Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 102: Đừng bắn tôi



Cửa chính của bảo tàng mở rộng, hai chiếc đèn pha công suất lớn được nối với máy phát điện đang hoạt động liên tục ở bên trong.

Bên ngoài và bên trong bảo tàng có tới ba bốn mươi người ra ra vào vào, các nhóm ở ngoài đang tuần tra xung quanh, mà nơi sôi động nhất lúc này lại chính là phòng triển lãm chính. Không gian vốn rộng lớn tối tăm giờ đây đã mất đi cảm giác bí ẩn, mọi ngóc ngách đều hiển hiện rõ ràng dưới quầng sáng chói mắt.

Cây cổ thụ to lớn đổ rạp xuống sàn nhà, trên mặt cắt là những vết cưa sần sùi thô ráp. Khoảng sàn xung quanh gốc cây bị nạy lên, lộ ra cửa hầm rộng chừng một mét vuông. Một sợi dây thừng chắc chắn được buộc chặt vào gốc rồi thả xuống cửa hầm, đầu kia của nó biến mất ở sâu trong bóng tối.

Những người ở đây ăn mặc khác nhau nhưng hầu hết đều được trang bị rất đầy đủ, thậm chí vài người đứng ở giữa còn cầm súng trong tay. Tất cả đều đang nhìn chăm chú vào sợi dây thừng kia nhưng lại không có động tĩnh gì, thay vào đó là một trận động đất ngoài dự đoán.

Sau cơn rung chấn, mặt sàn dày thêm một lớp bụi.

Không có tin tức truyền đến từ bên dưới lòng đất nên một ứng cử viên mới được chọn ra, người đàn ông vạm vỡ móc khóa cố định vào dây thừng rồi từ từ tuột xuống từ cửa hầm.

Lần này có kết quả rất nhanh, chưa đến năm phút mà phần dây bên trên đã rung lắc, khi những người khác chạy tới hỗ trợ thì lại nhận ra rằng sợi dây cực kỳ nặng, vượt xa trọng lượng của một người.

***

Đến khi Hướng Gia Quân bị Hạ Trầm túm lấy cổ tay thì hồn vía mới dứt ra được khỏi ngọn lửa hừng hực. Vẫn còn tàn ảnh đỏ rực in trên đôi mắt cậu, Hướng Gia Quân quay đầu nhìn thầy Hạ, cố gắng chớp chớp mắt liên tục để thoát khỏi ánh lửa.

"Đi thôi, ở đây nguy hiểm." Thầy Hạ kéo tay cậu, cùng mọi người đi ra khỏi nhà gỗ.

Cuối cùng bọn họ cũng gặp được đất trời. Bầu trời âm u, rõ ràng đang là đầu giờ chiều nhưng nền trời lại phủ đầy mây đen.

Bức tường vây cách họ không xa, căn nhà này đã ra khỏi địa phận của viện bảo tàng. Địa thế nơi này hơi cao, cây cối um tùm, bọn họ đứng ở sườn núi còn chưa kịp hít thở bầu không khí trong lành thì đã bị một nhóm người bao vây.

Số người bên kia ngang ngửa họ, tất cả được trang bị vũ khí làm cho Hướng Gia Quân không khỏi nghĩ tới đám người đã bắt cóc cậu. Cậu lén lút nhích lại gần thầy Hạ, nhận ra anh đang lặng lẽ kéo vạt áo để che đi khẩu súng mang bên người.

Trước đó Hướng Gia Quân không có thời gian để ngẫm nghĩ lai lịch của nhóm người, lúc này lại đụng phải, chỉ cần nghĩ một chút là có thể đoán được sơ sơ. Nếu chuyện Minh Hòa nghiên cứu chế tạo virus bị lộ ra thì chắc chắn không chỉ có một vài người biết, mà hẳn là sẽ hấp dẫn không ít đám mặt người dạ thú.

Náo nhiệt quá đi, tất cả đều kéo đến đây rồi.

Xác sống thì kêu gào thảm thiết trong nhà gỗ, mà hai họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào họ còn làm tăng cảm giác kinh khủng lên hơn gấp mấy lần.

Hai trong sáu người được trang bị súng, trông khó đối phó hơn nhiều so với những người mà trước họ từng gặp. Nhưng cách ăn mặc của sáu người này lại chia làm hai nhóm, nhìn qua không giống người chung đường.

Năm người Hạ Trầm lưng tựa lưng đứng ở giữa vòng vây, hai bên im lặng đối đầu nhau một lát, cuối cùng một người bên phía đối phương mở miệng trước: "Đến đây làm gì?"

Hạ Trầm đáp: "Đi ngang qua, không xung đột lợi ích với các người."

Người đàn ông vừa hỏi không nói tiếp nữa, ra hiệu cho một người khác đi vào trong nhà gỗ xem xét tình hình, không quá nửa phút người kia đã chạy ra với vẻ mặt kinh hoàng, "Là lối vào! Nhưng mà có rất nhiều xác sống!"

"Đi gọi người đến đây."

Sáu người lập tức thiếu một người. Hướng Gia Quân nhìn chuyện vừa xảy ra thì hiểu ngay những người này đang muốn đi xuống dưới. Thế nhưng bên dưới đã bắt đầu sập rồi, bây giờ đi xuống để làm gì nữa đâu, hơn nữa đám quái vật đang gào thét ở đó quá hung hãn, nên bị chôn vùi dưới lòng đất không thấy ánh mặt trời thì hơn.

"Bên dưới loạn lắm, các người đi xuống chỉ có chịu chết thôi." Cậu vừa nhắc vừa lén véo một cái vào ngón tay của thầy Hạ sau lưng.

Lòng bàn tay bị Hạ Trầm vuốt vuốt rồi anh dịch đầu ngón tay sang phải, Hướng Gia Quân ngầm hiểu, nắm lấy ngón tay thầy Hạ xem như trả lời anh, khẽ véo thêm hai cái nữa mới buông ra.

"Vừa rồi các người không cảm nhận được động đất à?" Trang Phàm đứng bên cạnh phụ họa, "Tòa nhà sập hết rồi, bây giờ đi xuống để cứu người chắc?"

Lời vừa dứt, quả nhiên sự cảnh giác không một kẽ hở của đối phương trở nên hơi lơi lỏng, người lúc nãy mở miệng hỏi tiếp: "Sập ư?"

Trang Phàm thấy họ mắc câu thì cười cười, "Thuốc nổ đó, bên dưới chôn nhiều thuốc nổ lắm, có khi đồ mà các người muốn tìm đã chìm trong biển lửa rồi."

Nhân lúc đám người đang đắn đo suy nghĩ thì Hạ Trầm bỗng hô khẽ một tiếng: "Đi!"

Hướng Gia Quân lập tức đánh bất ngờ về bên phải, cậu tránh khỏi họng súng của đối phương rồi xoay người vung chân đá mạnh vào cánh tay cầm súng. Khẩu súng bị cậu đá chệch đi nhưng vẫn nằm trong tay người nọ, thấy vậy cậu nhanh chóng vươn tay tóm lấy cánh tay của đối phương rồi kéo về phía trước, cong gối thúc vào bụng, đồng thời khuỷu tay cũng đập một phát thật mạnh lên lưng người ta.

Sau khi ăn trọn mấy cú thì người nọ đau đớn ngã xuống. Cậu vội vàng cướp lấy khẩu súng rồi đè ở sau gáy đối phương, thuận thế giơ chân đạp thêm một cái nữa vào lưng khiến người đó ngã sõng soài ra đất. Tiếp đó Hướng Gia Quân giơ nắm đấm lên theo bản năng, nhưng lại đột ngột hoàn hồn rồi ngơ ngác thả tay xuống.

Lúc trước phải leo mấy chục mét, sức lực của cậu vốn đã bị tiêu hao rất nhiều nhưng đến khi đánh nhau lại chẳng rảnh để mà lo nghĩ gì, trong cơ thể như có nguồn năng lượng tiêu mãi không hết.

Có lẽ vì đã lâu lắm rồi không đánh nhau, mỗi nơi trên cơ thể đều kêu gào muốn xả hơi một phen.

Thật ra hàng loạt động tác này chỉ diễn ra trong tích tắc, khi cậu ngẩng đầu nhìn sang phía bên kia thì thầy Hạ đã thành công đánh gục một người cầm súng khác ngất xỉu ra đất.

Ba người còn lại cũng bị họ khống chế, vừa vặn mỗi người chịu trách nhiệm một người.

Trang Phàm đang khóa chặt tay một người đằng sau lưng, khó chịu liếc xéo cậu và Hạ Trầm một cái, bực bội nói: "Hai người bàn bạc cũng chẳng thèm báo cho bọn này một tiếng."

Lúc này Hướng Gia Quân mới cảm thấy hổ thẹn, giơ tay sờ sờ mũi.

"Giờ làm gì đây ạ? Mình chạy sao?" Lưu Diệu đánh người ta ngất rồi mà còn không yên tâm, đang ngồi luôn trên lưng người nọ.

Hạ Thư Nhã chen vào: "Nhưng lỡ bọn họ làm xổng đám quái vật ra ngoài này thì sao?"

Mọi người im lặng trong giây lát.

Chạy thì đương nhiên phải chạy rồi, nhưng nếu cứ trơ mắt nhìn đám người đó dẫn loại xác sống kinh khủng kia ra ngoài thì thế giới vốn đã không yên bình sẽ càng trở nên tồi tệ mất.

Loại xác sống bình thường khá dễ đối phó, Hướng Gia Quân không muốn đang hưởng tuần trăng mật mà còn bị lũ âm binh dưới đất này đuổi theo đâu.

Dường như mây đen trên đỉnh đầu còn dày nặng hơn trước, ánh nắng ảm đạm càng làm nổi bật sự náo nhiệt phía xa. Ánh đèn pha ở bên phía bảo tàng sáng đến chói mắt, rất đông người đang tụ tập thảo luận việc gì đó.

Cuối cùng năm người nhất trí là sẽ thăm dò tình hình trước khi chạy trốn. Đội chia làm hai nhóm, Hạ Trầm và Hướng Gia Quân ở lại còn ba người kia thì trèo tường đi ra ngoài lấy xe, sau khi lấy xe xong thì sẽ đỗ ngay bên ngoài bức tường đợi bọn họ.

Họ tranh thủ thẩm vấn trước khi người đi gọi tiếp viện kia quay lại, Trang Phàm rất quen làm chuyện này, chẳng mấy chốc đã khiến cho đối phương nước mắt lưng tròng, phải nhịn đau trả lời: "Chúng tôi tới đây tìm virus, không phải các người cũng vậy sao."

"Đệch mẹ ai thèm giống bọn mày." Sau khi hỏi xong xuôi thì Trang Phàm liền đánh người bất tỉnh.

Bọn họ đánh ngất cả năm người rồi cướp sạch vũ khí, sau đó Trang Phàm dẫn theo hai bạn nhỏ cùng trèo tường ra ngoài.

Đến khi chỉ còn lại hai người, Hướng Gia Quân không cảm thấy nguy hiểm mà ngược lại còn thả lỏng không ít. Vì ưu thế địa hình nên cậu thoáng nhìn thấy vài cái đầu lấp ló chỗ sườn núi, có khoảng bốn năm người đang đi về phía này.

"Đi thôi." Thầy Hạ kéo tay cậu tránh đi, cây cối rậm rạp, bọn họ ẩn mình vào giữa những tán lá. Mãi đến khi hai người đi tới gần cổng sắt thì mới dừng chân lại, nấp sau một thân cây.

Hướng Gia Quân thở dốc, quay sang thì thấy Hạ Trầm vẫn bình thường như chẳng có chuyện gì, không nhịn được mà hỏi: "Anh không mệt à?"

Trên người Hạ Trầm giờ có hai khẩu súng, một khẩu lấy của Khấu Tư Niên còn một khẩu khác vừa cướp được từ chỗ đám người kia. Anh rút súng của Khấu Tư Niên ra để kiểm tra băng đạn, bên trong còn dư lại hai viên. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, sau khi lắp lại súng mới quay đầu nhìn cậu.

"Có hơi mệt," Anh dừng một lát rồi nói tiếp, "cảm giác như đang mộng du vậy."

Cậu hiểu ý anh ngay lập tức.

Chính bản thân cậu cũng thấy vậy. Bắt đầu từ lúc nhìn thấy xác sống đầu tiên ở thành phố A, tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh và lạ thường. Cậu giống như phù du bị cuốn theo sóng lớn, vì hoàn cảnh đẩy đưa mà đi đến bước đường ngày hôm nay, còn chưa kịp cảm nhận được gì đã lại bị sóng dữ đẩy tiếp đến một nơi rất xa.

Hành trình này hoang đường tới mức tựa như một giấc mơ, nhưng sự mỏi mệt và từng vết thương trên cơ thể đều đang nhắc cậu rằng đây chính là hiện thực.

Trước kia khi cuộc sống yên bình, cậu không hề cảm thấy cuộc đời của mình là vô nghĩa, nhưng lúc này đây cậu lại thấy mình nhỏ bé làm sao, nhất là khi biết được virus xác sống vốn chẳng có lời giải.

Xác sống sẽ không biến mất trong một sớm một chiều, thế giới sẽ không trở về với quỹ đạo vốn có, tháng ngày trốn chạy sẽ tiếp tục kéo dài. So với đồng loại bị biến đổi, thứ mà những người may mắn sống sót có được cùng lắm cũng chỉ là tương lai tăm tối này mà thôi.

Hướng Gia Quân ngửa đầu nhìn bầu trời tối đen như khiên mực rồi lại rời mắt sang khuôn mặt của người đang đứng đối diện mình.

Chỉ có những lúc ở bên cạnh Hạ Trầm cậu mới cảm thấy chân thực nhất. Áp lực là thật, ngột ngạt là thật, nhưng ham muốn sống sót cũng là thật.

Cậu xua xua bàn tay trước mắt Hạ Trầm, đợi đến khi anh tập trung nhìn cậu thì mới mở miệng hỏi: "Thầy Hạ ơi, về rồi mình đi tìm Trần Tuyên thương lượng nha, bảo ảnh cho tụi mình nguyên một quả đồi nhé?"

Sự chán chường trên gương mặt Hạ Trầm bỗng chốc tan biến đi không ít, khẽ mỉm cười, "Sao nào, em muốn chiếm núi xưng vương à?"

"Tàn dư phong kiến," Hướng Gia Quân lắc đầu ghét bỏ, "với cả đâu còn mấy ai sống sót chứ, chẳng có ai ở trong núi ăn gà với em. Em muốn làm một người nông dân vui vẻ yêu đời, trồng cây trồng rau trồng hoa nè, còn tự xây nhà nữa, hai phòng một sảnh, lúc chúng mình cãi nhau còn chia ra ngủ được."

Thầy Hạ chăm chú nhìn cậu một lát, bỗng nhiên bật cười, "Tôi đồng ý sẽ ngủ cùng phòng với em hồi nào thế?"

Hướng Gia Quân sửng sốt, giây sau mới nhận ra mình lại bị chọc ghẹo, "Hạ Trầm anh được lắm, có phải anh muốn bị đánh không hả? Em sẽ cho anh toại nguyện luôn."

Cậu làm bộ xắn tay áo lên, nhưng còn chưa xắn xong thì đã bị Hạ Trầm dí ngón trỏ lên trán.

"Đừng nghĩ nữa, cả đời này em chẳng đánh thắng nổi tôi đâu." Lời này vừa khéo đụng trúng chốt giận của Hướng Gia Quân, Hạ Trầm còn không sợ mà nói thêm một câu, "Cãi nhau cũng không thắng được nốt."

"Anh!" Hướng Gia Quân hít sâu một hơi, ý cười trong đôi mắt và khóe miệng cong cong của thầy Hạ khiến cậu chẳng thể nào nổi giận, cuối cùng đành sụp vai thừa nhận, "Anh nói đúng."

Hạ Trầm đưa khẩu súng còn dư hai viên đạn cho cậu rồi nói ngắn gọn về cách sử dụng nó, "Bạn học Hướng cầm chơi thử đi này, chỉ cần lát nữa đừng tự bắn vào mình là được, cũng đừng có bắn tôi đấy nhé."

Hướng Gia Quân bị câu cuối của anh chọc cười, nhìn nhìn khẩu súng nặng trĩu trong tay rồi sảng khoái trả lời: "Phải xem biểu hiện của anh thế nào đã."