Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ

Chương 20: Mộng và thực



Trong tâm trí của cô thiếu nữ mới lớn tràn ngập sự thách thứ đối với những rung động mới lạ đầy dụ hoặc, sẵn sàng nếm thử. Đặc biệt là nó còn được nhem nhóm bởi tình yêu đầu đời đầy cám dỗ.

Khi bàn tay người đàn ông mang theo lửa nóng luồn vào chiếc váy, phủ lên bờ mông, toàn thân cô liền run rẩy như cánh bướm, vội vàng cắn môi đè nén tiếng nức nở.

"A..."

Nhưng âm thanh kia liền không kìm chế nổi khi ngón tay thầy chạm vào thánh địa bí mật nhất của người con gái. Toàn thân cô run lên bần bật, nhũn ra, mém thì trượt dài xuống đất.

Liều mạng bám lấy cổ người đàn ông, hai chân cô vô thức kẹp chặt, bản năng từ chối khoái cảm vừa xa lạ vừa kinh người kia.


Cố tình âm thanh trêu ghẹo của người đàn ông vẫn ác ý vang lên bên vành tai đỏ như máu của cô: "Em ướt, cô bé."

Oanh!

Đỉnh đầu cô như có tiếng pháo nổ tung. Cùng với khoái cảm mảnh liệt khi ngón tay thầy mân mê hạt châu nhỏ giữa hai mép thịt mềm, khoảnh khắc đó cô cho rằng mình sẽ chết mất. Linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, thăng hoa.

Trong phòng liền vang lên tiếng cười mang theo kinh ngạc của thầy ấy: "Cô bé à, chưa gì em đã..."

"Ức... Thầy đừng nói mà..."

Tô Kinh Hạ xấu hổ đến muốn mệnh.

Thật ra cô cũng không biết mình vừa bị làm sao nữa, chỉ là trực giác nói cho cô biết thầy ấy nhất định không nói được cái gì hay ho cả.

Quãng thời gian này cô đã sớm biết người đàn ông cô yêu không hề lễ độ như vẻ bề ngoài, những lúc thế này, thầy ấy có thể khiến cho cô ngượng ngùng đến mức muốn bốc hơi vì những lời nói suồng sã của mình.

Nhưng cô ngăn được lời nói của thầy ấy, lại không thể ngăn được hành động.

"Đừng mà a...!!!"

Thân thể vừa mới lên đỉnh còn chưa kịp lắng động Tô Kinh Hạ đã bị cái đào móc của thầy ấy chọc cho giật nảy lên, toàn thân bủn rủn, trước mắt trắng xóa một màu.

Thời điểm cô không chú ý, bản thân đã bị bế lên, dạng chân ngồi trên đùi thầy ấy, rộng mở hoàn toàn khiến cho thầy có thể tận tình mà bắt nạt cô.

"Ưm ưm..."

Tô Kinh Hạ chỉ còn biết ôm chặt lấy người đàn ông, mặc cho hắn xấu xa chà đạp nơi tư mật của cô thành một bãi nước xuân.

Thời điểm đó cô vốn cứ tưởng họ sẽ tiến xa hơn, tiến đến tận cùng. Bởi vì dục vọng của thầy cất cao đến mức khiến cho cô cũng bủn rủn theo. Kết quả sau khi giày vò cô thêm một lần nữa, thầy lại không hề làm gì thêm, mặc cho đũng quần phồng lên khiến người đỏ mặt im lặng ung dung, mặt không đổi sắc giúp cô chỉnh chu lại váy áo. Lúc cô lấy hết can đảm vương tay muốn chạm vào thầy cũng không cho. Thầy áy không khó chịu sao?

Sự thật chứng minh người đàn ông kia vô cùng trâu bò, không phải thường nhân.



"Thầy...?"

Tô Kinh Hạ không hiểu, đưa mắt mờ mịt nhìn hắn.

Bộp!

Kết quả là bị thầy búng vào trán một cái, răn dạy: "Lần sau không được tùy tiện như vậy nữa."

"Em không có..."

Cô uất ức cúi đầu phản bác.

Thầy buồn cười nói: "Tôi biết, là em muốn cho tôi đi bóc lịch."

Mặt cô đỏ chót lên, triệt để bối rối: "Em không có mà..."

Nhưng thầy vẫn một bộ "tôi biết" "tôi không muốn đi bóc lịch", thản nhiên dắt cô rời khỏi căn phòng đầy ám muội kia.

"Chơi trò kích thích được rồi, nhưng không được vượt quá giới hạn. Lần này chỉ phạt em vậy thôi."

"Thầy cũng có thể làm gì hơn được nữa chứ!"

Cô bĩu môi bướng bỉnh khiêu khích.

Thầy nhìn cô cười một cách khó lường, khiến cô vội vã im miệng.

"Em cứ thử lần nữa xem."

Cô mím môi từ chối đáp lại.

Mặc dù chưa biết chừng một ngày nào đó cô lại có gan khiêu khích thầy ấy một lần nữa.

Những ngày sau đó đối với Tô Kinh Hạ là vô cùng hạnh phúc.

Tình yêu khiến người ta điên cuồng, cũng sẽ trở nên tràn trề sức sống.

Những ngày cuối cấp lại trở nên vô cùng thoải mái, không chút áp lực. Tô Kinh Hạ giống như nhất thời quên mất mối quan hệ giữa thầy và mẹ cô cũng như tình cảnh rối loạn giữa ba người họ.

Cho đến cái ngày cô thi xong kỳ thi tuyển sinh.

"Thầy! Em thi xong rồi!"

Cô vui vẻ nhảy cẩn lên ôm lấy thầy ấy, hạnh phúc thể hiện tâm tình vui sướng của mình.



Thầy ấy cũng vỗ vai cô mỉm cười, không chút quá mức, không khiến người xung quanh sinh ra nghi ngờ. Nhưng ở nơi cô không nhìn thấy, đáy mắt hắn cất giấu một chút cảm xúc thâm trầm như đang toan tính. Có vẻ có chuyện gì đó đã khiến hắn khó nghĩ, cho nên bên trong giấu sự bực bội.

Nhưng trong lòng Tô Kinh Hạ lúc đó chỉ lo vui vẻ, không có chú ý, còn đang thầm nghĩ phải chúc mừng như thế nào.

Khi đó cô cũng đã qua mười tám, lòng đầy háo hức vì áp lực thi cử không còn đè nặng trên vai, bản thân cũng đã thật sự trưởng thành, có thể làm những chuyện người lớn được phép làm.

Khi trong lòng nhất thời không có nặng nề, Tô Kinh Hạ vui vẻ dọn đồ về nhà.

Đúng vậy, kỳ thi chuyển sinh đã kết thúc rồi, đồng nghĩa những năm cao trung của họ đã thật sự chấm dứt, họ không cần tiếp tục ở lại trường nữa.

"Tôi đưa em về."

Lục Ngạn nhìn cô xách túi túi, bình thản nói.

"Em không cần thầy đưa."

Tô Kinh Hạ sững lại hai giây sau đó kịch liệt lắc đầu.

Cô dè đặt nhìn thầy, trong lòng bất chợt nhận ra một chuyện, lâu nay mình đã quá thả lỏng, vậy mà quên mất mối quan hệ giữa mẹ và thầy. Nhưng so với trước kia, bây giờ cô lại không dám hỏi thầy đã yêu mình chưa. Cô sợ... Cô sợ thầy sẽ lại im lặng.


Có được rồi liền sẽ sợ mất đi. Những gì cô có được thời gian qua liền khiến con tim cô trở nên yếu đuối, lại thêm hèn mọn.

Lục Ngạn nhìn thấy Tô Kinh Hạ bỗng nhiên suy sụp, cả người thê lương thì lông mày không khỏi nhíu lại.

Nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, bắt xe taxi cho cô về nhà.

Hắn lại không nghĩ tới một lúc sau, khi hắn cho rằng lúc này cô đã nên về nhà an toàn, đoàn tụ cùng người thân duy nhất của mình rồi, lại nhận được điện thoại của cô.

"Thầy ơi hu hu... Mẹ em..."

Bên trong điện thoại, Tô Kinh Hạ khóc nức nở hoảng sợ gọi hắn.

Lục Ngạn không kịp suy nghĩ đã vội vàng quay đầu chạy đi.

Lúc hắn đến, Tô Kinh Hạ đang ôm mẹ cô, người phụ nữ kia đã ngất đi, khuôn mặt tái nhợt không có sức sống, làm gì phải nữ cường nhân trước đây.

"Thầy ơi mẹ..."

Tô Kinh Hạ nhìn thấy hắn như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng. Vốn không hề muốn hai người họ gặp nhau lúc này cô cũng không còn nhớ, chỉ nghĩ dựa dẫm vào hắn. Nhưng thời điểm đó, cô còn chưa kịp nói xong đã thấy thầy ấy đem mẹ của cô bế lên, vội vã chạy ra ngoài, từ đầu đều không nhìn đến cô.

Sững sờ ngồi trên đất, nước mắt của cô lẳng lặng trượt dài trên đôi má.