Lục Dụ Thần không nhịn được, anh liều mạng một thân một mình quay ngoại ô Thành Lăng, ở đây có một ngọn núi ở gần với biển, lúc trước đã có người đến đây đăng lên mạng bảo khung cảnh ở đây rất đẹp nếu có tiền sẽ xây một căn nhà nhỏ ở đây.
Tin nhắn anh nhận được từ số điện thoại của cô, cho nên anh dám chắc là Lý Phong, anh biết nếu anh mang theo người chắc chắn hắn sẽ biết không có gì là chắc chắn cả, chỉ cần tính mạng của Thẩm Y Tranh vẫn đang nguy hiểm, anh không thể yến tâm nếu cô không ở bên cạnh anh.
Cả người Lục Dụ Thần một cây đen lấy, anh chỉ mặc trên người chiếc áo phông đen cùng với quần bò đen rách gối, bên ngoài khoác chiếc áo khoác dạ màu đen đội mũ lưỡi trai đen, anh như sợ người khác phát hiện anh ở đây cho nên cả khẩu trang cả găng tay đều mang.
Lúc anh lái xe đến đã nhìn thấy có xe đến trước rồi, cả lối đi chẳng khác nào bước vào con đường tăm tối đi xuống địa ngục. Lục Dụ Thần đứng giữa hàng cây rừng um tùm, nhưng khí lạnh lẫn sát khí từ người anh cũng phải khiến người khác kiên dè.
Lý Phong đến từ lâu, hắn ta hôm trước trông vẫn thoái mái, nhưng hôm nay dáng vẻ của hắn đã muốn nhai tươi anh ngay lập tức, muốn anh biến mất khỏi thế giới này. Hắn ta ngồi đối diện anh chỉ có hai người vệ sĩ đứng phía sau hắn, anh không biết hắn có giở trò hay không.
“Chậc! Nhị thiếu đúng là uy tín thật, gan cũng rất lớn... Hắn vừa vỗ tay vừa vui vẻ khi xác định anh thật sự đến đây một mình.
Anh nghiên đầu một chút, chậm rãi nhìn hắn ánh mắt xuyên thẳng đến vị trí của hắn đang ngồi “Gan tao tất nhiên là lớn nếu không tạo đã không đến đây”
“Cô ấy đâu?” Cái anh muốn là Thẩm Y Tranh, anh chỉ cần cô bình an thì cho dù phải đánh đổi tất cả anh cũng phải đổi lấy mạng của cô.
Hắn nhếch mép vỗ tay một cái “Mang người ra đây, cẩn thận một chút không được để em ấy bị thương.” Cho dù thế nào hắn vẫn không có ý định tổn thương đến cô.
Lục Dụ Thần quay đầu nhìn theo hướng mà người của hắn đi vào, anh chưa từng muốn rời mắt khỏi đó, anh vẫn đứng nhìn chăm chăm đến khi dáng người quen thuộc nhỏ nhắn xuất hiện. Cô dán băng kéo ở miệng, nhưng đôi mắt đỏi hoe của cô cũng có thể khiến anh muốn phát điên rồi.
Cả khung cảnh nhìn vào cũng có thể nhận ra người đứng ở vị trí yếu hơn là Lục Dụ Thần, khi anh không mang người đến cũng không báo cho anh em của mình chỉ cầm đến tập thông tin mỏ vàng mà Lý Phong yêu cầu.
“Mày đặt súng xuống, đá về đây sau đó tao và mày một bên trao người một bên trao thông tin.” Lý Phong rất tinh ý, không thể nào đến đây khi người không có vũ khí, hắn phải đảm bảo an toàn trước đã.
Nhìn thấy cô liên tục lắc đầu ý muốn bảo anh rời khỏi đây đi anh lại không hề có ý định chùn bước, chỉ cần cứu được cô anh có thể bỏ mạng anh cũng chấp nhận. Anh đã hứa bảo vệ cô cả đời, cũng đã nói với mẹ cô sẽ chăm sóc cô thật tốt lời hứa đã thốt ra không thể biến nó thành lời nói dối.
Lục Dụ Thần lấy cây súng lục bạc từ bên hông chậm rãi đặt xuống mặt đất anh dùng mũi chân đá cây súng đi đến mũi giày của hắn. Giọng nói anh lạnh lẽo không chút kiên nhẫn “Thả người!”
Con người anh tuân thủ quy tắc lại không đồng nghĩa với việc ai cũng như anh, Lý Phong củi người nhặt lấy cây súng lên mân mê “Chậc! Lớn tiếng quá bây giờ tao đổi ý rồi tao không muốn thả người, tạo muốn thông tin lẫn mạng của mày thì sao??” Hắn ta nói xong liền cười thích thú.
Dơ tay bún một cái, tiếng súng đầu tiên đã nổ.
“Đoànggg!!!”
Viên đạn ghim thẳng vào chân của Lục Dụ Thần, lực từ xa khiến anh không đề phòng liền quỳ một chân xuống, sau đó anh mới nhận ra bản thân anh ngay từ đầu đã bị bao vay rồi. Người của hắn đã ẩn nấp ở ngọn núi này từ lâu, Thẩm Y Tranh bị giữ lại liên tục dãy dụa khi nhìn thấy anh bị bắn.
“Con người mày đúng là thích chơi dơ... Mà cũng đúng con chó theo chân người khác thì không phải lúc nào cũng được chủ nhân cho ăn đồ ngon chỉ có thể ăn xương mà người khác đã ăn hết thịt”
Hắn ta vậy mà nghe xong cũng không tức giận chỉ gật gù “Nói đi, nói hết những lời mày muốn nói lần cuối đi. Viên đạn đó sẽ khiến mày tê liệt cả cơ thể không thể cử động, tao không thích giết mày tao muốn mày phải chịu giày vò, muốn cô ấy biết cô ấy chọn sai người. Nhìn thấy Thẩm Y Tranh đau khổ, hắn ta cũng sẽ thoả mãn vô cùng.
Lục Dụ Thần không ngờ đến việc này, cơ thể anh dần dần khó cử động, chân không thể đứng dậy, tiếng bước chân của thuộc hạ Lý Phong tiến gần đến chỗ anh, trên tay cậu ta cầm một kim tiêm. Cậu ta dùng dao rọc bỏ một mảnh áo khoác da, vỗ vào tay anh sau đó liền tiêm chất bên trong kim tiêm vào.
"Aaaaaa!!!"
“Lý Phong mẹ kiếp mày muốn gì.” Lục Dụ Thần thét lên vì lúc này anh cảm nhận được cơn đau.
Thẩm Y Tranh nhìn anh cô khổ sở muốn chạy đến, người bên cạnh cô lột bỏ miếng băng keo trên miệng, tay cũng không giữa lấy cô nữa, mặc kệ cô chạy đến chỗ của Lục Dụ Thần.
“Yên tâm đi! Mũi tiêm đó là ma túy không khiến mày đau đớn thậm chí còn khiến mày thích vô cùng mà chết đi.”
Lục Dụ Thần hoàn toàn không thể làm gì, anh chỉ biết cắn răng chịu đựng, nhìn thấy cô trước mặt mình anh đã mãn nguyện biết bao nhiêu “Đừng khóc không sao đâu ... Em đừng khóc.
“Hức Dụ Thần... Chẳng phải bình thường anh giỏi gian lắm sao chạy đến đây làm gì? Anh bị ngốc sao hả!” Cô ôm lấy Lục Dụ Thần trong lòng bật khóc nức nõ.
Cánh tay vẫn có thể cử động nhẹ, dùng chút sức lực để đưa lên má của cô lau đi nước mắt “Anh sai rồi!... Đáng lẽ ra anh không nên để em một mình, hắn ta có doạ em không? Ngoan không sau đâu anh chuẩn bị hết rồi.”
“Đừng sợ, Phong Tức sẽ đến đây thôi... Trước khi đến... Anh... Chuẩn bị cho em một căn nhà rất to, cổ phần ở Lục Thị anh đã sang tên cho em, sau này nếu như cảm thấy khó khăn không muốn làm việc thì có thể rút tiền tiết kiệm anh cho em... Gặp vấn đề không giải quyết được thì em nhờ Vũ Hạo hay... Tìm Phong Hành nhờ họ... Đừng ôm một mình anh không thích em khóc, anh đã nói sẽ bảo vệ em thì sẽ bảo vệ em. Lục Dụ Thần yêu cô hơn cả yêu chính mình, anh không muốn cô chịu khổ từ lâu đã chuẩn bị sắp xếp làm kiếp thê nô cho cô.
Cả đời này anh đi sai rất nhiều con đường, chỉ có yêu cô và kết hôn là việc anh làm đúng nhất. Mang tất cả những thứ tốt đẹp này cho cô anh không hề hối tiếc chỉ tiếc không thể hái sao trên trời cho cô mà thôi.
Có người vì muốn gặp người kia đông tây nam bắc đều là nhà, có người vì muốn gặp sẵn sàng vứt bỏ tất cả lái xe cả đêm lẫn ngày. Muốn tạo ra sự trùng hợp cho người kia thì người này đã phải cố tình rất nhiều lần.
Thẩm Y Tranh vừa khóc vừa gật gù cô nấc lên từng tiếng, giọng điệu ngẹn ngào “Em nhớ rồi em nhớ hết rồi... Hức... Hức A Thần! A Thần anh không cần vất bỏ đợi em nhớ ra tất cả nữa, em không ly hôn với anh chúng ta hủy hợp đồng nhé. Anh còn có em sau này không được mạo hiểm tính mạng. Bây giờ em mang anh rời khỏi đây, nhất định sẽ không sao đâu em... Em sẽ không bỏ anh lại.” Cô ôm chặt anh không muốn rời.
“Anh thế nào cũng được...chỉ cần em bình an anh có thể đánh đổi tất cả, em không đấu lại Lý Phong đâu, Phương Phong Tức anh khi nãy đã ấn tín hiệu gửi cho cậu ấy rồi, cậu ấy đến đây nhanh thôi. Anh gật đầu, cũng không nói cô biết anh không ổn, sức lực không còn, thuốc như ngấm vào anh, cơ thể anh dần trở nên kì lạ, vừa kích thích.
Trước mắt anh đều mờ ảo không thể nhìn rõ gương mặt của cô nữa.
“Đủ rồi! Còn không mau giữ cô ấy mang lại đây.” Lý Phong liếc mắt nhìn thuộc hạ của mình, cậu ta nhanh chóng đi đến mạnh tay nắm lấy Thẩm Y Tranh khỏi người Lục Dụ Thần, cậu ta nắm lấy tay cô kéo ra.
Thẩm Y Tranh vừa lắc đầu vừa dẫy dụa cô lớn tiếng “Các người mau buông ra..."
“Lý Phong! Tha cho anh ấy đi tôi cầu xin anh, anh muốn thế nào cũng được tôi ở lại bên cạnh anh, tôi sẽ ở lại bên cạnh anh, anh mau cứu anh ấy đi.” Thẩm Y Tranh dẫy dụa chạy đến quỳ xuống dưới chân Lý Phong.
Cô dập đầu cầu xin hắn, trông đáng thương chết đi được, nước mắt nước mũi lấm lem.
Bởi vì dáng vẻ này của cô là vì anh, cho nên càng khiến hắn muốn anh biến mất khỏi thế giới này. Lý Phong cúi người bóp lấy cằm của cô, hắn ép cô nhìn vào mắt hắn.
“Không được rồi, em thế này tôi lại muốn Lục Dụ Thần chết đấy. Nào lại đây tôi sẽ để em nhìn xem hắn sẽ chết dưới lòng đại dương của Thành Lăng này” Lý Phong giữ người cô lại, hắn ép cô nhìn về phía nép núi nơi mà người của hắn đã mang Lục Dụ Thần đến đó.
Chỉ cần rơi xuống, bên dưới là đại dương bao la có thể sẽ mất xác vì bị cá mập ăn mất, hoặc là thấy xác nhưng linh hồn không còn. Rơi xuống trong tình trạng của Lục Dụ Thần chỉ có thể bỏ mạng bỏ xác mà thôi không thể sống được.
Đôi mắt của cô mở to hoảng hốt, không ngừng sợ hãi cầu xin hắn, nhìn Lục Dụ Thần từng chút từng chút bị bọn chúng dày vò cô không nhịn được.
“Đừng mà... Mau dừng lại đi, tôi cầu xin anh, anh mau bảo họ dừng lại đi tôi sẽ nghe theo anh mà... Thẩm Y Tranh nhìn hắn cô tay chân quơ loạn xạ cầu xin hắn không ngừng.
“Tranh Tranh.
Lục Dụ Thần muốn nói gì đó nhưng anh chỉ có thể gọi tên cô, Thẩm Y Tranh quay đầu về phía anh thì tên thuộc hạ đã dùng chân đạp anh xuống, cơ thể của Lục Dụ Thần trong phút chốc biến mất khỏi mép núi.
Không nghe tiếng anh nữa, cũng không nhìn thấy anh nữa.
Chỉ còn lại tiếng cười của Lý Phong đầy thoả mãn, hắn ta vừa có được thông tin mỏ vàng, vừa trả được thù thì sao có thể không vui, hắn thậm chí muốn mở tiệc ăn mừng nữa kìa.
Lý Phong buông cô ra.
Cô không còn đủ tỉnh táo khi nhìn thấy anh rơi xuống biển trước mặt mình, nhìn thấy anh chịu dày vò cô đã hối hận chết đi được.
Giá như cô không thách thức Lý Phong thì anh sẽ không sao, giá như cô bình tĩnh hơn thì tốt rồi sẽ không khiến anh thành ra thế này.
Anh đi rồi cô phải sống thế nào, anh đi rồi cô không còn lý do gì để ở bên cạnh Lý Phong nữa. Cô chạy đến nơi anh vừa rơi xuống quay đầu lại nhìn hắn ta gọi hắn nhìn mình “Lý Phong!”
Lý Phong nhìn thấy cô gọi mình, hắn ta liền hoảng hốt đứng dậy “Em làm gì vậy, mau lại đây đứng ở đó sẽ ngã đấy”
“Ngoan! Lại đây anh sẽ không ức hiếp em đâu. Lý Phong bước từng bước một
dang tay lời nói cũng hạ xuống mấy phần nhẹ nhàng hơn.
“Anh đứng lại, anh bước thêm tôi sẽ nhảy xuống ngay lập tức.”
Cô nhìn hắn, ánh mắt căm phẫn biết bao nhiêu.
Đúng thật đường và muối không khác gì nhau nếu không nếm thử, Lục Dụ Thần chưa từng khiến cô cảm thấy mặn chát dư vị cuộc sống này, anh luôn cho cô những điều tốt đẹp nhất.
Hoàng hôn của Thành Lăng đẹp biết bao nhiêu, nhưng không còn anh thì mọi thứ cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Cuộc sống đột nhiên biến thành một màu xám xịt, cô như kẻ mù màu không tìm được màu sắc cuộc sống.
“Lý Phong! Người không chung đường đi cùng nhau cũng chẳng có ích gì. Kết cục vẫn sẽ khổ sở mà thôi, anh sai lầm cũng đừng ích kỷ muốn người khác cũng sai sau đó lại cho rằng bản thân anh mới là nạn nhân”
“Ngày hôm nay tôi họ Thẩm tên Y Tranh sẽ nói cho anh biết. Tôi là vợ của Lục Dụ Thần, nếu không phải anh ấy tôi sẽ không kết hôn.”
“Nếu anh ấy chết đi tôi cũng chỉ đang tồn tại, nếu anh ấy không còn linh hồn của tôi đã đi cùng anh ấy.”
“Tôi nguyện đổi tuổi thọ để đổi cho anh ấy một cuộc đời màu hồng, tôi nguyện xuống địa ngục để anh ấy một đời bình an ở lại trần gian tận hưởng mọi chuyện vui vẻ ở trong cuộc sống... Tôi là người của anh ấy, đời này, hay đời sau nữa vẫn sẽ là anh ấy. Cho dù bao nhiêu kiếp đi nữa tôi cũng sẽ bên cạnh anh ấy.”
“Ngày anh bước lên giường cùng người phụ nữ khác, phản bội lại tình yêu của chính mình, thì cả đời này anh sẽ không có được tình yêu của tôi nữa, kiếp sau cũng không hi vọng gặp lại anh... Tạm Biệt!”
Thẩm Y Tranh nói xong cô liền liều mình không chút sợ hải nhảy xuống, mắt cô chậm rãi nhắm lại có thể đi cùng Lục Dụ Thần thì cô sẽ không sợ hãi, anh sẽ bảo vệ cô, sẽ không thất hứa với cô.