Trộm Yêu Em

Chương 73: Im Lặng



Căn biệt thự không một bóng người, Thẩm Y Tranh như ánh trăng soi sáng cô tìm công tắc bật toàn bộ đèn ở bên trong. Lục Phùng Y không dám nán lại nhanh chóng rời đi nếu không anh trai cô nàng về cô nàng sẽ không mạng.

Dù không muốn nhưng phải chạy đến nhà Chu Duẫn Tây trốn đã.

Căn nhà yên tĩnh lại càng trở nên yên tĩnh hơn sau khi Lục Phùng Y rời đi cô cầm túi đồ ăn chậm rãi vào bếp hâm lại, mọi cử chỉ đều nhẹ nhàng, không chút tiếng động lớn nào phát ra.

Hâm nóng lại đồ ăn xong rồi, cô chậm rãi ngồi xuống bàn ăn ở bên trong bếp, một mình ngồi ăn bữa tối mà mẹ Lục đã cất công chuẩn bị, cô lúc trước vẫn hay thường xuyên đến Lục Gia chơi vẫn hay ăn những món bà ấy nấu.

Đều rất ngon hương vị đều giống của mẹ cô.

Cô ngồi ăn một lúc, tay bất giác xoa lên bụng mình, uổng công cô lo lắng cho anh, dặn dò anh ở nhà phải biết chăm sóc mình vậy mà Lục Dụ Thần bây giờ ngay cả mặt mũi đều không thấy ở nhà.

Đồng hồ điểm chỉ 8 giờ tối tiếng xe trong khuôn viên nhà vừa vặn tắt, cô biết Lục Dụ Thần về rồi.

Cô không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ yên lặng ở bếp ăn.

Lục Dụ Thần vội vã từ bên ngoài chạy vào, biệt thự sáng đèn nhưng anh không thấy cô liền lên tiếng tìm cô gái của mình “Tranh Tranh! Anh về rồi”

“A Thần.” Thanh âm nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức suýt chút không nghe thấy, Thẩm Y Tranh hướng mắt nhìn về phía anh ở phòng khách.



Anh nghe thấy tiếng cô liền nhanh chân đi vào bếp, nhìn thấy cô ngồi ở bàn ăn, cô không đợi anh cô đã ăn tối rồi. Anh sợ cô thấy mình không ở nhà sẽ tức giận liền vội vã giải thích “Anh buổi chiều ra ngoài có chút việc, mẹ nói Tiểu Y đưa em về nhà rồi anh liền vội vã chạy về đây.”

Thẩm Y Tranh nhìn anh không chút gợn sóng đôi mắt ẩn sâu bên trong là thứ gì đó mà Lục Dụ Thần không nhìn thấy “Không phải anh nói khi nào không lên cơn nghiện nữa mới đón em sao? Anh chạy về Lục Gia tìm em làm gì? Cái nghiện nhanh vậy sao chỉ trong một ngày?” Cô không làm ầm lên chất vấn.

Chỉ chậm rãi hỏi anh, cứ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn cô hôm nay yên tĩnh đến lạ.

“Không phải, là anh không nhịn được xa em cho nên về nhà nhìn em một chút. Em đừng lo anh không sao đâu.” Anh mỉm cười bước chân chậm rãi đi đến trước mặt cô.

Nhưng anh vừa bước được hai bước cô đã liếc mắt nhìn anh một cách sắc bén, thanh âm nhẹ nhàng lại mang theo sức uy hiếp nhất định “Lục Dụ Thần! Anh về nhà rồi, vậy em về Thẩm Gia đây” Cô đứng dậy, anh không thành thật với cô, cô không muốn nhìn thấy anh.

Đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không đúng, hôm nay cô kiệm lời hơn rất nhiều không giống buổi sáng khi anh rời đi “Sao lại về Thẩm Gia, anh đi cùng em nhé.”

“Không phải anh bệnh sao? Em không muốn ở cạnh người không thành thật” Thẩm Y Tranh nhích người né tránh anh.

Lúc này anh mới biết được hình như cô phát hiện anh nói dối rồi, nhưng sao cô lại biết? Chuyện này chỉ có Lục Phùng Y ở Lục Gia biết chẳng lẽ con bé nói với cô rồi? Tiểu quỷ đó đúng là phiền phức.

Anh không thèm suy nghĩ lập tức xoay người nắm lấy tay cô, anh vội vã ôm lấy cô vào lòng mình, để cô về Thẩm Gia thà anh đi chết còn hơn, xa cô một ngày với anh chẳng khác gì là cực hình sao có thể để cô về Thẩm Gia được chứ.

“Anh sai rồi, em đừng giận là anh không tốt là anh nói dối không thành thật với em..."

“Tranh Tranh, anh xin lỗi lần sau sẽ không như vậy nữa, sẽ không nói dối em nữa.”



Cô đứng yên ở trong lòng anh “A Thần, tại sao lại nói dối?”

Anh gục đầu lên vai cô, hít lấy mùi hương thuộc về cô, mùi hương khiến anh mãi không bao giờ quên được, từng tất thịt trên người cô đều là của anh, đây là lần đầu tiên cô tức giận nhưng lại dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói chuyện với anh.

Cũng không vạch trần anh mà khiến anh tự mình nhận ra sự thay đổi của cô ở trong lời nói “Anh đến tìm Lý Phong, nếu nói em sẽ không để anh đi, anh không thể mang em theo cùng ở đó nguy hiểm như vậy em lại mang thai. Đảo Phía Nam an toàn nhưng anh không dám chắc khi ở trước mặt em Lý Phong có mất kiểm soát nữa không.”

“Anh muốn bảo vệ vợ con mình, anh không muốn em vì anh mà xảy ra chuyện thêm lần nào nữa.”

“Em đừng tức giận, em mắng anh cũng được, đánh anh cũng được em đừng bình tĩnh yên lặng như vậy. Anh không yên tâm, anh cảm thấy bất an.” Lục Dụ Thần ôm cô rất chặt không hề có ý định buông cô ra.

Thẩm Y Tranh sửng người, nhưng cô cũng không muốn bỏ qua dễ dàng “Lục Dụ Thần, em đặt lòng tin ở anh, đừng để em lại. Anh sợ em xảy ra chuyện, em cũng không thể nhìn anh xảy ra chuyện”

“Lần sau anh đừng nói dối nữa, lần này anh không thành thật anh tự mình kiểm điểm. Tối nay anh ngủ lại thư phòng đi, đừng về phòng em không muốn nhìn thấy anh chút nào.”

Lục Dụ Thần hoảng hốt nhìn cô “Anh không ngủ được, không có em không ngủ được.” Mẹ kiếp Lục Phùng Y chết tiệt đừng để anh tìm ra được nếu không anh nhất định đánh gãy chân em.

Cô nhíu mày không lên tiếng, anh còn hoảng loạn hơn “Được, được anh ngủ lại thư phòng, em đừng khó chịu đều nghe em hết có được không?”

Lúc này cô mới gật đầu, cô chỉ muốn cho anh một bài học, anh ức hiếp cô như vậy cô cũng phải để anh biết cô không phải không biết tức giận.