Trộm Yêu Em

Chương 79: Ngoại Truyện 3



Hai người đến tiệm chân giò Lục Dụ Thần anh tìm một chỗ có thể nhìn ra bên ngoài để cô vừa ăn cũng có thể vừa ngắm cảnh.

Mọi người đều thấy kể từ khi kết hôn Nhị Thiếu đã không còn như lời đồn đổi

lại anh còn mấy phần ôn nhu nhẹ nhàng hơn so với trước đây lúc nào cũng lạnh lùng thậm chí gặp anh còn phải né ra xa một chút.

Chủ tiệm mang phần chân giò hầm đến cho hai người “Hôm nay có ưu đãi đấy, cho nên chân giò chỉ lấy giá một nửa thôi.”

“Có thật không ạ.” Cô vừa nghe xong con mắt liền sáng rực, nếu vậy chẳng phải mua một được hai sao.

Lục Dụ Thần bật cười lắc đầu “Phần này của em là phần cuối cùng rồi đừng làm bộ mặt đó nữa.” Cũng thật là nhìn cô không khác gì đi săn đồ giảm giá vừa nghe giảm một nửa giá liền hai mắt sáng rực như thế.

Cô bĩu môi gật đầu cảm ơn ông chủ tiệm ngậm ngùi ăn phần chân giò cuối cùng của tiệm, biết trước đã đến sớm hơn một chút rồi, như vậy đã có thể ăn thật nhiều thật nhiều chân giò hầm.

Cả một đời người, sống lâu như vậy trải qua đủ loại cảm giác mà cuộc sống và hoàn cảnh mang lại cho mình, trong đầu Thẩm Y Tranh đột nhiên cảm thấy cô đúng thật may mắn cho nên đời này mới có thể gặp được anh.

Lần trước xảy ra chuyện cô không thể nhớ được bất kỳ ai lại chỉ nhớ được một mình anh, bởi vì cho dù là hiện thực hay trong giấc mơ thì anh đã luôn đối tốt với cô, anh đối tốt đến mức tiềm thức của cô từ lâu đã ghi lại.

Bị Lý Phong mang đi cho dù anh ta đối tốt ăn nói cũng không khó nghe nhưng vì Lục Dụ Thần từng nói anh ta không tốt cho nên cô không tin lời anh ta nói. Cũng phải cảm ơn anh ta nếu không nhờ anh ta thì có lẽ cô sẽ không thể nhớ lại, cũng không thể ngờ được anh ta là loại người độc ác đến mức hại cả người yêu mình.

“Vũ Hạo sao gần đây không thấy anh ấy đến tìm anh nữa vậy. Đột nhiên cô nhớ Hoắc Vũ Hạo cũng từng giúp cô và anh rất nhiều có thể là người chứng kiến hết toàn bộ câu chuyện diễn ra.

Anh gấp cho cô một miếng chân giò “Cậu ta làm gì có thời gian. Em có nhớ lần em đến đồn cảnh sát bão lãnh anh thì cậu ta cũng có một cô gái đến bão lãnh không?”

“Là Mạc Hy Ân sao? Cô ấy còn làm dâu phụ cho hôn lễ chúng ta mà sao không nhớ được, hơn nữa cô ấy cũng rất xinh đấy nhan sắc không đùa được đâu.” Thẩm Y Tranh gật đầu lia lịa còn kể không ngừng, cô cảm thấy Mạc Hy Ân rất xinh đẹp gia cảnh lại vô cùng tốt, cũng thường xuyên thấy Hoắc Vũ Hạo bám theo cô ấy.



Lục Dụ Thần tay thì lấy thịt chân giò để vào bát cho cô, lại vui vẻ kể lại như một câu chuyện hài “Cũng không bằng vợ anh...

“Mạc Hy Ân và Hoắc Vũ Hạo trước đây có hôn ước dù sao hai người cũng lớn lên gần nhau. Chỉ là sau này cậu ta ở đảo phía nam cùng bọn anh gây thù chuốc oán sợ cô ấy gặp nguy hiểm cho nên rất nhiều năm né tránh thậm chí chỉ cần nghe đến Mạc Hy Ân đã không thấy Hoắc Vũ Hạo ở đâu rồi”

“Đến khi về thành phố C ba mẹ cậu ta giục kết hôn, lần đó là lần anh và Hoắc Vũ Hạo cùng quay về để điều tra người của Tang Lữ cũng là lúc anh gặp được em. Bị ba mẹ giục không chịu được cho nên mới chạy đến đây, lần em bị cái tên họ Thẩm kia ức hiếp là anh bảo cậu ta ném ly vào đầu cái tên đó, sau đó anh sẽ cho cậu ta một căn nhà.”

Thẩm Y Tranh giờ mới nhận ra hoá ra anh lúc đó đã thấy cô từ lâu không ra mặt nhưng lại cố ý thách thức Hoắc Vũ Hạo để giúp cô “Lần đó em còn cho rằng anh mặc kệ em không xen vào.”

“Đồ ngốc, anh sao có thể đánh nhau trước mặt em... Lúc đó khi anh và Hoắc Vũ Hạo xuống bãi đổ xe đã gặp lại tên họ Thẩm và bạn anh ta, lúc đó anh ta còn mang Thẩm Gia ra doạ anh, nếu không phải nể mặt em thì e là anh đã cho hắn đi gặp ông bà rồi.” Lục Dụ Thần thật sự muốn mắng cô, lần đó về nhà cô còn mắng anh đủ thứ trên đời, thậm chí còn đòi đánh chết anh.

“Nhưng Hoắc Vũ Hạo và Mạc Hy Ân cũng rất đẹp đôi mà.” Cô thắc mắc không phải hai người họ rất xứng sao, mấy ai thanh mai trúc mã có thể đến được với nhau như vậy chứ.

“Thật ra Mạc Hy Ân xin Tử Sâm địa chỉ của cậu ta chạy đến đây đợi cậu ta về nhà, lần đó Hoắc Vũ Hạo nói với anh cảm giác rất kinh khủng, cô ấy chạy đến chỉ nói cậu ra đừng trốn tránh lần này cô ấy đã nói với ba mẹ hủy hôn rồi sẽ không để cậu ta khó xử... Sau đó đúng thật Mạc Hy Ân không tìm đến cậu ta lần nào, gặp mặt cũng không để trong mắt khiến cậu ta như muốn sụp đổ, bây giờ xem ra chạy về thành phố B năn nỉ cô ấy rồi, đẹp trai cũng không bằng chai mặt cứ đóng cọc nhà cô ấy thế nào cũng cô ấy cũng bỏ qua.” Lục Dụ Thần đã từng chứng kiến Hoắc Vũ Hạo như kẻ ngốc bị khủng hoảng ngần ấy năm né tránh cuối cùng lại bị cô ấy đánh phủ đầu một phát, hoảng loạng hối hận mà quay đầu tìm cô ấy trở về.

Thẩm Y Tranh cầm lấy điện thoại ra, cô phải gọi Mạc Hy Ân bảo cô ấy đừng bỏ qua phải hành hạ Hoắc Vũ Hạo lâu một chút.

“Đáng đời anh ấy”

“Em gọi ai vậy.” Lục Dụ Thần khó hiểu nhìn cô cầm lấy điện thoại ấn gọi cho ai đó, mà sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc.

Cô ngẩn đầu “Gọi cho Mạc Hy Ân đó, lần trước em và cô ấy có trao đổi phương thức liên lạc.

Anh còn chưa kịp nói gì thì đã thấy đầu dây bên kia đã nhấc máy, còn chưa kịp lên tiếng thì cô gái nhỏ nhà anh đã xù lông nhím lên, dáng vẻ vừa tức giận vừa muốn đánh người khiến anh cảm thấy cô đáng yêu chết đi được.

“Hy Ân! Tôi nói cô nghe, cô đợi anh ấy lâu như vậy tốt nhất đừng bỏ qua để Hoắc Vũ Hạo nếm trải cảm giác này đi, cô đừng tha thứ cho anh ấy một cách dễ dàng nếu không anh ta sẽ không hối hận đâu.”

Cô vừa nói dứt câu thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.



Anh nhướn mày cảm thấy không xong rồi, bảo bối nhà anh gây hoạ rồi, anh cũng chỉ bất lực mà cưng chiều cô, cho dù là hoạ lớn thế nào anh cũng sẽ gánh cho cô. Thẩm Y Tranh nhà anh có muốn đánh người anh cũng sẽ thay cô đánh, muốn mắng anh sẽ thay cô mắng.

Mấy phút sau tiếng chuông điện thoại của Lục Dụ Thần vang lên, anh đặt đũa xuống lấy điện thoại ra xem thì thấy Hoắc Vũ Hạo gọi đến, anh đưa cho cô xem rồi cười khổ ấn nghe máy bật loa ngoài để trên bàn để cô nghe cùng anh.

Hoắc Vũ Hạo vừa đưa được Mạc Hy Ân về nhà, anh còn chưa kịp kéo chăn cho cô thì đã nhìn thấy điện thoại cô có người gọi đến ai mà biết được ấn nghe máy rồi thì chính là kẻ xấu muốn hãm hại ông đây chứ.

Nếu để Mạc Hy Ân nghe cuộc gọi này anh sợ là anh sẽ không xong với cô mất, thật là tức chết ông đây phải nói với Lục Dụ Thần nếu không Thẩm Y Tranh lại đốt nhà anh mất.

“Lão Lục, tôi nói cậu biết cậu nói với vợ cậu là tôi hối hận rồi, hối hận sắp chết đến nơi khó khăn lắm mới tìm được Mạc Hy Ân đấy, bảo cô ấy đừng xúi giục Ân Ân nhà tôi làm chuyện xấu nữa...”

“Cậu xem vợ cậu còn nhắc nhở Ân Ân là không được bỏ qua cho tôi, cũng may cô ấy ngủ rồi nếu để cô ấy nghe được có phải cả đời này ông đây không lấy được vợ không hả”

Hoắc Vũ Hạo tức nước vỡ bờ nói một tràng như muốn nói hết oan ức mà bản thân đang chịu đựng vậy.

Nghe xong Thẩm Y Tranh liền ngẩn đầu nhìn anh “

“Tôi thấy bảo bối nhà tôi nói không sai, cậu tốt nhất nên hối lỗi cho tốt nếu không tôi sẽ để cô ấy gọi giáo huấn Mạc Hy Ân một trận đấy” Anh thông thả lên tiếng vừa bênh Thẩm Y Tranh vừa cảnh cáo cậu ta tốt nhất nên biểu hiện thật tốt.

Nghe thấy anh nói cô liền hài lòng mà bật cười.

“Chết tiệt! Xem như ông đây chưa nói gì.” Hoắc Vũ Hạo bất lực cúp máy không thèm tranh cãi giải thích cho chính mình nữa.

Anh cất điện thoại vào nhìn cô “Em gây hoạ cho cậu ấy rồi đấy, chúng ta mau thanh toán rồi về thôi đã trễ lắm rồi.”

“Ừmm, về nhà thôi nào.”