Âm thanh của người đàn ông nổ tung một cách đầy áp lực sau lưng cô. Tô Kinh Hạ vô thức khựng lại bước chân nhưng cô không quay đầu lại mà thì thào nói: “Thầy, thầy không có quyền quản em.”
Nói xong cô lao đi như một con thiêu thân dưới cái nắng chan chát của buổi trưa.
Nhìn cô chạy đi, khuôn mặt Lục Ngạn toàn là mây đen. Âm u lạnh lẽo đến chính hắn cũng không nhận ra.
Tâm tình không tốt dẫn đến buổi tối khi hắn đi gặp Tô Mị liền chẳng có tâm trạng.
Đúng lúc lại nghe Tô Mị nói: “Tôi nghĩ sau này cậu không nên đến nhà tôi nữa.”
Bàn tay đang cầm nĩa ăn của Lục Ngạn khẽ khựng lại.
Tô Mị có lẽ không chú ý, vẫn còn đang thản nhiên nói: “Mặc dù con gái tôi đang học cuối cấp, thường ở trường để tiện ôn tập, rất ít khi về nhà nhưng khó tránh khỏi việc nó sẽ bất thình lình trở về. Tôi không muốn nó nhìn thấy những chuyện có thể làm ảnh hưởng việc học của nó.”
“Chuyện lần trước đã ảnh hưởng đến con gái em? Con bé đã nói gì sao?”
Lục Ngạn không tỏ vẻ gì mà trấn định trước hỏi.
Tô Mị, người phụ nữ năm nay đã gần bốn mươi nhưng trông cứ như là ba mươi, sự thành đạt trên sự nghiệp khiến Tô Mị trông thật lãnh diễm, cao quý, khí thế bá tổng cũng bức người. Ở trước mặt bất cứ người đàn ông nào đều có thể làm chủ được cuộc chơi, không chút nhúng nhường hay yếu thế. Tô Mị lúc này cũng vậy, không có một chút sự dịu dàng mềm mại của người phụ nữ lại vẫn hấp dẫn vô số đàn ông muốn theo đuổi, vẫn ung dung cắt miếng thịt bò trên đĩa, thản nhiên nói: “Không có.”
Lục Ngạn không tiếng động nhíu mày, không nghĩ tới câu trả lời sẽ như vậy. Hắn cho rằng Tô Kinh Hạ... Giây sau hắn đã điều chỉnh lại sắc mặt, gợi chuyện: “Trước nay không thấy em nhắc đến con gái em?”
Dáng vẻ của hắn lúc này thật ôn hòa thân sĩ, phong độ dịu dàng. Nếu Tô Kinh Hạ có ở đây, cô sẽ nhận ra Lục Ngạn lúc này cũng không giống Lục Ngạn mà cô biết. Lục Ngạn bây giờ là một người đàn ông đang yêu, sự xa cách thay bằng sự ân cần bao dung. Dáng vẻ của một người đàn ông đang yêu đầy nhúng nhường được vẽ ra một cách nhuần nhuyễn.
Tô Mị không hề cảm thấy hắn bất thường, lại thiếu một chút cảm tình nên có mà có phần lạnh nhạt liếc hắn một cái rồi nói: “Nó đã sắp mười tám, không còn là đứa nhỏ cần cha mẹ quan tâm cũng như chiếu cố quá trình lớn lên một cách cẩn thận. Nó cũng cần phải va chạm và cảm nhận những tình huống không như ý. Cho dù sau này tôi có tái giá thì vẫn không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của nó.”
Đây là phát biểu của một nữ cường nhân thành đạt và độc lập, đương nhiên rồi.
Lục Ngạn bày tỏ mình không có ý kiến, chỉ nói: “Vậy em không thể vì con bé mà cấm cửa tôi chứ. Như vậy là không công bằng chút nào.”
Không biết là do lời này hay biểu tình oan ức của hắn đả động mà trên mặt Tô Mị hiện lên chút biểu cảm hoảng hốt. Cố tình ánh mắt Tô Mị nhìn Lục Ngạn lại rất kỳ lạ, cứ như xuyên qua hắn nhìn đến một người khác. Nhìn thấy người kia dùng biểu tình tương tự oán trách cô mà bối rối.
“Cứ xem như tôi chưa nói gì đi. Dù sao cũng không có khả năng Kinh Hạ sẽ trùng hợp như vậy lần nào cũng về nhà đúng lúc gặp được.”
Sau đó sự thỏa hiệp của Tô Mị liền thuận lý thành chương mà xảy ra. Lúc nói xong nhìn thấy ánh mắt chua xót của Lục Ngạn, Tô Mị có chút né tránh khác hẳn với lúc bình thường. Tô Mị lúc này chỉ như một người phụ nữ vì yêu nhưng không có được mà mù quáng, đến mức phải tìm một thế thân đến bù đắp những gì mà bản thân đã từng bỏ lỡ.
“Em nói gì cũng đều tốt. Tô Mị, đây là tôi tình nguyện, cho nên em không cần cảm thấy có lỗi.”
Người đàn ông đúng lúc thể hiện sự bao dung, khiến Tô Mị dâng lên chút áy náy.
“Em như vậy sẽ khiến tôi muốn thừa cơ mà đòi hỏi thêm đấy.”
Lục Ngạn khẽ cười.
Nụ cười kia đặc biệt giống một bóng hình nào đó đã sớm khắc sâu trong lòng Tô Mị. Trong khoảnh khắc đó, Tô Mị đã nói: “Cậu muốn gì?”
“Tôi chỉ nói giỡn thôi.”
Lục Ngạn lại cười xua tay.
“Cậu nói đi.”
Nhưng Tô Mị lại bỗng nhiên rất cứng rắn. Lục Ngạn dùng đôi mắt khi nhìn chăm chú liền tràn ngập cảm tình chân thành của mình nhìn Tô Mị, sau đó nửa bỡn cợt nửa chua xót nói: “Nếu tôi muốn em giới thiệu con gái mình cho tôi thì sao?”
Ánh mắt hắn lúc này giống như đang nói, tôi muốn tiến xa hơn với em, có được không.
Tô Mị ban đầu có chút hoảng hốt, nhưng sau khi nghe được lời nói của hắn thì biểu tình đã trở nên bình thường, có phần lạnh nhạt không xa không gần. Khi Lục Ngạn cười ảm đạm thì lại nghe Tô Mị nói: “Được thôi.”
Hắn có chút kinh ngạc chăm chú nhìn Tô Mị, ở nơi đáy mắt lại ẩn giấu một chút khôn lường.