Mặt Tô Kinh Hạ phừng một cái, đỏ bừng lên như con tôm luộc nóng hổi ngon lành.
Ở ngay cái thời điểm Tô Kinh Hạ sắp bốc cháy đó, người đàn ông kia lại bỗng nhiên lùi về. Nhưng trước đó hắn vẫn dán bên tai cô nói: "Lần tới sẽ dạy em làm sao quyến rũ tôi chết mê chết mệt vì em. Còn hiện tại... Vào lớp đi."
Hắn vừa nói xong tiếng chuông liền vang lên.
Tô Kinh Hạ không kịp nghĩ gì hết, chạy té khói.
Lục Ngạn nhếch môi cười một cách đốn mạt nhìn dáng vẻ chạy chối chết của cô. Một chút hình tượng thầy giáo gì cũng không có, cũng làm gì có chút phong độ thân sĩ gì.
Nhưng một giây sau không biết nghĩ tới cái gì, biểu tình hắn chợt thay đổi. Khóe môi hắn lạnh lùng hạ xuống, dáng vẻ đầy đăm chiêu.
Lục Ngạn rõ ràng nói được là làm được.
Hôm sau hắn thật sự là dạy cho Tô Kinh Hạ làm sao theo đuổi đàn ông đã trưởng thành.
"Ngồi lên đây."
Đùng!
Đầu óc Tô Kinh Hạ vốn còn có chút thanh tỉnh lập tức chết máy.
Cô ngơ ngác nhìn ngón tay thon dài cô vô cùng yêu thích của người đàn ông gõ nhẹ lên đùi hắn ám chỉ, toàn thân như đang đặt trên lửa nướng.
Người đàn ông kia lúc này giống như yêu tinh hại nước hại dân vậy, khiến đầu óc cô trống rỗng, biểu tình mê muội.
Trước khi cô kịp suy nghĩ đã thấy mình dạng chân ngồi trên đùi thầy ấy, dưới ánh mắt kinh ngạc... Chắc là kinh ngạc đi? Rõ ràng là thầy ấy bảo cô ngồi mà... Tóm lại là Tô Kinh Hạ không biết, cô ngồi xong còn thẳng lưng rướn người, đưa tay câu lấy cổ thầy ấy, dán tới như một bản năng cho đến khi hơi thở của hai người gần như trộn lẫn vào nhau không phân ra được.
Có những cái quả thật là không cần dạy, hoặc nó vốn dĩ đã được lĩnh hội từ trước trong quá trình trưởng thành của một thiếu nữ. Lục Ngạn mới giật mình khi thấy cô làm được đến vậy. Hắn chỉ định trêu chọc cô, cùng lắm muốn cô ngồi trên đùi một cách khép nép. Kết quả... Cô không ngừng mang tới kinh ngạc này đến kinh ngạc khác cho hắn.
Đáy mắt hắn chợt trở nên sâu thẫm, trái cổ khẽ trượt, tay đã bò lên, nắm lấy cái eo kia siết chặt lại.
Đôi má người thiếu nữ chợt hiện lên mấy rặng mây đỏ, ánh mắt ngại ngùng không dám nhìn thẳng hắn, lại cố chấp không buông tay ra. Quả thật là mười phần câu dẫn chết người còn không tự biết.
Tô Kinh Hạ thật sự là ngượng muốn nổ tung, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cùng biểu hiện khác thường của thầy ấy, cô như được tiếp thêm can đảm.
Tuổi trẻ chính là cái gì cũng dám làm, dám thử.
Thử rồi liền bị kích thích đến mê muội.
Những ý nghĩ lộn xộn trước đó đều giống như không cánh mà bay, thứ còn lại chỉ còn là tình cảm cuộn trào trong lòng.
...
Ngày hôm đó hai người cũng không có tiến thêm một bước làm thêm cái gì. Bởi vì sự xuất hiện của người khác khiến Tô Kinh Hạ sợ muốn chết, vội vàng leo xuống khỏi người Lục Ngạn. Nhưng sau đó lại vẫn cảm thấy kích thích muốn chết, đặc biệt là lúc thấy người đàn ông luôn ngụy trang rất tốt kia cũng không tránh khỏi có chút thất thố, Tô Kinh Hạ trộm vui vẻ trong lòng.
Có một lần rồi sẽ có lần thứ hai.
Trò chơi ái tình tràn ngập dục vọng này liền càng ngày càng không có giới hạn.
Bởi vì sợ ánh mắt của người khác mà nó trở nên càng thêm kích thích, cũng khiến cho lá gan của cô gái nhỏ càng ngày càng lớn, càng thêm gan dạ lớn mật.
Từ bị động cho tới chủ động, đến hiện tại Tô Kinh Hạ đã có thể vừa ngượng ngùng vừa to gan áp thân hình mềm mại kia lên người hắn, vô tâm trêu chọc. Cầm tay hắn, ôm eo hắn, hôn lên trái cổ nam tính của hắn, mỗi lần cô đều làm theo một kiểu thật ngây thơ nhưng dụ hoặc chết người. Nhưng lần nào định tiến xa hơn đều bị người phá hoại, sợ chết đi được vội vã buông nhau ra khi trái tim đang đập nhanh muốn mệnh, vô cùng đồng điệu. Hai người còn chưa thật sự hôn một cái Lục Ngạn đã cảm thấy mình bị giày vò đến táo bạo.
Lần thứ N, Lục Ngạn không chịu nổi nữa. Hắn kéo tay cô gái nhỏ vừa trêu đùa hắn xong còn không tự biết, bởi vì tiếng chuông mà vội vàng bỏ chạy lại, cúi đầu ở trên vành tai cô ngập một cái, trầm thấp mà ám chỉ nói: "Toán đại số em còn chưa rành, buổi chiều sau khi tan học không có tiết học tăng cường, em đến ký túc xá tìm tôi."
Nói xong hắn cũng không để ý Tô Kinh Hạ choáng váng đã quay đầu đi trước.
Tô Kinh Hạ còn chưa kịp có thời gian hồi tưởng thì bên tai đã nghe tiếng quát giận của giáo viên bộ môn: "Tô Kinh Hạ, sao em còn đứng đó!?"
"A!"
Cô hoảng loạn kinh hô thành tiếng, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Bởi vì chạy quá nhanh, cô còn tưởng trái tim mình cũng nhảy ra ngoài luôn rồi.
Mà thật sự. Mãi đến khi học được tận nửa tiết rồi mà trái tim cô vẫn chưa bình tĩnh lại được. Trong đầu cô chỉ toàn là câu nói kia của thầy ấy.
Cô có cảm giác sẽ có chuyện lớn gì xảy ra, nhưng lại không ngăn được mình tưởng tượng nhiều hơn, cũng háo hức mong chờ.
Kết quả cả buổi cô đều không học vô được một chữ nào.
Đợi mãi một ngày mới trôi qua hết, cô lại có cảm tưởng đã đợi mấy thu rồi ấy.
Đêm đến, sau khi trở về ký túc xá thay đồ xong Tô Kinh Hạ liền dọn đường hồi phủ... À không, đến nhà trai.