”

Đám người sở hữu cổ đông của Thẩm Thị cũng gật gù, bọn họ đều phản đối việc cô điều hành công ty, nhìn thế nào thì Ngô An Hạ của Ngô Thị vẫn hơn. Hơn nữa bây giờ ở Thành Lăng thì thế lực phía sau cô ta vẫn mạnh hơn là của cô, nhà họ Ngô sẽ chống lưng cho Ngô An Hạ.

Ngược lại cô sẽ chẳng có ai, ai sẽ chống lưng mà dung túng cho cô chứ?

Thẩm Y Tranh nhíu mài “Thẩm Thị do Thẩm Gia thành lập, tôi có đủ năng lực điều hành hay không các người rõ nhất… Hơn nữa Ngô Tiểu Thư chỉ có 25% cổ phần, còn số cổ phần của tôi là 35%.” Ánh mắt của cô vô cùng sắc bén, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cô cũng sẽ không để Ngô An Hạ nắm quyền điều hành sản nghiệp của gia đình cô.

Vẻ mặt kiêu ngạo của Thẩm Y Tranh khiến bọn họ phải nảy sinh nghi ngờ, vì trước nay bọn họ chỉ thấy cô bình thản không quan tâm đến những thứ khác chỉ tập trung giải quyết công việc mà thôi.

“Vậy 10% của tôi nếu chuyển sang cho Ngô Tiểu Thư thì đã đủ để thay thế vị trí này rồi.” Người đại diện của Lý Phong nhếch mép chán ghét nhìn cô nói.

“Thẩm Tiểu Thư có phải cô quá ngạo mạn rồi không? Trong kinh doanh ai cũng biết phải nhẫn nhịn, cô như thế này là không muốn ai thay thế vị trí của cô sao.” Ngô An Hạ khoanh tay vắt chéo chân, cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì sau khi rời khỏi trung tâm thương mại.

Nhưng đúng là hôm nay sắc mặt của Thẩm Y Tranh không tốt lắm.

Cô mỉm cười nhìn Ngô An Hạ “Nhẫn nhịn? Viết thế nào nhỉ tôi không rõ lắm, tôi ngạo mạn thì sao? Trong số các người ai đã bán đứng Thẩm Thị, ai bỏ rơi khi công ty rơi vào trạng thái khó khăn và dẫn đến tình trạng có khả năng phá sản bất cứ lúc nào.” Bọn họ lúc Thẩm Thị xảy ra chuyện, chưa từng có ai đứng ra giải quyết hay tìm cách cải thiện, bọn họ chỉ biết trỉ trích, hối thúc cô giải quyết.

Bây giờ có chút ổn thoả lại muốn đá cô đi?

Lưu Tổng nhìn cô, ông ta có chút tức giận đập bàn đứng dậy chỉ tay vào thẳng mặt của Thẩm Y Tranh cô mà lên tiếng “Cô là đang muốn nói chúng tôi trốn tránh trách nhiệm, Thẩm Tiểu Thư cô quá ngạo mạn rồi, cô nghĩ ở Thành Lăng ai sẽ dung túng cho cô?” Thẩm Gia sao? Thẩm Gia bây giờ cái hộp rỗng ông ta không muốn giả vờ làm người tốt nữa, ông ta muốn tiền, và Thẩm Gia sẽ chẳng thể làm được gì khi Ngô Gia vẫn đang muốn loại bỏ Thẩm Thị khỏi thị trường.

Cô nắm tay lại thành nắm đấm, hận không thể đánh chết đám người rác rưởi này, nếu chuyển 10% kia cho Ngô An Hạ thì cô sẽ không giữ được vị trí này, cảm giác ức đến mức khó thở khi cả phòng họp chẳng có nổi một người đứng về phía cô.

“Tôi dung túng cho cô ấy thì sao?” Lục Dụ Thần ung dung lạnh lùng bước vào phòng họp, sắc mặt anh có chút khó coi khi nhìn bọn họ.

Đút hai tay vào túi quần anh ung dung đi đến nơi cô đang ngồi mà nhìn cô nháy mắt một cái, sau đó anh đặt tay lên chiếc ghế cô đang ngồi “Lưu Tổng! Ông nói xem Lục Dụ Thần tôi không đủ năng lực dung túng cho vợ mình à? Trần Tổng! Ông cũng nói xem Lục Thị ở Thành Lăng là vô danh sao?” Lời nói của anh vừa lạnh lẽo, vừa sắc bén.

Dáng vẻ dung túng cho cô hiện rõ ra, chính là kiểu trời có sập thì anh cũng sẽ chống đỡ cho Thẩm Y Tranh.

“Ưng Châu cho họ biết người có cổ phần nhiều nhất ở Thẩm Thị đi.”

Ưng Châu kế bên gật đầu “Thẩm Tiểu Thư sở hữu cổ phần của cô ấy là 35% và Ngô Thị sở hữu 25%, Lục Nhị Thiếu Gia sở hữu 10% cổ phần của công ty vừa được chuyển nhượng cho vợ mình là Thẩm Tiểu Thư, như vậy hiện tại số cổ phần đứng dưới tên của Thẩm Tiểu Thư là 45%, Lưu Thị sở hữu 5%, Trần Thị sở hữu 5%, Lý Gia sở hữu 10%, và những người khác sở hữu từ 2-3% cổ phần trong số còn lại.” Cậu ta thuật lại một lượt, giấy tờ đều được đưa đến trước mặt tất cả cổ đông có mặt ở phòng họp.

Không ai nghĩ cô vậy mà sau khi bị hủy hôn lại trở thành Nhị Thiếu Phụ Nhân của Lục Gia rồi, nếu biết trước thế này bọn họ đâu chọc vào làm gì chứ, cả Thành Lăng còn ai không biết Lục Nhị Thiếu nguy hiểm đến mức nào.

Lục Dụ Thần thích thú quan sát sắc mặt của bọn họ, anh cúi đầu ghé vào tai Thẩm Y Tranh “Thế nào? Có thấy tôi rất tốt với em không?”

Cô quay sang nhìn anh, cố gắng giữ bình tĩnh, cô biết anh mua cổ phần, nhưng không nghĩ anh lại chuyển sang cho cô “Anh sao lại đến đây?”

“Đến xem em khóc vì bị bọn họ doạ đấy.” Anh mỉm cười, tay anh khẽ lướt qua lớp áo ở lưng của cô khiến cô giật thót mình.

Thẩm Y Tranh cố gắng không hét lên, cô liếc anh một cái “Vô liêm sỉ.”

“Vậy bình thường em cảm thấy tôi có liêm sỉ?” Anh đút tay vào túi quần, đứng thẳng người ở bên cạnh cô.

Đám người này nhân lúc anh không ở đây lại chèn ép vợ anh như vậy, nếu không phải Ưng Châu xâm nhập vào camera chủ của phòng họp thì e là anh cũng không biết bé con nhà anh bị ức hiếp.