Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ

Chương 44: Nhiệm vụ



Tô Mị lại bất ngờ dịu xuống: “Kinh Hạ nó còn trẻ người non dạ cho nên mới không chút do dự mà yêu cậu.”

Đó là khi bà nói về con gái mình.

Những lúc cần bảo vệ con gái, bà liền trở thành con sư tử mẹ vô cùng hung dữ, có thể đối đầu với bất cứ thế lực hùng mạnh nào.

“Có lẽ nó vẫn có thể chịu đựng được những bất cập do công việc của cậu mang tới, nhưng nó vẫn sẽ khổ sở.”

Tô Mị cực kỳ thấu hiểu lại sắc bén đánh cho hắn một đòn nặng nề: “Nhưng tôi không nghĩ cậu sẽ muốn nhìn thấy nó đè nặng nội tâm mà sống.”

“Đúng không?”

“…”

Làm sao không đúng chứ.

Chuyện lúc trước không phải cũng giống thế hay sao.

Rốt cuộc người đàn ông suốt đời luôn nắm chắc mọi thứ trong tay này vẫn có lúc không kiểm soát được tình hình. Giữa công việc và người yêu vốn không thể tính toán chu toàn nhưng lại không thể bỏ bất cứ cái nào.

Hắn có thể cam đoan bản thân giữ vững trái tim, không làm ra chuyện có lỗi với Tô Kinh Hạ, nhưng làm sao có thể đảm bảo Tô Kinh Hạ không khổ sở.

Người đàn ông như hắn càng không muốn để lại thất bại trong tình cảm, càng muốn vẹn cả đôi đường. Cho nên lúc trước hắn mới khiến cho Tô Kinh Hạ khổ sở cũng vì nhất thời không thể làm được vẹn toàn.

Tô Mị nhìn người đàn ông đang trầm mặt im lặng ở kia, đoán được bản thân đã nói trúng vấn đề của hắn. Chính mình còn đang chuẩn bị thừa thắng xông lên thì bỗng nhiên lại thấy hắn ngước mắt nhìn mình, bình tĩnh như đang nắm giữ tất cả trong tay bình thản nói: “Chị nói đúng. Cho nên tôi không định tiếp tục làm công việc này nữa.”

Bà giật mình thật lâu.

Không làm nữa?

Nói nhẹ nhàng như vậy sao?

Từ sự việc lần trước Tô Mị đã từng có âm thầm truy lùng xem vấn đề của công ty bà rốt cuộc nghiêm trọng đến mức độ nào. Quả thật bà đã nhìn thấy được vài thứ không tầm thường, rồi cũng từ đó có chút lý giải về công việc của Lục Ngạn. Cũng chính vì có lý giải sơ sơ nên bà biết loại công tác này không phải có thể nhẹ nhàng nói bỏ là bỏ được.

Giống như nhìn ra được nghi vấn của bà, Lục Ngạn thản nhiên nói: “Mỗi người đều có quyền lựa chọn lấy hay bỏ.”

Vấn đề khiến nó phức tạp lên chỉ là những thứ nó mang lại mà thôi. Đối với hắn, một người luôn tự cho rằng mình có thể làm chủ được tất cả, cũng sẽ làm được đến đi tự nhiên. Người ta cho rằng nó mang lại được danh vọng khôn lường nên mới không muốn từ bỏ. Còn hắn, có thứ lại khiến hắn không chút do dự từ bỏ những thứ người ta thèm muốn kia.

Lục Ngạn cho rằng mình sống hơn ba mươi năm, cũng đã làm đủ những gì mình từng truy cầu. Hiện tại hắn có truy cầu khác rồi.

Truy cầu của hắn hiện tại là cùng người con gái trước mặt xây dựng một tổ ấm mà hắn đã từng không hề nghĩ tới nó.

“Mẹ cho phép rồi sao?”

Tô Kinh Hạ tràn ngập hi vọng mở to mắt nhìn người đàn ông.

Lục Ngạn cưng chiều vuốt má cô, ừm một tiếng thật khẽ.

Đôi mắt cô gái nhỏ sáng bừng lên, bên trong tràn ngập những điều tốt đẹp.

Rừ rừ rừ…

Chính lúc đó, điện thoại trong túi Lục Ngạn vang lên, phá hỏng bầu không khí tốt đẹp đó.

Lục Ngạn tiện tay bắt máy, sau đó mày bất giác nhăn lại: “Đợi tôi gọi lại rồi nói sau. Vậy đi.”

“Có chuyện gì sao?”

Tô Kinh Hạ nhìn ra được biểu tình nghiêm trọng của hắn không nhịn được hỏi.

Lục Ngạn im lặng một chút, đợi trong lòng có quyết định rồi mới trở lại trạng thái ung dung nắm tay cô từ tốn nói: “Không có gì hết, em đừng bận tâm, tôi có thể lo được.”

Tô Kinh Hạ nhìn hắn vài giây, sau đó nhu thuận gật đầu, dụi dụi vào bờ vai hắn mấy cái.

Đáy mắt Lục Ngạn khẽ dâng lên từng tia ôn nhu.

Cô gái nhỏ tin tưởng hắn như vậy, sao hắn có thể phụ lòng cô được đây.



“Anh đại, lần này xem như là tổ chức cầu xin anh. Chúng tôi đã hết cách rồi, cũng chỉ có anh mới có thể làm được mà cơ hội thành công cao nhất. Bên cao tầng cũng đã nói, sau khi thành công họ sẽ duyệt đơn cho anh rút lui, còn có thể có nhiều đảm bảo xem như báo đáp.”

Người ở bên kia điện thoại không ngừng nài nỉ van xin hết nước hết cái mà người đàn ông nào đó vẫn cứ trơ trơ. Nhất thời khiến cho người ta không thể đoán ra được hắn đang nghĩ cái gì mà cảm thấy sốt ruột.

“Anh đại à, nói gì đi.”

Lý Bách sắp cuống lên rồi.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế rốt cuộc có động tĩnh.

Hắn nói: “Tôi sẽ không làm chuyện mình không chắc chắn.”

“Tôi biết! Tôi biết!”

Lý Bách vội vàng đảm bảo: “Tôi đã giúp anh làm tốt thủ tục cần thiết, sẽ không có chuyện những người kia lật lộng.”

“Họ cũng không dám lật lộng.”

Lục Ngạn cười lạnh.

Lý Bách nuốt khan, ấp úng nói: “Vậy tôi chuyển hồ sơ qua cho anh xem nhé.”

Hắn sợ Lục Ngạn đổi ý.

“Tôi còn chưa nói sẽ đồng ý.”

“…”

Mặt Lý Bách như sắp chết.

“Cậu cũng biết chuyện này đã đánh vỡ nguyên tắc trước giờ của tôi.”

Việc nguyên tắc bị phá vỡ xảy ra một lần là được rồi, người như hắn sẽ không cho phép nó xảy ra lần thứ hai. Mà lần thứ nhất… Lý Bách cười gượng gạo chán nản trong lòng.

Hắn làm việc với Lục Ngạn không phải một năm hai năm, vốn cũng chưa từng nghĩ sẽ có lúc nhìn thấy cái con người độc tài này rơi vào bể tình. Kết quả đâu… Lần đầu tiên hắn phá vỡ nguyên tắc là vì tình.

Nguyên tắc kia đơn giản chỉ là không muốn nhìn thấy yếu tố ngoài ý muốn xuất hiện trong tính toán của mình mà thôi.

Rất rõ ràng lời hắn nói trước đó với mẹ Tô không phải là nói suông. Trước đó hắn đã sớm nộp đơn cho tổ chức với ý muốn rút lui rồi, chớ làm sao người như hắn có thể để cho bản thân phải lúng túng cho được. Con người này độc tài cũng là do hắn có tư cách mà không phải chỉ biết nói thôi.

Đó cũng là nguyên nhân khiến hắn trở thành người ưu tú nhất trong tổ chức.

Đối với việc hắn muốn về hưu sớm tổ chức không hề có ý kiến gì. Họ cũng không phải một tổ chức hắc đạo, chỉ biết vắt kiệt sức lao động của công dân. Nếu không phải lần này có chuyện cần đến hắn…

“Dự tính bao lâu mới hoàn thành?”

Lý Bách đang ngổn ngang không biết nên khuyên giải thế nào nhất thời không kịp phản ứng. Đợi hắn lý giải được câu nói bất thình lình của Lục Ngạn biểu tình liền trở nên kích động: “Dựa theo năng lực của anh để tính thì chỉ cần một tháng thôi!”

“Một tháng là anh có thể trở về với vợ yêu rồi!”

Lục Ngạn im lặng cho hắn một cái ánh mắt đầy sát khí.

Lý Bách cười khan.

“Vậy tôi chuyển hồ sơ cho anh đây!”

Lần này Lý Bách tiên hạ thủ vi cường, không cho hắn có cơ hội bẻ lái nữa, lập tức ngắt điện thoại rồi gửi hồ sơ qua.

Lục Ngạn nhìn tệp tin vừa được gửi qua sắc mặt trầm lặng như nước. Một đỗi lâu hắn vẫn bấm vào xem.



P/s: Mai hoàn luôn nhé.