Trộm Yêu Em

Chương 83: Ngoại Truyện 7



Mạc Hy Ân như đứng hình sah khi nghe anh trai nói anh gặp chuyện, cô đã từng đến đảo phía nam nhưng lần đầu thấy anh trai cô quay trở về lấy thuốc một cách gấp gáp như vậy.

Nếu hỏi Mạc Tử Sâm thì chắc chắn sẽ không nói cho cô biết, trong lòng cô cứ như lửa đốt “Em đi cùng có được không? Bọn anh sẽ đến chỗ anh ấy đúng không.”

Hàng chân mày của Mạc Tử Sâm nhíu lại “Em bị điên sao? Đó là khu rừng máu đó em ngoan ngoan ở nhà đi.” Mạo hiểm như vậy lỡ như Mạc Hy Ân xảy ra chuyện ba anh sẽ giết chết anh mất, hơn nữa ở đó như bước vào địa ngục anh sao nở để em gái mình đi chứ.

“Không được, em phải đi hôm nay anh có đánh chết em cũng phải đến đó tìm anh ấy” Cảm giác bất an như muốn nuốt chửng lấy cô, hai tay cô nắm chặt vạt áo vẻ mặt kiên định nhìn anh trai mình.

Không phải cô không biết Hoắc Vũ Hạo ngày nào cũng sẽ đến đây, anh không gọi cho cô cũng không ép buộc cô đêm nào cách một tấm màng mỏng giữa khe hở nhỏ cô đều có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh. Con người của anh giữ lời hứa đến mức nói không làm phiền liền không xuất hiện trước mặt cô thêm lần nào.

Cuộc gọi cuối cùng anh gọi cho cô, hôm đó cô cầm trên tay chiếc điện thoại rung liên tục, rất lâu cô do dự không dám bắt máy cho đến khi tiếng chuông điện thoại không reo nữa thì Hoắc Vũ Hạo cũng cúi mặt rời đi, ngày hôm sau cô cũng không thấy anh đến.

Cô nghĩ là anh bỏ cuộc rồi, không ngờ anh lại xảy ra chuyện mà cô chẳng hề hay biết, còn cho rằng anh vốn dĩ không hề kiên nhẫn với cô. Hoắc Vũ Hạo là người đời này nếu cô không kết hôn thì sẽ không kết hôn với ai khác, là ánh nắng ấm áp luôn dõi theo cô từ khi mới ý thức được.

Mạc Tử Sâm nhìn cô một lúc, cuối cùng quăn cho cô túi thuốc “Nhanh lên, em tốt nhất ngoan ngoãn cho anh.” Bây giờ mang theo cô, tuy sẽ hơi khó nhưng dưới đôi mắt đó anh càng không thể từ chối được, anh biết Hoắc Vũ Hạo và em gái anh gần đây mối quan hệ của hai người không tốt.

Cho dù em gái anh có nói sẽ không thích, nhưng ngần ấy năm nói không thích liền không thích sao, chỉ sợ nếu không phải Hoắc Vũ Hạo thì cả đời này con bé cũng không muốn kết hôn với ai.

Tại khu rừng máu Hoắc Vũ Hạo đã đi đến được nơi mà bọn họ nghĩ chân, linh cảm của anh không mấy tốt cuộc gọi thông báo của Quách Khâm Bắc càng khiến anh cảm thấy sự nguy hiểm, nhưng bọn họ phải ở lại đây đợi người đến.

Trời tối như vậy đi lại lung tung chẳng khác nào là nộp mạng cho khu rừng này.

“Đừng đi lung tung mọi người tìm một chỗ sau đó đốt lửa để sưởi ấm đi.” Anh đứng dậy muốn đi xung quanh kiểm tra một chút, sao anh lại cứ cảm thấy không yên tâm chút nào về nơi này.

Giây phút nào đó trong đầu anh chợt hiện lên câu hỏi, nếu anh không thể quay về được thì sao? Nếu anh phải ở lại đây thì phải giải thích với Mạc Hy Ân thế nào đây, hôm đó anh gọi cô không nhấc máy, anh không dám gọi nữa, cho đến khi anh đặt chân xuống khu rừng này, hình ảnh cô liên tục hiện ra trong đầu anh, kèm theo cảm xúc bất an càng khiến anh cảm thấy bản thân như bị khu rừng nuốt chửng.

Màng đêm tĩnh mịch không chút động tĩnh chỉ có tiếng gió, tiếng cây cối và vào nhau khiến con người ta cảm thấy ớn lạnh. Hoắc Vũ Hạo quay về nơi của mọi người A Lân và mọi người đã đốt lửa sưởi ấm rồi.

Đột nhiên A Bách trên tay cầm chiếc bánh đưa sang cho Hoắc Vũ Hạo, cũng không biết làm i để bớt sợ chỉ đành nói chuyện với nhau, cậu ta hỏi anh “Anh Hoắc, anh và chị dâu cãi nhau sao? Em không thấy chị ấy gọi đến đây hỏi về anh nữa.”

Hàng chân mày của Hoắc Vũ Hạo nhíu lại “Chị dâu các cậu gọi đến khi nào?”

“Anh không biết sao? Chị ấy rất thường xuyên gọi đến đây hỏi về anh, nhưng lâu rồi không thấy chị ấy gọi đến.” Tiểu Bách bất ngờ nói với anh, cậu ta còn tưởng anh biết chuyện này không ngờ lại còn hỏi ngược lại cậu ta.

Anh không biết trả lời thế nào chỉ đành tùy tiện tìm một lý do “Tôi không tốt, cô ấy đá tôi rồi”

Mọi người nghe xong câu trả lời liền im lặng không dám nói gì nữa, cũng đổi sang chủ đề khác không nói chuyện của anh. Thật ra bọn họ chỉ là muốn giết thời gian, trước khi bước vào khu rừng này còn nghĩ nếu trời sáng thì có thể dễ dàng tìm được đường ra vì sẽ nhờ mặt trời chiếu sáng.



Nhưng ở đây rồi mới biết, mặt trời không thể xuyên qua hết tán cây, không gian âm u, mờ mịch như lạc vào mê cung, bọn họ không thể liều mạng đi ngược ra, bởi vì không đủ ánh sáng cho dù là ban ngày vẫn rất khó đi, hôm đó thật sự không hiểu sao bọn họ có thể đến được đây.

Mà qua một ngày một đêm, bằng kinh nghiệm Mạc Tử Sâm và mọi người đã đến được khu rừng, bọn họ trực tiếp đi thẳng vào, chỉ riêng Mạc Hy Ân khi vừa đến đây cô liền sửng lại linh cảm của cô cảm thấy không ổn chút nào.

Hoắc Vũ Hạo bị kẹt lại trong đây sao? Nơi quái quỷ này?

“Sao? Sợ rồi à còn muốn đi không.” Mạc Tử Sâm nhìn cô lên tiếng trêu chọc.

Cô nhìn anh trai mình “Ai sợ chứ, đi thì đi.” Doạ cô sao? Cái tên chết dẫm này đúng thật bảo sao lúc bé cô lại không có thiện cảm với anh trai mình.

Mạc Hy Ân đi theo phía sau anh trai cô và Quách Khâm Bắc, phía sạ cô là Phương Phong Tức và Lục Dụ Thần mọi người đều rất bình thản chỉ có Quách Khâm Bắc là có chút e dè nơi này.

Nhìn thấy Mạc Hy Ân nép nép sau Quách Khâm Bắc, nắm lấy vạt áo bảo hộ của cậu ta thì mọi người có chút buồn cười, con bé này vẫn chưa lớn vẫn còn chết nhát thế này.

Không nhịn được Phương Phong Tức liền trêu chọc “Chậc! Qua mấy ngày rồi Vũ Hạo không biết còn sống không, nơi này bước vào chẳng khác gì là đi vào nơi của thần chết.”

“Không sao, dù sao cậu ta gần đây cũng không muốn sống.” Lục Dụ Thần cũng thuận nước đẩy thuyền mà hùa theo lời trêu chọc cô.

Nghe xong lời họ nói càng khiến cô bất an sợ hãi không dám lên tiếng, Hoắc Vũ Hạo liều mạng như vậy bọn họ nói cũng không sai cô cũng có cảm giác như đang đi vào cõi chết vậy, khu rừng này vừa âm u vừa mịch mù không lối thoát.

Bọn họ đi rất lâu, chân cô cũng mỏi nhừ không thể đi nổi nữa, cô dừng lại tựa vào thân cây to lớn thở hồng hộc gương mặt cũng trở nên tái mét “Nghỉ một chút có được không, chân em không đi nổi nữa”

“Cố một chút sắp đến nơi rồi.” Mạc Tử Sâm đưa tay đỡ lấy em gái mình, anh định cõng cô nhưng còn chưa kịp thì bên tai đã vang lên tiếng súng.

“Đoàngggg!”

Còn tưởng chỉ một tiếng như mấy giây sau thì tiếng súng vang lên liên tục kèm theo tiếng hú của chó sói, khiến Mạc Hy Ân như chết lặng, Mạc Tử Sâm nắm lấy cô lên lưng, anh cũng lấy cô rồi nhanh chân bước tiếp.

“Là chó sói, bọn chúng không đi lẻ xem ra đã kéo đến chỗ Hoắc Vũ Hạo rồi.” Phương Phong Tức và Lục Dụ Thần rút súng hai người đồng loạt kéo cò rồi cẩn thận đi về phía trước.

Bọn họ chỉ còn cách mấy bước nữa là đến chỗ của Hoắc Vũ Hạo, tiếng súng vẫn vang J lên bọn họ vừa sợ đạn bay nhầm đến vừa sợ bị chó sói tấn công. Trong lòng cô âm thầm cầu xin thần linh, cô bây giờ muốn giận anh cũng không dám giận, chỉ mong khi nhìn thấy anh vẫn bình an vô sự.

Nhưng khi bọn họ vừa đến thì tận mắt của Mạc Hy Ân nhìn thấy chó sói lao đến chỗ của Hoắc Vũ Hạo rồi cắn vào cánh tay anh cho đến khi bị bắn thì mới nhã ra nằm xuống dưới chân của anh.

Màng đêm tĩnh mịch nhưng mùi máu tanh vẫn thoáng qua mũi cô khiến cô nhăn mặt đầy khó chịu, Mạc Tử Sâm nhìn thấy liền quát lớn “Đừng bắn càng bắn càng đến đông, dùng lửa trước mặt đi chỉ cần đuổi đi là được.”



A Lân nghe xong liền cầm lấy thanh củi đang cháy phân nửa ném thẳng vào bầy chó sói, những người còn lại cũng ném liên tục đến bọn chúng, càng ném càng khiến bọn chúng lùi lại, bởi vì khu rừng này ẩm thấp nên không cháy được, bọn họ thoải mái ném về phía trước.

“Cầm lấy đồ đi, vừa ném vừa tìm chỗ khác, không thể ở lại đây đâu, ngày mai còn sẽ đến đông hơn.” bởi vì Mạc Tử Sâm có kinh nghiệm cho nên anh hiểu rất rõ, nếu ở lại nơi này thật sự sẽ không thể quay về được nữa.

Mạc Hy Ân từ trên lưng anh trai mình cô bò xuống đứng thẳng người, nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo ôm lấy cánh tay được mọi người làm lá chắn cho anh đi đến chỗ bọn cô đang đứng, cô không nhịn được liền gọi anh “Vũ Hạo...”

Đêm tối khiến anh không nhìn thấy cô cho nên cò. Tưởng chỉ có Mạc Tử Sâm và Phương Phong Tức, Lục Dụ Thần đến, vừa nghe tiếng cô anh liền quay đầu, đôi mắt nhìn thẳng ra vị trí phía sau của Mạc Tử Sâm.

Bóng dáng nhỏ gương mặt tái nhợt nhìn về phía anh, anh có chút vui mừng muốn chạy đến ôm cô, nhưng cũng có chút lo lắng khi cô đến đây. Mạc Hy Ân định bước đến chỗ anh thì nghe anh lớn tiếng “Đứng yên ở đó đi, đợi anh.”

Mọi người chậm rãi nghe theo Tử Sâm bắt đầu di chuyển đến chỗ khác hướng về phía lối ra bên ngoài.

Vừa rồi bọn họ chì thấy có một con A Lân vừa nổ súng thì liên suất hiện rất nhiều bọn chúng như bao vây bọn họ không cho bất kỳ lối thoát nào, còn tưởng hôm nay sẽ không còn mạng trở về cho nên liền liều mạng với đám chó sói.

Đi ngược trở ra, Hoắc Vũ Hạo tay bị thương cho nên phải dừng lại để xem vết thương khử trùng xong mới có thể băng bó tạm thời đợi rời khỏi đây thì đến bệnh viện, Mạc Hy Ân cầm lấy lọ thuốc cùng với bông băng cô cẩn thận khử trùng cho anh dưới ánh đèn pin ánh sáng cũng không mấy rõ ràng.

Anh nhìn vẻ mặt chăm chú của cô liền đưa tay còn lại lau mồ hôi cho cô “Chạy đến đây làm gì, để bọn họ đi là được rồi em không sợ chết sao.”

“Sợ anh chết cho nên mới đi theo có chết thật không để còn đi xem mắt.” Mạc Hy Ân sức thuốc lên vết thương, cô liền lấy băng gạt vừa băng vừa lên tiếng trả lời anh.

Nghe cô nói mọi người liền cảm thấy buồn cười nhưng lại không nở cười sợ Hoắc Vũ Hạo sẽ mất mặt, miệng mồm của anh bình thường rất hay mắng người hôm nay vừa nói một câu liền bị nói lại đến mức câm nín.

“Lòng dạ sắt đá”

Cô dùng sức quấn băng gạt thật mạnh sau khi nghe anh mắng mình, băng cho anh xong cô nhìn anh, vung tay tát vào mặt của Hoắc Vũ Hạo “Chátt.”

Tất cả mọi người đều sững người hoảng hốt đến mức không ai dám xen vào khi nhìn thấy sự tức giận của Mạc Hy Ân.

“Lòng dạ sắt đá? Còn anh thì sao lòng dạ anh chó tha mất rồi sao hả, anh chạy đến đây cũng không nói với người khác, gọi điện cũng không nhấc máy. Muốn chết lắm sao hả? Anh muốn chết đến mức không thể đợi anh Tử Sâm về cùng đi mà tự mình chạy đến đấy để nộp mạng hả.”

“Con người anh không có kiên nhẫn đến vậy sao?”

Anh cúi mặt nắm lấy tay cô liền bị cô gạt ra “Ai nói với em là anh muốn chết chứ, đơn hàng bị trì hoãn lâu như vậy ai mà biết đó là đơn hàng giả. Anh chỉ là muốn nhanh xong việc để về thành phố B tìm em, còn chưa kịp tìm thì như thế này rồi.”

“Anh Lục nói anh gần đây rất muốn chết nên mới chạy đến đây nộp mạng”

Hoắc Vũ Hạo nghệ xong liền liếc nhìn người gieo hoạ cho anh “Đồ khốn nhà cậu, tôi muốn chết khi nào hả.”