Trong nháy mắt Hướng Gia Quân như trở về ngày còn là học sinh.
Lần cuối cùng cậu được khen như vậy đã là ba bốn năm trước, trong giờ học đột nhiên bị giảng viên lớn tuổi gọi đứng lên trả bài, sau khi hốt hoảng trả lời xong thì nhận được lời khen— "Nói rất tốt."
Lúc ấy cậu chỉ thấy ngượng ngùng.
Bây giờ cũng giống thế và còn thêm cả chút ngạc nhiên. Nhưng ngoại trừ điều này, dường như một góc nhỏ nào đó trong lòng đã được thắp sáng lên, ngay cả chính cậu cũng không hiểu vì sao, chỉ là không thể áp xuống sự vui vẻ đang tung tăng trong lòng.
"Thật ra trước đây tôi biết anh đó." Cậu không nhịn được mà thốt ra lời này.
Hạ Trầm khó hiểu nhìn cậu: "Đương nhiên rồi, cậu đi cùng Bành Phi đến văn phòng rất nhiều lần."
Hướng Gia Quân nhận ra mình vừa nói cái gì thì vội vàng cúi đầu nhìn xác sống vẫn đang giãy giụa trên mặt đất, gượng gạo lảng sang chuyện khác: "Có cho nó thêm một đập nữa không?"
Cậu không nhận được câu trả lời, thay vào đó thầy Hạ khẽ tóm lấy phần áo sau cổ cậu rồi nhẹ nhàng kéo cậu đứng ra sau lưng mình. Hướng Gia Quân ngây ngẩn nhìn Hạ Trầm giơ búa thép lên mạnh mẽ đập xuống đầu xác sống, đồng thời nghiêng đầu đi tránh được mấy giọt máu bắn tới.
Dù xác sống có ngoan cường hơn nữa thì cũng không chịu nổi một cú này, hoàn toàn nằm im không nhúc nhích.
Hạ Trầm ngồi xổm xuống dùng góc áo còn sạch sẽ của xác sống lau đi vết máu trên búa thép, ngẩng đầu hỏi cậu: "Chân đau không?"
Hướng Gia Quân vẫn đứng yên tại chỗ, nghe vậy thì lắc đầu. Vừa rồi cậu đá bằng chân phải, chân trái không có cảm giác gì, thế nhưng không hiểu sao lại thấy hơi chóng mặt cứ như thật sự có vấn đề gì vậy.
"Không đau thì tốt." Hạ Trầm đứng lên, đi kiểm tra nốt con xác sống kia.
Lúc này Hướng Gia Quân mới nhớ ra còn có hai bé vị thành niên đang chờ ở tầng dưới, cậu nói một tiếng với thầy Hạ rồi chuẩn bị đi xuống lầu gọi người.
Nhưng còn chưa đi đến cửa phòng thì đã nghe thấy chút âm thanh kì dị.
***
Ở tầng dưới, Hạ Thư Nhã cứ đi qua đi lại.
Không đếm nổi đây là lần thứ mấy cô ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, Lưu Diệu đứng bên cạnh không nhịn được mà gọi: "Hạ Thư Nhã, trông bọn họ rất mạnh mà, chắc là không có chuyện gì đâu."
Nữ sinh dừng bước, đứng yên lặng hai giây rồi nói nhỏ: "Chỉ là tớ... không muốn cứ đứng chờ dưới này, nếu có thể lên đó giúp đỡ một chút thì tốt hơn."
Có tiếng đánh nhau thoáng truyền tới từ tầng hai, Hạ Thư Nhã giật mình lại ngẩng đầu nhìn lên.
Lưu Diệu cũng cảm thấy giống cô, cậu đăm chiêu nhìn về phía cầu thang. Ánh mắt thiếu niên vẫn còn chút non nớt, sau hai ngày chạy trốn mà vẫn nhìn ra được sự lạc quan vốn có.
"Nếu muốn giúp thì cậu phải chủ động nói," Cậu dời mắt sang gương mặt cô gái, "nếu không trong mắt họ thì chúng mình chỉ là mấy đứa trẻ chưa thành niên thôi."
Hạ Thư Nhã quay đầu nhìn Lưu Diệu, cô không ngờ là đối phương sẽ nói vậy, mặc dù hai người ngồi cùng bàn nhưng bình thường cái cô nghe nhiều nhất cũng chỉ toàn mấy lời nói chuyện tào lao nhàm chán thôi.
Một đứa trẻ có thể trưởng thành nhanh như vậy ư?
Cô gật gật đầu, siết chặt cây xà beng trong tay.
Khi xoay người nhìn về phía nắng chiều thì trong tầm mắt xuất hiện thêm vài bóng người nữa. Hạ Thư Nhã ngừng thở, không kịp đếm xem có bao nhiêu thì đã vội vã kéo tay áo Lưu Diệu lùi sâu vào bên trong tòa nhà, kịp thời ngăn lại câu hỏi của đối phương: "Đừng nói gì cả, nhìn bên phải cậu kìa."
Lưu Diệu không hiểu sao mình lại bị kéo đi, quay đầu nhìn thì mới ngớ người. Một đám xác sống trông cứ như hung thần săn đêm tụ thành một nhóm đi lững thững trên đường, hầu hết chúng nó đều mặc quần áo lao động dính bụi đất, có mấy con còn đội nón bảo hộ, hẳn là đi ra từ công trường đang xây dựng bên cạnh.
"Fuck, sao lại nhiều thế này?"
Tuy còn cách tầm một trăm mét nữa nhưng Hạ Thư Nhã vẫn vô thức hạ thấp giọng mình xuống: "Yên lặng đi, đừng có dẫn bọn nó đến đây."
Lưu Diệu đi theo cô vào sâu bên trong hơn, "Tớ cảm thấy bây giờ im lặng cũng chậm rồi, vừa rồi chúng nhìn thấy bọn mình đúng không?"
Tim Hạ Thư Nhã đập nhanh hơn, lúc này có hối hận thì cũng không kịp nữa, cô đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đang tăng tốc.
"Có mấy xác sống?" Cô cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy.
Lưu Diệu nhanh chóng nhớ lại rồi đáp: "Bốn đến sáu con."
Đột nhiên Hạ Thư Nhã nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: "Vừa rồi cậu có để ý bên trái không?"
Nam sinh sửng sốt, lắc đầu: "Không có."
Vừa dứt lời thì một xác sống bỗng xuất hiện ở ngoài cửa kính sát đất phía bên trái, gần như ngay lập tức nhìn thấy hai người họ qua lớp kính thủy tinh.
Hai người giật mình lùi lại, theo bản năng đi tới gần cầu thang. Hạ Thư Nhã nắm chặt cây xà beng, kim loại lạnh lẽo bị cô siết đến mức ấm lên, có lẽ một lát nữa còn có thể dính cả máu tươi nóng bỏng.
Thế nhưng ngoài dự đoán của họ, xác sống kia không đi tiếp về trước mà đứng lại tại chỗ, nhìn thẳng về phía hai người.
Ngay sau đó, nó lao đến bắt đầu húc lớp kính thủy tinh.
Dáng vẻ điên cuồng trông còn kinh khủng hơn cả người điên mất trí, thậm chí Hạ Thư Nhã còn bị dọa đến mức quên cả lùi lại. Cô không thể nghĩ ra trên thế giới này còn gì quái dị hơn một sinh vật mang hình hài con người nhưng trong đầu chỉ còn lại ý muốn ăn thịt hết đồng loại.
Bỗng nhiên cổ tay bị một bàn tay to tóm lấy, Lưu Diệu kéo tay cô chạy về phía cầu thang, vừa chạy vừa vội vàng nói nhỏ: "Đám xác sống kia cũng đang đến đây rồi, bọn mình phải đi lên, nhanh lên!"
Hạ Thư Nhã dứt ra khỏi suy nghĩ về mẹ mình, nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong dạ dày rồi chạy theo Lưu Diệu lên tầng hai.
Tiếng đập vào cửa kính phía sau cứ liên tục không ngừng, hơn nữa càng ngày càng mạnh hơn. Tuy biết kính thủy tinh dùng để làm mặt tường không hề mỏng manh dễ vỡ nhưng âm thanh này vẫn khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Đám xác sống bị tiếng động thu hút nên không còn thơ thẩn lững thững nữa, ngay lúc hai người đặt chân lên bậc thang thì tiếng bước chân đã lục đục truyền đến từ cửa lớn.
Lưu Diệu kéo tay Hạ Thư Nhã liều mạng chạy lên tầng nhưng cho dù cô đã dốc hết sức thì cũng không thể theo kịp tốc độ của nam sinh, cuối cùng biến thành bị nửa lôi kéo lảo đảo theo chân cậu.
Tiếng kính vỡ thình lình vang lên, nghe có vẻ là lớp thủy tinh ở bên ngoài sa bàn. Hạ Thư Nhã không dám lãng phí thời gian quý giá để quay đầu lại nhìn, chỉ có thể ra sức chạy lên tầng hai, kéo dài khoảng cách với những tiếng bước chân ầm ầm phía sau.
Rốt cuộc cô cũng thấy cánh cửa đang mở ra ở tầng hai, Hướng Gia Quân đứng bên cạnh siết chặt tay nắm cửa. Cậu nhìn thấy tình hình ở sau lưng hai người thì vẫy tay thúc giục: "Chạy nhanh lên chạy nhanh lên, sắp cắn đến mông các em rồi!"
Trong lòng Hạ Thư Nhã lẫn lộn cảm xúc, rõ ràng là cô nghe thấy tiếng bước chân gần nhất vẫn còn ở dưới tầng một mà. Nhưng tạm thời cô không lo được nhiều như vậy, đến khi lên tới bậc thang cuối cùng thì cô được Lưu Diệu nhấc lên, cậu xách hai nách nửa ôm cô chạy vào trong phòng.
Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, còn được cẩn thận đóng thật nhẹ.
Sau đó cô nghe thấy một giọng nói bình tĩnh: "Vào trong đi."
Lưu Diệu nghe lời dìu cô đi vào vài bước nữa, ngay sau đó Hạ Trầm đẩy sofa tới chặn ngang trước cửa. Chỉ vài giây sau, trên cửa đã vang lên tiếng va đập liên tục của không chỉ một xác sống.
Tiếng đập cửa cực kỳ dữ dội trong chốc lát, may sao lại dần dần lắng xuống.
Hạ Trầm ra hiệu cho bọn họ cách xa cánh cửa, lùi lại vào sâu trong căn phòng. Bốn người cùng lùi vào bên trong, mỗi bên chiếm lấy một góc tường.
Lưu Diệu buông tay ra rồi cùng Hạ Thư Nhã ngã ngồi xuống sàn nhà. Hướng Gia Quân thì dựa tường chậm rãi trượt xuống, duỗi thẳng chân trái, sau khi ngồi vững rồi thì cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm, dùng mắt hỏi anh sao vẫn chưa ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hạ Trầm do dự một lát rồi vẫn ngồi bên cạnh cậu.
Căn phòng họ đang ở không có cửa kính sát đất mà chỉ có một cửa sổ nhỏ với rèm treo. Hướng Gia Quân ngồi bên tấm rèm, cậu nghiêng người xốc lên một góc rồi nhìn ra phía ngoài, từ góc này không thấy mấy xác sống nhưng lại nhìn thấy bầu trời dần sẩm tối và con đường mờ mịt u ám.
Cậu buông rèm xuống, quay đầu nói với Hạ Trầm phát hiện mới của mình: "Đèn đường không sáng nữa."
Hạ Trầm không ngạc nhiên nhưng cũng nghiêm mặt im lặng mất hai giây: "Thành phố B bị cắt điện, tôi vừa thử bật mấy công tắc ở đây, cũng không có điện đâu."
Hướng Gia Quân nghe vậy thì im lặng.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, bốn người ngồi ở hai góc sáng sủa, góc tường thứ ba là hai xác sống không còn nhúc nhích nữa, mà góc tường thứ tư còn lại cũng chính là ngoài cửa, đang quanh quẩn một đám quái vật đói khát không ngơi nghỉ.
Một lúc sau, Hướng Gia Quân đột ngột hoảng hốt lấy di động ra. Hạ Trầm vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm nhận được động tác của cậu thì mở mắt nhìn sang, hỏi: "Làm gì đấy?"
"Tắt máy tiết kiệm pin, về sau còn xem bản đồ được."
Hướng Gia Quân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang tắt ngúm, thậm chí còn không có tâm trạng để cười nhạo phản ứng chậm chạp của Hạ Trầm khi thấy cậu tắt máy.
Chút giải trí cuối cùng của cậu— đọc tiểu thuyết cũng bị lấy mất rồi.
Căn phòng chìm dần vào bóng tối, sự yên tĩnh cũng trở thành quá đỗi bình thường.
Vào lúc hai mắt cậu đã thích ứng với đêm tối thì bên cạnh bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của Hạ Trầm.